Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai - Chương 835

topic

Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai - Chương 835 :Nữ binh đặc chủng (69)

Editor: Tieen

 

Chương 835: Nữ binh đặc chủng (69)

 

"Ăn cơm trước." Tô Mộc lái xe, liếc mắt nhìn anh.

 

Trình Lạc nhướng mày, một ngọn lửa từ trong ngực anh xông lên, cổ họng khô khốc, kết hầu lên xuống.

 

"Anh biết rồi, xong cơm xong liền có thể."

 

"Ăn no mới có sức."

 

"Nam Khê, em đang muốn biểu đạt cái gì?"

 

Có sức?

 

Ý cô là anh quá yếu?

 

Hay ý là anh... Không được?

 

Ánh mắt Trình Lạc có ngọn lửa bùng cháy.

 

"Em không biết có được hay không, nhưng em biết anh không đánh lại."

 

Cô nói chính là sự thật, nửa câu đầu đã làm cho kết hầu của Trình Lạc lên xuống, ánh mắt càng lúc càng rực lửa nhìn Tô Mộc.

 

"Nam Khê." Giọng nói trầm thấp, dường như đang đè nén điều gì đó.

 

"Hả?" Quay sang nhìn anh, mang theo nghi hoặc.

 

Như thể không hiểu gì cả, cô nói lời trêu chọc anh một cách nghiêm túc.

 

Gãy đúng chỗ ngứa, Trình Lạc bị cô trêu chọc đến hận không thể ngay lúc này...

 

Nghĩ đến đây, Trình Lạc nắm tay cô, bẻ lái, chiếc xe nằm dưới sự điều khiển của anh, đi vào bên đường.

 

Lái xe về phía trước một hồi, tìm được một công viên, lúc này không có ai, xe dừng ở vườn hoa bên cạnh công viên.

 

Tấm chắn đèn tự động phía trước xe từ từ được hạ xuống.

 

Bên trong xe tối tăm đến mức chỉ có một ánh sáng yếu ớt chiếu vào, vừa đủ để nhìn rõ khuôn mặt cô.

 

Trình Lạc ấn nút hạ vị trí lái xe, sau đó cả người chui vào một không gian nhỏ, cùng Tô Mộc dựa xuống ghế.

 

Cánh tay chống, không đè toàn bộ sức nặng của cơ thể anh lên người cô.

 

"Cơ thể đã hoàn toàn bình phục chưa?" Bởi vì anh đang đè nén cái gì đó, giọng nói trầm thấp, hơi thở ấm áp phả vào sườn mặt Tô Mộc, có chút ngứa ngáy.

 

Nhiệt độ cơ thể hai người đan xen, đặc biệt nóng trong không gian chật hẹp này.

 

"Ừm."

 

"Nam Khê..." Một bàn tay nhẹ nhàng v**t v* mặt cô.

 

Ngày hôm đó anh đối xử với cô như vậy mà không hề biết gì, anh nợ cô một lời xin lỗi, nhưng anh không có ý định nói ra vì anh phải làm như vậy.

 

Những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống mắt, mũi và cuối cùng là môi cô.

 

Thưởng thức một cách cẩn thận, thâm nhập, nhẹ nhàng g*m c*n.

 

Vô cùng cẩn thận đối xử với bảo bối trong lòng mình...

 

Câu trả lời của Tô Mộc càng khiến anh mê mẩn hơn.

 

Gió lạnh ngoài xe gào thét, bên trong xe củi khô bốc lửa.

 

Lúc này.

 

Một loạt tiếng chuông điện thoại di động kéo lại sự tự chủ của Trình Lạc.

 

Liếc nhìn thấy điện thoại gọi đến là của mẹ Nam, bất đắc dĩ buông cô ra, nhấn nghe rồi đặt bên tai cô.

 

"Con gái, trên đường xảy ra chuyện gì? Sao con vẫn chưa về đến nhà?" Đã qua thời gian cô nói, mẹ Nam khá lo lắng.

 

"Dạ, một lát nữa sẽ đến." Giọng nói của Tô Mộc cũng có chút khàn khàn.

 

Mặc dù mẹ Nam có nghi ngờ, nhưng bà không hỏi thêm.

 

Sau khi cúp máy, môi Tô Mộc lại bị anh cắn, Tô Mộc thì thầm ở giữa môi anh.

 

"Sau khi trở về ăn cơm, chúng ta lại tiếp tục."

 

Trình Lạc nhịn không được bật cười.

 

Bàn tay nóng bỏng nắm lấy tay cô rồi di chuyển xuống, chạm vào vật nóng như lửa kia.

 

"Nhưng mà, hiện tại khó chịu."

 

Đạn đã được nạp, khiến anh có phần khó kìm nén.

 

Xuyên qua lớp vải, th* c*ng r*n nóng như lửa kia rõ ràng truyền đến lòng bàn tay cô.

 

Nắm tay cô, anh có phần hối hận về quyết định của mình, bởi vì sự đụng chạm của cô khiến anh càng ngày càng khó chịu, dây thần kinh cuối cùng sắp sụp đổ, giọng nói của Trình Lạc run rẩy: "Ngoan, đừng nhúc nhích."

 

Rõ ràng anh đã chịu đựng đến giới hạn.

 

Tô Mộc ngoan ngoãn không nhúc nhích, nhìn anh không chớp mắt: "Bình tĩnh bình tĩnh."

 

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tạm thời không thể giải quyết được, cha mẹ Nam vẫn đang chờ bọn họ trở về ăn cơm.