Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai - Chương 834
topicXuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai - Chương 834 :Nữ binh đặc chủng (68)
Chương 834: Nữ binh đặc chủng (68)
"Cảm ơn." Có quá nhiều lời để nói, nhưng cuối cùng, chỉ có thể nói ra hai từ này.
Tô Mộc ngước mắt lên nhìn hắn: "Ăn tối chưa?"
Cô trước không có thôn sau không có tiệm* hỏi một câu khiến Trình Lạc khựng lại.
*Mô tả việc đi bộ một chặng đường dài đến vùng hoang dã và không thể tìm thấy một nơi để ở, đó là một phép ẩn dụ cho việc ở trong một tình huống khó xử hoặc không có sự hỗ trợ trong cuộc sống (baidu).
"Tôi mời cô bữa tối, như một lời cảm ơn."
Trình Lạc nghĩ rằng cô đói bụng, cho nên hắn mới nói như vậy.
"Trong nhà đã chuẩn bị bữa tối, có muốn đến không?" Tô Mộc hỏi.
Mặc dù cô ra bài không theo kịch bản, nhưng hắn vẫn không thể không đồng ý.
Trên đường đến Nam gia, Trình Lạc hỏi cô: "Nam Khê, cô ở trong quân đội có tốt không?"
Thay vì trực tiếp hỏi cô làm thế nào đem được Lão Quỷ ra khỏi tay tư lệnh, mà là hỏi cô có tốt không?
Hắn muốn phát hiện ra điều gì đó trong biểu cảm và giọng điệu của cô.
Nhưng cô vẫn không có biểu cảm như mọi khi, từ lời nói của hắn, cô biết hắn muốn hỏi điều gì, Tô Mộc thẳng thắn nói.
"Tôi đã rời quân đội."
"Lão Quỷ là do chính tư lệnh giao cho tôi, tôi mang đến cho anh."
Hai câu đơn giản này đã che đậy những khúc quanh ở giữa.
Nếu Trình Lạc vẫn không biết tâm ý của cô, vậy thì có lẽ hắn cũng quá đần độn.
Ba năm trước hắn không có được, bây giờ hắn cũng không dám có được.
Sau khi im lặng một lúc, Trình Lạc dường như đã quyết định, nói với giọng điệu không chút để ý.
"Nam Khê, cô cũng biết, thân phận của tôi bây giờ khác với trước kia, ba năm qua, trên tay tôi dính quá nhiều máu..."
"Tôi cũng dính không ít." Tô Mộc trả lời.
Trình Lạc bất đắc dĩ cười, cô chỉ vì nhiệm vụ, còn hắn...
Là vì sinh tồn.
"Nam Khê, nếu cô đã xuất ngũ, hãy ở bên cạnh chú dì Nam sống một cuộc sống ổn định."
"Tôi muốn ở bên cạnh anh."
Trái tim Trình Lạc nóng lên, hắn suýt chút nữa buột miệng đồng ý đã bị chặn lại.
Nhìn gương mặt cô, cô có biết mình đang nói cái gì không?!
Nếu cô thật sự muốn đến bên cạnh hắn, hắn nhất định sẽ không để cô đi nữa.
Cô có biết không? Có biết nếu cô đến bên hắn, sẽ là hoàn cảnh như thế nào không?
"Nam Khê..."
"Thế nào? Không muốn?" Tô Mộc đạp phanh, đỗ xe bên đường, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn hắn.
"Nếu anh không muốn đến, vậy tôi sẽ đi qua."
Khoảng cách giữa hai người luôn cần có người chủ động rút ngắn.
Hắn không đến, cô đến.
Hai người nhìn nhau, Trình Lạc dường như cảm thấy hơi nóng trong lòng không thể đè nén được nữa, duỗi tay ra, ôm chặt cô vào lòng.
"Nam Khê, anh sẽ không buông tay."
Khoảng trống ba năm đều đã được người trong lòng lấp đầy.
Trình Lạc chỉ cảm thấy vô cùng an tâm.
Sau khi ôm cô một lúc lâu, cho đến khi điện thoại di động của cô reo lên, hắn mới tỉnh táo lại, Tô Mộc trả lời điện thoại, đó là mẹ Nam, hỏi cô đang ở đâu, bữa tối sắp chuẩn bị xong rồi.
"Nửa tiếng nữa sẽ đến." Sau khi Tô Mộc trả lời, hắn khởi động xe, tiếp tục chạy đến Nam gia.
Vừa nãy, mẹ Nam gọi Tô Mộc, Trình Lạc cũng nghe thấy.
Giờ phút này, bởi vì Tô Mộc, khoảng cách giữa hai người đã hoàn toàn bị phá vỡ, Trình Lạc thật ra kiên định.
Hắn trêu đùa nhìn cô, không chịu nhìn đi chỗ khác.
"Nam Khê, em đưa anh về nhà gặp cha mẹ em tiền trảm hậu tấu sao? Chẳng lẽ không sợ anh không đồng ý sao?"
"Anh sẽ không." Tô Mộc khẳng định đến.
"Em chắc chắn như vậy, Nam Khê, nếu anh không đồng ý thì sao?" Trình Lạc mỉm cười, cô chắc chắn như vậy, nhưng thật ra đem hắn ăn đến gắt gao.
"Nếu anh không đồng ý, liền làm anh đồng ý."
"Làm gì?" Trình Lạc hô hấp cứng lại, giống như vừa nghĩ đến điều gì đó, đáy lòng ngứa ngáy.