Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 179
topicĐịa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 179 :Bồi thường
Khóe miệng Hòa Hy giật giật:
“Ai nói ta sớm muộn gì cũng sẽ trở thành Vương phi của ngài?”
Nam Cung Duệ nhướng mày:
“nàng không muốn sao?”
Hòa Hy trừng mắt nhìn hắn:
“Chúng ta mới quen nhau chưa đầy một tháng…”
“Đúng vậy, mới một tháng. Nhưng chúng ta đã ôm nhau, cũng đã hôn nhau. Hy nhi, quan hệ đã thân mật đến mức này rồi, nàng còn nhẫn tâm nói chúng ta chỉ là người xa lạ?”
Trán Hòa Hy lập tức đầy hắc tuyến. Hắn đang nói cái gì vậy? Ôm với hôn? Rõ ràng là nàng bị ép mà!
Nam Cung Duệ nghiêng người, đến gần bên tai nàng, giọng thấp trầm:
“Hy nhi, nàng không muốn trở thành Vương phi của ta, trở thành chính thê của ta sao?”
Hơi thở ấm nóng của hắn phả lên tai khiến tim Hòa Hy đập loạn, khuôn mặt cũng hơi nóng lên.
“Chuyện này… không phải vấn đề muốn hay không…”
Nam Cung Duệ lập tức nở nụ cười rạng rỡ:
“Ồ, vậy nghĩa là nàng muốn? Hy nhi đã đồng ý thì những thứ khác không còn là vấn đề nữa. Ta rất vui khi chúng ta đã đạt thành nhận thức chung.”
“Ai đạt nhận thức chung với ngài!?”
Hàng lông mày dài của Hòa Hy khẽ chau lại vì tức giận.
Người đàn ông này từ bao giờ lại trở nên vô lại như vậy chứ! Rõ ràng lần đầu gặp hắn còn là bộ dáng lạnh lùng khí thế bức người kia mà!
Nam Cung Duệ rất nhanh thay đổi tư thế, ngồi sát lại bên nàng, hai tay nhẹ nhàng vòng lấy eo nàng:
“Được rồi, Vương phi của ta, bây giờ nàng có thể cùng ta ăn được chưa? Nàng xem, ta đã bảo họ sắp riêng phần cho nàng, vậy mà nàng vẫn chưa động đũa. Nàng đang phớt lờ ta sao?”
Những người hầu đang đứng xem toàn bộ cảnh này, thấy vẻ mặt chủ nhân hoàn toàn ôn hòa, khác xa dáng vẻ lạnh lẽo thường ngày, đôi mắt đều mở to suýt rơi ra ngoài. Ánh mắt họ nhìn Hòa Hy như thể nàng là sinh vật quý hiếm.
Vương phi đúng là Vương phi!
Bọn họ chưa từng thấy Chủ thượng sủng ái ai đến mức này.
Hòa Hy cảm nhận rõ ánh mắt của đám người hầu, hai tai đỏ bừng. Nàng trừng Nam Cung Duệ:
“Buông tay ra!”
“Không.”
Nam Cung Duệ đáp dứt khoát, như thể chuyện hắn ôm nàng là lẽ đương nhiên.
“Từ nay về sau, Vương phi và ta sẽ ăn như thế này. Không cần các ngươi hầu hạ nữa, lui xuống cả đi.”
Đám người hầu nghe lệnh liền vội vàng lui ra. Chẳng bao lâu, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Nam Cung Duệ nghiêng đầu nhìn nàng, giọng nhẹ như gió:
“Như vậy sẽ không ai quấy rầy nữa. Hy nhi, nàng không cần phải ngại.”
Ai ngại!?
Ngươi ngại! Cả nhà ngươi ngại!
Hòa Hy tức đến nghiến răng, thật sự muốn đá cho người đàn ông vô liêm sỉ này một cái.
Nam Cung Duệ lập tức đổi sang giọng uất ức:
“Hy nhi, hôm qua chúng ta đã nói rõ ràng, sáng nay mở mắt ra ta đã muốn gặp nàng ngay. Ta chờ nàng cả buổi sáng, chẳng lẽ nàng không nên bồi thường cho ta sao?”
Hòa Hy nhớ lại cảnh lúc rời đi ngày hôm qua, mặt lại nóng lên:
“Ai bảo ngài dậy sớm như vậy? Chẳng lẽ nửa đêm ngài tỉnh dậy thì ta cũng phải thức để canh chừng ngài sao?”
“Ý hay đấy.”
Mắt Nam Cung Duệ sáng lên.
“Dù sao nàng cũng là Vương phi của ta, ở lại phủ Diêm La Vương là chuyện hiển nhiên. Người đâu…”
Hòa Hy hoảng hốt bịt miệng hắn lại:
“Ngài định làm gì!?”
Nam Cung Duệ nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, đặt trong lòng bàn tay mình, giọng hồn nhiên:
“Gọi người sắp xếp phòng cho nàng. À, đặt ngay cạnh phòng ta thì vừa. Hoặc là… nàng muốn ở chung phòng với ta hơn, Hy nhi? Đó đúng là điều mà bản vương mong chờ nhất!”
Hòa Hy thấy hắn càng lúc càng nói bậy, lập tức ngắt lời:
“Đủ rồi! Sáng sớm mà ngài đã nghĩ những chuyện hoang đường gì vậy!? Mau buông ra!”
Nam Cung Duệ không những không buông, thậm chí còn siết eo nàng lại, kéo nàng sát vào người mình:
“Ta có thể buông… nhưng ta đã chờ từ sáng sớm đến giờ. Hy nhi, nàng nhất định phải bồi thường cho ta.”