Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 180
topicĐịa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 180 :Nam nữ thụ thụ bất thân
“Vậy ngài muốn bồi thường cái gì?”
“Hôn ta một cái.”
Khóe miệng Hòa Hy run rẩy:
“Mơ đi. Ngài chưa từng nghe câu nam nữ thụ thụ bất thân à?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân là nói những người không liên quan thôi.”
Nam Cung Duệ cười nhàn nhạt.
“ Nàng là thê tử của bản vương, làm sao lại bảo là không liên quan? Huống hồ, chúng ta đã ôm nhau, cũng đã hôn nhau…”
Vừa nói, hắn liền cúi người, đưa mặt đến gần, biểu cảm như thể đang chờ nàng chủ động.
Hòa Hy thật muốn cười vì sự vô liêm sỉ của hắn. Nàng thật sự không biết rốt cuộc đây là bản tính vốn có, hay vì bệnh tình khiến đầu óc hắn rối loạn.
“Ai liên quan với ngài? Đừng tự đa tình rồi đi rót tình cảm vào kẻ chẳng có hứng thú. Ta không thích ngài!”
Nam Cung Duệ bật cười khẽ. Hắn không hề tức giận, ngược lại còn khẽ gõ lên chóp mũi thanh tú của nàng:
“Cô gái khẩu thị tâm phi. Được rồi, nếu nàng không hôn ta… vậy ta chịu thiệt, để ta hôn nàng vậy.”
Nói xong, hắn kéo Hòa Hy lại gần, cúi đầu định hôn đôi môi đỏ.
Hòa Hy phản xạ đẩy hắn ra, đồng thời nghiêng người tránh đi. Nhưng nàng không ngờ chỉ một cú đẩy ấy lại khiến Nam Cung Duệ ngã thẳng khỏi ghế. Đầu hắn va mạnh vào cạnh bàn, phát ra một tiếng “cốp” vang khắp phòng.
Hòa Hy chết đứng.
Nàng không ngờ Nam Cung Duệ, người luôn mạnh mẽ và bá đạo, lại ngã dễ dàng đến thế.
Thực tế, nàng đã quên mất bản thân đang ở Trúc Cơ sơ kỳ, trong khi cơ thể Nam Cung Duệ đã chịu đựng liên tục trong ba ngày qua, sức lực vốn đã suy kiệt.
Ngoài cửa, nghe thấy tiếng động lớn, Thanh Long lập tức đẩy cửa xông vào. Nhìn thấy Chủ thượng nằm bất tỉnh trên mặt đất, còn Hòa Hy thì ngây người đứng đó, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.
Chỉ nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn đã đoán được tám phần. Dù không chắc chắn, nhưng nghĩ đến việc Chủ thượng lại bị Hòa Hy làm bị thương một lần nữa, cơn giận trong lòng hắn bùng lên dữ dội.
“ Ngươi chỉ đến đây để khám bệnh cho Chủ thượng thôi đúng không? Cho dù Người có chọc giận ngươi thế nào, thì cũng đâu đến mức ngươi phải ném Người đi như vậy!? Đừng quên, Người thành ra như thế này là vì đã cứu ngươi!”
Thanh Long vốn luôn ít nói, đây là lần đầu hắn kích động đến mức quát lớn. Bởi vì đối với bọn họ, an nguy của Chủ thượng quan trọng hơn hết thảy.
Nhưng Thanh Long còn chưa quát dứt lời, hắn liền cúi đầu, ánh mắt chạm phải đôi mắt sâu thẳm, thanh lãnh của Chủ thượng.
Trong ánh mắt ấy lóe lên một tia băng hàn, như đang nói rất rõ:
“Vương phi của ta, ngươi cũng dám mắng? Chán sống rồi sao?”
Thân hình Thanh Long cứng đờ. Huyệt thái dương nổi giật, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Giây tiếp theo, hắn cảm thấy tam quan của mình lại nứt thêm một đường… Không!
Thực ra tam quan của hắn đã bắt đầu nứt từ ngày Chủ thượng gặp Nạp Lan tiểu thư rồi! Ai ngờ Chủ thượng lại sẵn sàng đánh chết thuộc hạ chỉ vì một nữ nhân!
Trong khi đó, Hòa Hy hoàn toàn không biết cuộc trao đổi bằng ánh mắt kia. Những lời gằn giọng của Thanh Long khiến nàng hoảng loạn. Vội vàng đi tới, nàng quỳ xuống kiểm tra tình trạng của Nam Cung Duệ.
Nhận thấy như vậy, Thanh Long liền chủ động tránh sang một bên, còn cố ý đỡ Chủ thượng nghiêng vào người Hòa Hy, để hắn dựa vào lòng nàng được sát hơn.
Làm thị vệ thân cận của Diêm La Vương đúng là không dễ dàng gì!
Hòa Hy nắm lấy tay Nam Cung Duệ, vận lực kiểm tra mạch. Nhưng càng xem, trái tim nàng càng siết lại.
Trên người Nam Cung Duệ không có vết thương mới, nhưng hô hấp của hắn cực kỳ yếu, mạch đập hỗn loạn, kinh mạch suy kiệt.
Hòa Hy hoảng hốt. Dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng lúc này, nàng thật sự rất lo lắng cho người đàn ông này.
Lo đến mức xen lẫn sợ hãi.
Sợ rằng hắn thật sự sẽ rời bỏ nàng.
Tâm trạng rối bời đến mức đôi tay nàng khi chẩn trị cũng không còn bình tĩnh như trước.