Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 240

topic

Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 240 :

Chương 79:

Cuối cùng, mọi người cũng phát hiện ra điều bất thường.

Không uổng công Tần Túc cố tình kéo dài thời gian, anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Đợi tôi phóng lên xem thử.”

Sophia nhanh chóng thao tác, điều chỉnh kính đa tần đến mức cao nhất.
Hình ảnh hiện lên rõ ràng, xuyên qua lớp cát ẩn dưới lớp mũ giáp xuất hiện một đôi mắt nhân loại.

“Ối! Là người!”

Sophia nhướng mày, lập tức điều chỉnh chuyển góc nhìn sang xung quanh khu vực cồn cát nơi phát hiện người kia.

Các học sinh ban 6 cũng đồng thời nhìn thấy trong cồn cát phía xa có một đôi mắt đang chuyển động.

“Đó là ai?”

“Nhìn trạng thái đôi mắt kia… là người sống.”

“Mũ giáp sao lại giống hệt của chúng ta vậy? Ai trong lớp chúng ta mất liên lạc?”

Hạ Mục Chi cất giọng dò hỏi.

Nơi này ngoài người của ban 6 bọn họ thì không còn học sinh của ban nào khác. Cư dân địa phương cũng tuyệt đối không thể có được bộ đồ tác chiến của Trường quân sự số 4.

Mọi người nhìn quanh, cẩn thận xác nhận xem có ai bị rớt khỏi đội hình hay không.

Do mỗi người năng lực khác nhau, tốc độ điều khiển chiến hạm cũng không đồng nhất.Nên chẳng thể xác định được có người đã tự ý hạ cánh xuống đất.

Người kia cách khu vực có Lasbit trùng vẫn còn một đoạn khá xa. Lasbit trùng lại có thói quen bám dính thành từng cụm.

Số lượng của chúng nhiều đến mức khiến ai nhìn thấy cũng phải tê dại cả người.

Vùng cát đó không có Lasbit trùng tồn tại, xác suất cực kỳ thấp.

Một khi bị ký sinh, cơ hội sống sót xa vời.

Thậm chí trong quá trình cứu trợ, ký sinh trùng trên cơ thể nạn nhân có thể lây sang nhân viên y tế nếu có tiếp xúc.

Trước đây, từng xảy ra chuyện có học sinh phát hiện mình bị ký sinh. Để tránh ký sinh trùng trên người lây sang đồng đội.Người đó đã lựa chọn rời khỏi, tự mình chờ chết.

Cũng có trường hợp bị ký sinh nhưng vì không cam lòng cố tình ở lại đội ngũ, khiến vài người khác bị lây. 

Sau khi phát hiện, bọn họ bắt buộc bị bắn chết.Tình huống như vậy cũng không phải là ít.

Lòng người khó đoán. Dù hiện tại người kia chủ động rời khỏi đội, cũng chẳng thể đảm bảo rằng sau này sẽ không hối hận.

Để phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn phát sinh, bọn họ cần phải xác định rõ ai là người đã rời đội.

Nguyễn Thành Diệp từ trong cơn đau đớn dần tỉnh lại, tâm trí mới khôi phục được một chút đưa ánh mắt quan sát các học sinh ban 6.

Người dẫn đầu khuôn mặt bị che khuất.Nhưng chỉ cần nhìn vào khí chất độc đáo, mạnh mẽ kia.

Hắn ta liền biết chính là người mà mình từng gặp lần trước trên tàu. Dáng vẻ đó rõ ràng là một Alpha. Hạ Ôn Viễn lại nói Tần Túc là người Địa Cầu.

Còn những người khác...

Không quen biết, cũng chẳng hiểu tại sao bọn họ lại đang nhìn đông ngó tây như thế.

Khi Nguyễn Thành Diệp vừa có được hệ thống, hắn cho rằng mình là kẻ được thiên mệnh lựa chọn.

Trong thế giới truyện tranh này kể cả nhân vật chính đều phải vì hắn mà phục vụ. Vì quá ỷ lại vào hệ thống, hắn ta lười chẳng buồn tìm hiểu bất kỳ sản phẩm công nghệ nào.

Hơn 90% sản phẩm khoa học kỹ thuật của thế giới này đều có thể kết nối trực tiếp với quang não Sau khi liên kết, các thiết bị đều do quang não tự động điều khiển.

Nguyễn Thành Diệp chưa từng có quang não, cũng chẳng chịu học hỏi. Cách thức vận hành đồ tác chiến, các thông số duy trì cơ bản thế nào, hắn ta đều không nắm rõ.

Hắn ta chỉ mơ hồ thấy được bóng người trên chiến hạm, còn khuôn mặt thì không nhìn ra được. Nghĩ người khác cũng giống mình, hắn ta đương nhiên cho rằng bọn họ chẳng thể nhìn thấy hắn.

‘Từ từ… bọn họ đang ở trên trời, chưa hạ xuống đất. Mình chỉ cần chờ chiến hạm của họ bay qua.Rồi dùng năng lượng ở lòng bàn chân đồ tác chiến để bay lên.Lặng lẽ từ phía sau đánh lén học sinh bị lạc đội, cướp quyền điều khiển chiến hạm tiếp cận Tần Túc.’

Nghĩ đến đây, Nguyễn Thành Diệp cười.

‘May mà mình có dự tính trước, không lãng phí năng lượng còn sót lại trong đồ tác chiến. Giờ số năng lượng ấy hoàn toàn đủ để cất cánh.’

‘Chỉ cần đánh lén thành công là có thể cướp được vũ khí.’

Trong khoảng thời gian qua, không có phi thuyền, Nguyễn Thành Diệp sống giữa sa mạc cực kỳ khổ sở. Toàn bộ vũ khí có thể dùng được, hắn ta đều đã tiêu hao hết trong những lần tấn công ban đêm.

Hiện tại trên người Nguyễn Thành Diệp, chỉ còn lại mấy thanh quân đao gắn trên bộ đồ tác chiến.

“Người kia vừa đảo mắt, đang nhìn chúng ta kìa!”

“Chỉ dựa vào đôi mắt.Không thể xác định là ai.”

......

Mọi người miệng thì vẫn bàn tán không ngừng.Trong lòng hối hận vì trước đó không chịu ghi nhớ kỹ diện mạo và tên của từng bạn học trong lớp.

Nhưng thật ra chuyện này cũng chẳng thể trách họ được. Một ban có đến 500 người, trong đó một nửa tên dài hơn 5 chữ.Màu tóc, màu mắt, màu da lại gần như giống nhau.

Thậm chí còn có không ít người khuôn mặt bình thường, chẳng có gì nổi bật.

Ngoại trừ những người như Tần Túc và Hạ Mục Chi, vốn nổi bật giữa đám đông chỉ cần liếc mắt đã nhận ra.

Còn lại đa số học sinh sau giờ học liền chẳng có giao lưu gì. Muốn nhớ chính xác từng người quá khó.