Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 467

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 467 :

 
Vẻ xấu hổ còn hiện rõ trên gương mặt Hách Dạng.

Sáng nay, Cao Phi còn thẳng thừng chê bai một loạt các tác phẩm của cô ta trước mặt mọi người ở Đoàn Ca múa Chiến Kỳ. Vậy mà buổi chiều, tại chính nơi ấy, chính cái miệng ấy, lại nói kịch bản của Khương Du Mạn không có vấn đề gì lớn, thậm chí còn khen ngợi.

Điều này nghiễm nhiên khiến Đoàn Ca múa Chiến Kỳ bị mất mặt trước Đoàn Văn công Sư đoàn 22, sĩ khí của các nữ binh chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.

“Học tập thì chưa dám nói,” Tô Văn Tranh mỉm cười, giọng điệu vẫn giữ được sự bình tĩnh, “Chúng ta cứ theo tiết tấu của mình mà huấn luyện cho tốt là được.”

Hai vị đoàn trưởng đều là những người giàu kinh nghiệm trong giao tiếp. Chỉ vài câu đối đáp đã làm không khí ấm lên, sự ngượng nghịu nảy sinh từ chuyện kịch bản nhanh chóng được gỡ bỏ.

Tuy nhiên, không thể phủ nhận, từ khoảnh khắc này trở đi, Đoàn Ca múa Chiến Kỳ đã không còn cái vẻ kiêu ngạo xem thường Đoàn Văn công Sư đoàn 22 như trước nữa.

Đổi lại, các thành viên Đoàn Văn công Sư đoàn 22 được dịp phổng mũi tự hào.

Nhưng những người lãnh đạo không hề hay biết sự biến hoá này, họ tiếp tục trò chuyện bên lề về những chuyện khác.

Nói chuyện được một lúc, Đoàn trưởng Khuông cùng mọi người chuẩn bị rời đi.

Cao Phi cũng không định ở lại lâu, liền đi ra cùng họ.

Ngay khi mọi người vừa bước ra, Đoàn trưởng Tô liền đóng cửa lại. “Du Mạn, giữa cô và cô Cao Phi có chuyện gì vậy?” Bà ấy vừa hỏi, vừa liếc nhìn ra bên ngoài như thể muốn chắc chắn không có ai nghe thấy.

Tô Văn Tranh thật sự không thể hiểu nổi. Rõ ràng cách đây không lâu, Quý Phương Thư còn muốn liên kết với Cao Phi để hạ bệ kịch bản của Khương Du Mạn. Thế mà mới chỉ qua chừng ấy thời gian, Cao Phi lại sẵn lòng ca ngợi Khương Du Mạn?

Sao có thể thay đổi nhanh chóng đến vậy?

Dương Vận và Trang Uyển Bạch cũng khó hiểu không kém. Trong chốc lát, ánh mắt của cả ba người đều dừng lại trên khuôn mặt Khương Du Mạn, chờ đợi câu trả lời.

Khương Du Mạn do dự không biết nên trả lời thế nào.

Nếu muốn trả lời, chắc chắn cô phải tiết lộ thân phận của mình, nhưng hiện tại cô vẫn chưa muốn quá phô trương.

Dừng một chút, cô giải thích: “Hôm nay lúc tôi nói chuyện với cô ấy, tôi đã vô tình gặp Viện trưởng Cao và Tổng tham mưu trưởng.”

“Thì ra là vậy,” Tô Văn Tranh bừng tỉnh, “Đừng nhìn Cao Phi viết kịch bản hay, nhưng cô ta cũng chắc chắn không dám đắc tội với Tổng tham mưu trưởng. Ngài ấy không thích biên kịch nào, đó là chuyện chỉ một câu nói mà thôi."

Vị trí càng cao, lời nói càng có sức nặng và tầm ảnh hưởng lớn.

Ngay cả một người như Cao Phi cũng không phải là ngoại lệ.

Thành tích kịch bản của cô ta đích xác là xuất sắc, nhưng trên đời này không thiếu thiên tài, thiếu, chính là đại anh hùng.

Dương Vận và mọi người cũng hiểu ra, vui vẻ nói: “Tuy là Tổng tham mưu trưởng giúp chúng ta, nhưng cũng phải nói kịch bản của Du Mạn thực sự rất tốt!”

Từ khi cô gia nhập Đoàn Văn công Sư đoàn 22, may mắn liên tiếp tìm đến họ. Thậm chí đến cả Tổng tham mưu trưởng cũng đích thân đến xem!

Sự đố kị lớn như vậy của Đoàn Ca múa Chiến Kỳ đối với họ, ngoài chuyện khinh thường ra, có lẽ cũng có một phần nguyên nhân từ đây.

“À, mà chuyện gia đình cô giải quyết xong chưa?” Trong lúc trò chuyện vui vẻ, Tô Văn Tranh quan tâm hỏi thăm.

Chuyện Khương Du Mạn cần về nhà người thân ở xưởng dệt, bà ấy có biết.

“Vẫn chưa ạ.”

Nhắc đến đây, Khương Du Mạn nhìn chiếc điện thoại bàn đặt bên cạnh, “Đoàn trưởng, tôi có thể gọi một cuộc điện thoại được không?”

Tô Văn Tranh nhìn theo ánh mắt cô, hiểu !

“Đương nhiên rồi, cô cứ dùng đi.”

Là một người từng trải, bà ấy tâm lý không hỏi thêm gì nhiều.

Tô Văn Tranh mỉm cười vỗ vai Khương Du Mạn, rồi dẫn Dương Vận và Trang Uyển Bạch ra ngoài để xem các nữ binh luyện vũ.

Trong chớp mắt, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Khương Du Mạn.

Cô bước tới bên chiếc điện thoại bàn, cầm ống nghe lên, bấm số điện thoại của bộ phận thông tin mà cô đã ghi nhớ trong đầu.

Cùng lúc đó, tại Sân huấn luyện Sư đoàn 22.

Thời tiết đã dần mát mẻ hơn, thời gian nghỉ ngơi của mọi người ngày càng rút ngắn. Họ đã sớm quen với cường độ huấn luyện này, thể chất cũng ngày càng tốt hơn.

Tuy nhiên, việc Phó Cảnh Thần trực tiếp túc trực cả ngày trên sân huấn luyện vẫn tạo ra một áp lực vô hình rất lớn.

Mãi đến khi có giờ nghỉ giữa buổi, mọi người mới có thể thở phào. Họ nhìn về phía khu nhà của đoàn văn công, ánh mắt tràn ngập vẻ buồn bã.

Đoàn văn công còn ở đây tốt biết bao nhiêu !

Không chỉ được nhìn thấy hình bóng xinh đẹp kia trong nhà ăn, mà quan trọng hơn, một tháng chỉ có một hoặc hai lần phải tập hợp lúc nửa đêm.

Giờ đoàn văn công đã đi, Đoàn trưởng toàn tâm toàn ý dồn vào huấn luyện. Thể lực của họ thì tăng vù vù đấy, nhưng tinh thần thì thực khổ sở lắm.

Một chiến sĩ vội quay sang hỏi người của Thần Phong Doanh: “Anh Phàn, đoàn văn công đi được bao lâu rồi?”

Phàn Cương ung dung như phủi phủi bụi trên tay: “Mới có mấy ngày thôi. Nghe nói là đi hơn một tháng cơ. Quen dần đi là được.”

“Làm sao mà quen nổi?” Những người khác vẻ mặt đau khổ.

Đoàn trưởng Phó đúng là một cao thủ luyện binh, nhưng khi toàn bộ tâm trí anh đều đặt vào bọn họ.

Thật sự ... khiến người ta không chống đỡ nổi.