Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 466
topicThập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 466 :
“Đoàn trưởng Tô, đây hẳn là cô giáo Du Mạn của đoàn các cô phải không? Người thật còn đẹp hơn cả ảnh trên báo chí.”
Đoàn trưởng Khuông của Đoàn Ca vũ Chiến Kỳ không giống như các nữ binh của mình, là một người phụ nữ khéo léo, rất biết cách ăn nói, ứng xử.
Bà thậm chí còn đặc biệt giới thiệu người đứng bên cạnh: “Giáo viên Du Mạn, đây là giáo viên Hách Dạng của Đoàn Ca vũ Chiến Kỳ chúng tôi.”
So với Đoàn trưởng Khuông, Hách Dạng lại có vẻ hơi kém cạnh. Dù đang ở giữa bao nhiêu người, khi chào hỏi Khương Du Mạn, cô ta cũng không hề tỏ ra nhiệt tình.
Rõ ràng, nếu không phải Đoàn trưởng Khuông mở lời, cô ta thậm chí còn chẳng muốn chào hỏi.
Về điều này, Khương Du Mạn cũng không cảm thấy bất ngờ.
Cô đã nghe Dương Vận kể, khi Cao Phi chỉ trích cô, chính cô giáo viên biên kịch này đã chủ động mang kịch bản của mình ra để so sánh, chứng tỏ tính cách cực kỳ hiếu thắng.
Ưu điểm của người như vậy là tiến bộ rất nhanh. Nhưng khuyết điểm cũng rõ ràng: dễ chấp nhặt chuyện vụn vặt và dễ đắc tội với người khác.
Tóm lại, hai bên giáo viên biên kịch chỉ đơn giản chạm mặt nhau, rồi Đoàn trưởng Khuông tiếp tục cùng Tô Văn Tranh thảo luận công việc.
Khương Du Mạn thì nhìn chiếc điện thoại đặt trong văn phòng, đầu óc thả hồn theo những ý nghĩ xa xôi.
Khi chia tay Phó Cảnh Thần, cô đã hứa, chỉ cần đến nơi, cô sẽ tìm cơ hội gọi điện cho hắn.
Ai ngờ đến chiều hôm sau ở Tổng cục Chính trị rồi mà vẫn chưa tìm được thời gian thích hợp.
Trong văn phòng quả thật có điện thoại, nhưng lúc này có quá nhiều người, gọi điện thì không tiện chút nào.
Đợi lát nữa mọi người đi rồi gọi sẽ thích hợp hơn.
Còn bên mẹ Phó và Tiểu Diệp nữa, không biết họ đã về biệt thự cũ của nhà Phó chưa, mấy ngày tới cũng phải tìm thời gian về thăm họ.
Nghĩ đến lúc chia tay Tần Đông Lăng hôm nay, ông đã nhiều lần bày tỏ hy vọng mẹ Phó sẽ đưa Tiểu Diệp đến Đại viện Quân khu chơi, Khương Du Mạn lại không biết nên mở lời chuyện này với mẹ Phó như thế nào.
Cô đang mải suy nghĩ, bỗng bên tai vang lên giọng nói của Hách Dạng: “Giáo viên Cao Phi, cô đến rồi ạ?”
Mặc dù sáng nay vừa bị Cao Phi mắng tơi tả, nhưng điều đó lại gián tiếp chứng minh thực lực của cô ấy. Hách Dạng vẫn luôn kính trọng Cao Phi.
Những người khác cũng lần lượt lên tiếng chào hỏi.
“Đoàn trưởng Tô, Đoàn trưởng Khuông.” Cao Phi chào hỏi một cách lịch thiệp, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên người Khương Du Mạn.
Cô ta thoáng né tránh ánh mắt.
Cũng không rõ sau khi Khương Du Mạn lên xe có nói thêm gì không, cô ta thật sự rất sợ Tổng Tham mưu trưởng sẽ “xử lý” mình.
Hách Dạng không nhận ra cảm xúc của cô ta, ngược lại lầm tưởng Cao Phi không ưa Khương Du Mạn, liền châm ngòi: “Lúc sáng nay cô Cao Phi muốn xem kịch bản của chúng ta cô Du Mạn lại không có ở đây, cũng may, buổi chiều lại gặp nhau.”
Bề ngoài nói là "may", nhưng thực chất là đang đổ thêm dầu vào lửa.
Nếu kịch bản của cả hai người đều được thông qua, chắc chắn đều có chỗ hơn người. Hách Dạng không phải tự tin vào bản thân đến mức đó, chỉ là không cam lòng khi chỉ mỗi mình mình bị mắng.
Nói khó nghe hơn, nếu cả hai bên đều bị mắng, thì Đoàn Ca vũ Chiến Kỳ cũng không cần phải chịu bầu không khí trầm lắng suốt cả buổi sáng.
Các lãnh đạo của Đoàn Ca vũ Chiến Kỳ rất thích nghe ngóng chuyện này.
“Đúng vậy,” Đoàn trưởng Khuông cũng cười hùa theo, “Tôi còn nhớ kịch bản của cô Du Mạn tên là 《 Sáng sớm 》phải không? Còn đã từng lên báo Quân đội, tôi rất mong đợi đấy.”
Bà ta công khai khen ngợi Khương Du Mạn, một cách khéo léo.
Mấy người bên Đoàn Văn công Sư đoàn 22 có chút lo lắng.
Nước đầy ắt sẽ tràn. Khen ngợi Khương Du Mạn trước mặt Cao Phi như thế này, cho dù kịch bản 《 Sáng sớm 》 của cô có hay thật đi nữa, phỏng chừng cũng sẽ bị bới lông tìm vết.
Về điều này, Khương Du Mạn, thân ở trong "cuộc", lại hết sức bình tĩnh.
“Không cần đâu.”
Cao Phi ho khan một tiếng, vẻ mặt có chút không tự nhiên: “《 Sáng sớm 》 của cô Du Mạn có ý tưởng rất tốt. Khung kịch bản chính là linh hồn của vở diễn, việc tập luyện giai đoạn đầu sẽ không thành vấn đề.”
Lời này vừa thốt ra, đừng nói hai vị đoàn trưởng đoàn văn công, ngay cả người của Tổng cục Chính trị cũng có chút kinh ngạc.
Thật đúng là trời đổ mưa hồng, mặt trời mọc đằng Tây! Miệng chó lại có thể phun ra ngà voi !
Phải biết, cái miệng của Cao Phi ấy à, hận không thể vừa há liền mắng chết người, cố tình năng lực của cô ta lại rất mạnh, nhiều lần có thể làm người ta tức đến tái mặt mà lại không thể phản bác.
Thế mà còn chưa xem kịch bản của Khương Du Mạn, Cao Phi đã tỏ ý khẳng định?
Hách Dạng mặt đầy hoang mang.
Nhìn Tô Văn Tranh cũng đang kinh ngạc tương tự, khóe miệng Khương Du Mạn hơi nhếch lên.
Không thể phủ nhận, cảm giác “đua cha” này, đôi khi cũng rất tuyệt!
Khác thì không nói, ít nhất nó giúp cô tránh được rất nhiều phiền phức.
“Thì ra là như vậy.”
Đoàn trưởng Khuông không hổ là người đã làm đoàn trưởng nhiều năm, sau khi phản ứng lại, bà ta nói : “Nói như vậy, chúng tôi còn phải học hỏi Đoàn Văn công Sư đoàn 22 nhiều lắm.”
Âm thanh cuộc nói chuyện tuy nhỏ, nhưng văn phòng lại nằm ngay cạnh phòng tập. Bởi vậy, mọi người đều nghe rõ mồn một.
Các nữ binh Đoàn Văn công Sư đoàn 22 nhìn nhau, ngẩng cao đầu, nét mặt đầy kiêu hãnh.
Ngược lại, các thành viên Đoàn Ca múa Chiến Kỳ chỉ biết vội vàng nắm chặt đạo cụ múa, ra vẻ bận rộn, chẳng dám đối diện với ánh mắt của nữ binh Đoàn văn công.
Nghĩ đến trước đây họ từng khinh thường Đoàn Văn công Sư đoàn 22, giờ cảm giác như bị vả bốp bốp vào mặt, nóng ran cả khuôn mặt.