Phục Thua - Tập Hựu - Chương 59

topic

Phục Thua - Tập Hựu - Chương 59 :Em Sẽ Nhớ Anh
Từ cái ngày vô tình nghe được tin tức đó, Thương Trạch Uyên vẫn luôn chờ cô chủ động nói ra, nhưng cô lại chưa bao giờ nhắc đến. Lúc đó anh vẫn còn ôm một chút hy vọng, nghĩ rằng có lẽ chỉ là nhân viên đồn đại sai. Cho đến hôm nay, anh tận mắt nhìn thấy bản CÔNG VĂN ĐIỀU CHUYỂN này.

Thứ Năm, Ý, cuộc họp tại trụ sở chính của BW, thảo luận về việc điều động. Mọi thứ đều khớp với nhau.

Những đám mây đen kịt vần vũ trên bầu trời. Căn phòng tối sầm, không một chút ánh sáng ban mai. Cửa sổ phòng khách mở, gió từ bên ngoài thổi vào, tiếng lá cây xào xạc. Gió lùa qua khung cửa sổ, cuốn tấm rèm cửa màu trắng, mang theo chút lạnh lẽo của cơn mưa mùa xuân tháng Năm ùa vào mặt, ẩm ướt và nặng nề.

Cảm giác khó chịu từ sáng sớm dường như càng trở nên tồi tệ. Thương Trạch Uyên lặng lẽ dùng lòng bàn tay ấn vào bụng dưới bên phải rồi ngồi thẳng dậy. Anh đặt khuỷu tay lên đầu gối, im lặng nhìn cô.

Trình Thư Nghiên cảm nhận được không khí không ổn, nhưng chưa kịp nói gì thì điện thoại trong túi lại reo lên. Cô lấy ra xem, là trợ lý Trần. Cô bắt máy, đầu dây bên kia giục cô xuống lầu, nói trời sắp mưa, sợ đường tắc. Trình Thư Nghiên nhanh chóng trả lời: “Tới ngay.” Rồi cúp máy. Cô tiến lên định lấy bản CÔNG VĂN ĐIỀU CHUYỂN, nhưng vừa chạm tay vào thì Thương Trạch Uyên đã rút đi.

Bàn tay cô cứ thế lơ lửng trong không trung. Trình Thư Nghiên nhìn anh, anh cũng nhìn lại. Cằm anh hơi hếch lên, ánh mắt lạnh nhạt không chút gợn sóng, nhưng lại ẩn chứa sự thiếu kiên nhẫn và lạnh lùng, hệt như thời tiết lúc này, âm u, giống như một cơn bão đang tích tụ trong mây, sẵn sàng trút xuống bất cứ lúc nào.

Cuộc đối đầu đột ngột này khiến người ta cảm thấy khó hiểu, nhưng cô không có thời gian để nghĩ nhiều. Cô thực sự đang rất vội, thế nên cô mở lời trấn an: “Đợi em đến sân bay, có gì chúng ta nói chuyện qua điện thoại. Anh đưa cho em đi.”

Nói rồi, cô định tiến lên ôm anh một cái. Nhưng anh chỉ nghĩ cô đang muốn lấy tài liệu, liền rút tay lại, ngả người ra sau tránh đi.

“Đứng yên ở đó mà nói” anh ra lệnh.

Trình Thư Nghiên lại khựng lại. Một lúc sau, cô mới nói lại: “Em thật sự phải đi rồi. Em rất vội.”

“Anh biết.”

“Họ vẫn đang đợi em ở dưới lầu.”

“Vậy bảo họ đi đi.”

“Nhưng em phải ra sân bay!” Cô hơi nâng giọng.

Thương Trạch Uyên không đáp lại. Anh ngẩng đầu uống một ngụm rượu, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu xuống. Cổ họng anh lên xuống, rồi anh đặt ly rượu xuống. Chất lỏng màu vàng đậm lay động trong ly thủy tinh trong suốt.

Dáng vẻ này của anh rõ ràng là muốn câu giờ cô ở đây, nói cho ra nhẽ, làm cho rõ ràng. Nhưng bây giờ không phải là lúc để cãi nhau, cô cũng không có nhiều thời gian để lãng phí.

Đã là 1 giờ chiều. Chỉ còn chưa đến ba giờ nữa là máy bay cất cánh. Để tiết kiệm thời gian, khi lên đây Trình Thư Nghiên thậm chí không đợi thang máy mà đi thẳng cầu thang. Lúc này, cô đang thấm đẫm mồ hôi và th* d*c, có chút bồn chồn. Thế mà anh lại thong thả, bày ra thái độ chất vấn, và mang theo sự áp bức tuyệt đối.

Bàn tay cô buông thõng bên hông, vô thức siết chặt rồi lại nhanh chóng thả lỏng. Sau đó, cô quạt quạt trước mặt. Lòng cô rối bời. Cô cúi đầu bước sang trái một bước, rồi lại quay lại. Sau khi ổn định lại tinh thần, cô mới mở lời: “Rốt cuộc anh muốn gì thì anh nói đi.”

Thương Trạch Uyên bật cười lạnh lùng.

Vậy là cô thực sự không biết anh muốn nghe điều gì, không biết cảm xúc này từ đâu đến, cũng không biết tại sao anh lại hoang mang và tức giận. Điều đó đủ để chứng minh rằng cô hoàn toàn không cho rằng chuyện này có vấn đề.

Anh không vòng vo nữa, lại đặt mạnh tờ giấy xuống bàn. Cô liếc nhìn, còn anh thì nhìn cô hỏi: “Chuyện lớn như vậy, em cũng không nói với anh, đúng không?”

Điện thoại lại rung. Lần này cô không nghe mà trực tiếp ngắt máy, đáp lại anh: “Chuyện còn chưa xác định thì em nói làm gì?”

“Vậy cô Trình” anh hỏi với giọng trầm thấp: “Cô định khi nào mới nói cho tôi biết?”

Trình Thư Nghiên phớt lờ cách xưng hô của anh, kiên nhẫn giải thích: “Nếu em không định đi thì chuyện này hoàn toàn không cần thiết phải nói. Nếu em định đi, em đương nhiên sẽ nói cho anh biết.”

Anh nhếch môi: “Nói như vậy, là khi nào cô quyết định từ bỏ tôi thì mới báo cho tôi một tiếng, vậy tôi còn phải cảm ơn cô sao?”

Cô cau mày: “Sao anh cứ phải bóp méo lời em nói?!”

Bóp méo sao? Anh không nghĩ vậy, bởi chuyện này đâu phải lần đầu tiên. Lần chia tay năm xưa, cô cũng một mình đưa ra quyết định mà không nói một lời, anh là người bị thông báo. Có lẽ vì cảm giác và tổn thương quá sâu sắc nên khi tình huống tương tự lặp lại, anh không thể không phản ứng một cách quá khích. Giọng anh tự nhiên trở nên sắc bén và gay gắt: “Có phải Tổng giám đốc Trình đây đã quen thói độc đoán ở công sở rồi nên hoàn toàn không biết cách tôn trọng người khác không?”

Lời nói đầy gai góc, giọng điệu mỉa mai, khó chịu.

Trình Thư Nghiên hiểu anh đang nổi nóng, nhưng lại thấy cơn giận này của anh thật vô lý. Sự bực bội vốn bị đè nén cũng bùng lên. Cô đáp lại: “Chuyện này không liên quan đến sự tôn trọng, Tổng giám đốc Thương. Em cho rằng suy đoán về một việc chưa xảy ra chính là tự mua phiền toái vào người.”

“Nếu tôi không suy đoán, không tự mua phiền toái, lẽ nào tôi phải ngoan ngoãn chờ em bỏ rơi tôi sao?”

“Tại sao anh cứ phải dùng từ ‘bỏ rơi’? Anh thật sự rất vô lý! Em đã nói rồi, chuyện này vẫn chưa được xác định. Với lại em là đi làm chứ có phải không trở về đâu!”

Nhưng ai mà biết được? Ai có thể đoán trước được cô sẽ đưa ra quyết định vào lúc nào và ở đâu? Có lẽ là lần sau, có lẽ là lần này, chỉ cần cô muốn, không ai có thể can thiệp.

Thương Trạch Uyên không nói thêm gì. Lồng ngực anh phập phồng, còn cơn đau quặn ở bụng ngày càng dữ dội. Anh hít một hơi thật sâu, quay mặt đi, nhìn xuống bàn trà. Tờ công văn điều chuyển vẫn nằm đó, chẳng có chút hơi ấm nào, nhưng những chữ mạ vàng lại như thiêu đốt đôi mắt anh.

Một tiếng sấm trầm vang lên, gió càng lúc càng mạnh, điên cuồng lay động cành cây đập vào cửa sổ. Chẳng mấy chốc, tiếng mưa rơi lách tách vang lên bên ngoài, và điện thoại của cô lại reo lên đúng lúc.

Trình Thư Nghiên vẫn không nghe máy. Sau một hơi thở dài, cô lặng lẽ nhìn anh.

Có lẽ tiếng sấm đã làm ngắt quãng cuộc cãi vã, giúp những cảm xúc đang sôi sục tạm lắng xuống. Hoặc có lẽ sự im lặng bất ngờ đã giúp cả hai tìm thấy câu trả lời của riêng mình.

Thực ra nếu bình tĩnh mà nghĩ, điều anh quan tâm có phải thật sự là tờ công văn này không? Có lẽ không phải.

Từ trước đến nay, cả hai đều mắc kẹt trong một sai lầm. Họ cứ ngỡ mọi xung đột đều xuất phát từ công việc, nhưng xét đến cùng thì không phải vậy. Vấn đề thực sự giữa họ phức tạp hơn nhiều so với công việc hay lựa chọn. Nó đã tồn tại từ khi hai người quay lại, và chưa bao giờ được giải quyết.

Chỉ là ai cũng có tâm lý trốn tránh, nghĩ rằng nếu không chạm vào thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Thế nên nó trở thành một mối hiểm họa tiềm ẩn, thường ngày được chôn giấu cẩn thận, nhưng đột nhiên một ngày nào đó sẽ bị chạm phải và bùng nổ khiến người ta trở tay không kịp.

Cả hai đều hiểu đây không phải là chuyện có thể giải quyết bằng vài ba câu nói. Thế nên sau một hồi im lặng, cả hai cùng đưa ra cách giải quyết.

Cô nói: “Mọi chuyện để em về rồi nói tiếp.”

Anh nói: “Em đừng đi nữa, anh cũng không đi. Chúng ta hoãn lại một ngày, hôm nay ở đây nói cho rõ ràng.”

Hai ý kiến trái ngược hoàn toàn, và cả hai đều kiên quyết, không ai chịu nhượng bộ.

Những lý lẽ vốn có thể nói chuyện được ngày hôm nay lại trở nên vô hiệu. Mâu thuẫn vốn có thể tạm gác lại hôm nay lại cứ dồn dập, ép sát. Mọi lời nói dịu dàng đều mất đi tác dụng.

Cô nhận ra điều đó, anh cũng nhận ra sự vô lý của chính mình nhưng không thể kiểm soát. Anh không khỏe cả về thể chất lẫn tinh thần. Cơn đau ngày càng dữ dội, lòng bàn tay rịn mồ hôi, dạ dày bắt đầu quặn thắt. Hàng tháng trời, những cảm xúc bất an bị dồn nén cuối cùng cũng hòa vào cơn đau của anh, hóa thành một cơn lũ chỉ dâng lên mà không rút xuống, cuộn trào lao vào con đê, sẵn sàng cuốn phăng mọi thứ bất cứ lúc nào.

Anh không phải nhất định muốn giữ cô lại. Nói cho cùng, chỉ là đang cố nén một nỗi bực dọc. Cảm xúc đã ép anh, và anh thì ép cô, nhất định phải có một quyết định ngay trong hôm nay.

Thế nên sau một hồi im lặng kéo dài, anh là người lên tiếng trước: “Trình Thư Nghiên, nếu hôm nay anh nói không chịu để em đi, liệu em có đồng ý không?”

Dù chỉ là lần này thôi.

Trình Thư Nghiên thở dài đầy bất lực.

Những lời nói và hành động lúc này của anh trong mắt cô thật ấu trĩ và vô lý. Cả hai đều là người trưởng thành, ai cũng có công việc riêng phải xử lý. Ai lại vì giận dỗi mà nói không đi là không đi chứ? Điều này quá phi thực tế, cô không thể hiểu nổi. Nhưng những lời này quá sắc bén, cô không nói ra, bởi cô đã hứa với anh là khi cãi nhau sẽ không nói những lời cay nghiệt và tuyệt tình.

Bầu trời càng lúc càng âm u, gió cuốn mây mang theo mưa, rít lên từng hồi trong mọi ngóc ngách của thành phố. Tiếng mưa ngày càng dồn dập.

Sau khi ngắt cuộc gọi một lần nữa từ trợ lý, Trình Thư Nghiên hít thở sâu vài lần, mím môi rồi bình tĩnh nói: “Tối đa là năm ngày. Mọi chuyện để em về rồi nói tiếp.”

“Thương Trạch Uyên, anh lý trí một chút đi. Chúng ta bây giờ đều đang rất nóng nảy, cãi nhau cũng không giải quyết được gì đâu.”

“Hơn nữa nếu anh hiểu em, anh sẽ hiểu lựa chọn của em.”

Thương Trạch Uyên hiểu, và anh cũng biết. Anh biết công việc luôn là ưu tiên hàng đầu của cô, biết cô lý trí và tỉnh táo, và càng biết rằng trong những chuyện như thế này, cô chưa bao giờ nhường nhịn hay thỏa hiệp.

Vậy nên cuối cùng, anh đã để cô đi.

Nhưng anh lại không thể lý giải nổi.

Bởi vì khi yêu một người thật lòng, không thể nào lý trí được.

Cánh cửa đóng lại, trong căn nhà rộng lớn chỉ còn lại một mình anh. Không khí không hẳn là tĩnh lặng, vì ngoài cửa sổ có tiếng gió rít và tiếng mưa phiền nhiễu.

Thương Trạch Uyên cúi người, chống khuỷu tay lên đầu gối, lưng gù lại, nhắm mắt, mệt mỏi bóp trán.

Thời gian trôi đi từng phút, từng giây. Không biết đã qua bao lâu, một tiếng rên khẽ bật ra từ đôi môi mím chặt. Anh khẽ mở mắt, nắm chặt tay rồi nhẹ nhàng thở ra. Phản ứng đầu tiên của anh là gọi điện cho trợ lý, bảo cậu tìm người gần nhất đến đón. Sau đó anh chỉ còn biết chờ đợi.

Nửa tiếng sau, tài xế đã đến, đợi anh ở dưới lầu.

Thương Trạch Uyên nắm chặt điện thoại, từ từ đứng dậy. Anh đóng cửa, bước vào thang máy. Trán anh lấm tấm mồ hôi. Anh gồng mình nắm chặt tay vịn, cố gượng đứng vững. Cuối cùng, thang máy cũng đến tầng một. Anh bước ra, nhưng vừa đi được hai bước, trước mắt bỗng tối sầm lại. Ngay sau đó, anh mất đi ý thức.

*

Màn mưa giăng giăng, đường tắc nghẽn. Tài xế nín thở tập trung, luồn lách giữa các phương tiện.

Ba giờ chiều, Trình Thư Nghiên và đoàn của mình đã lên máy bay suôn sẻ trước giờ cất cánh.

Trợ lý ngồi bên cạnh cô, mừng rỡ nói: “Quả nhiên phải là cô Trình chỉ đường, thời gian vừa khít luôn ạ.”

Bên trong khoang máy bay đang phát đi phát lại đoạn thông báo nhắc nhở hành khách tắt điện thoại và gập bàn ăn.

Trình Thư Nghiên cúi mắt, không nói lời nào mà nhắn tin cho Thương Trạch Uyên.

【Em lên máy bay rồi, sắp cất cánh nên không kịp gọi điện cho anh.】

【Thời gian bay khoảng mười một tiếng rưỡi, chắc hai, ba giờ sáng em sẽ hạ cánh. Anh có đợi không? Hay là để ngày mai?】

Nhưng ngày mai có lẽ cô sẽ rất bận. Trình Thư Nghiên nhíu mày, tựa cằm suy nghĩ một lát rồi tiếp tục gõ: 【Ngày mai em sẽ tranh thủ gọi điện cho anh.】

Cô đã gửi liền ba tin nhưng bên kia vẫn không có hồi âm. Nữ tiếp viên hàng không đã nhắc cô lần thứ hai về việc chuyển sang chế độ máy bay. Cô gật đầu: “Vâng, xin lỗi, tôi sẽ làm ngay.”

Nói xong, cô lại bắt đầu gõ tin nhắn thứ tư: 【Ăn uống đầy đủ nhé…】 Ngón tay cô khẽ khựng lại, móng tay gõ nhẹ vào cạnh điện thoại, một giây, hai giây, ba giây, rồi cô bổ sung: 【Em sẽ nhớ anh.】