Phục Thua - Tập Hựu - Chương 60

topic

Phục Thua - Tập Hựu - Chương 60 :Thảm Hại Trong Mối Quan Hệ Này
Trình Thư Nghiên thường xuyên bay nước ngoài. Vì quãng đường xa và thời gian dài, cô thường ngủ ngay khi lên máy bay. Sau đó cô tỉnh dậy ăn uống, xử lý công việc rồi lại chợp mắt, cứ thế mười mấy tiếng trôi qua rất nhanh.

Thế nhưng chuyến bay lần này đối với cô lại có chút dài đằng đẵng.

Rõ ràng là trước hôm nay cô đã thức trắng nhiều đêm, đáng lẽ phải mệt rũ rượi, nhưng cô lại không thể ngủ ngon. Chỉ cần máy bay hơi rung lắc một chút là cô lại giật mình tỉnh giấc.

Cứ duy trì trạng thái nửa tỉnh nửa mê cho đến khi máy bay hạ cánh.

Vừa đổi sang sim điện thoại nước ngoài, việc đầu tiên Trình Thư Nghiên làm là mở WeChat. Hàng loạt tin nhắn công việc hiện ra, chỉ có khung chat của Thương Trạch Uyên - được ghim ở trên cùng - vẫn im lặng. Cuộc trò chuyện cuối cùng của hai người vẫn dừng lại ở câu "Em sẽ nhớ anh" mà cô đã gửi.

Chẳng lẽ anh vẫn còn giận sao?

Dù không nhận được hồi âm, cô vẫn thông báo như thường lệ: 【Em xuống máy bay rồi, đang đợi xe.】

Tin nhắn gửi đi, nhưng vẫn bặt vô âm tín.

Trình Thư Nghiên đoán chừng có lẽ giờ này Thương Trạch Uyên cũng đang trên chuyến bay quốc tế nên cô cũng không bận tâm lắm. Nhưng rồi đến ngày thứ hai, anh vẫn không trả lời. Không những thế, những cuộc gọi video cô gọi cho anh cũng không được bắt máy.

Cô đã khó khăn lắm mới sắp xếp được chút thời gian. Buổi tiệc giao lưu buổi trưa, cô đã lấy cớ đau dạ dày để trốn ra ngoài.

【Còn muốn nói chuyện nữa không?】 Cô vừa cắn miếng bánh mì khô khốc vừa nhắn tin. 【Mấy ngày này lịch trình của em rất gấp, chưa chắc đã trả lời được tin nhắn. Giờ anh không nghe máy, sau này em thật sự không có thời gian nữa đâu.】

Gửi tin nhắn này đi, Trình Thư Nghiên đợi một lát, thấy đối phương vẫn không có động tĩnh nên dứt khoát gọi điện thoại. Lần này, anh trực tiếp cúp máy. Cô gọi lại, anh lại cúp, và lần sau cúp còn nhanh hơn.

Đến lúc này, cô mới bắt đầu cảm thấy khó chịu. Cãi nhau là chuyện của hai người, sao anh lại giận một mình lâu thế? Thật là vô lý.

Vừa ngậm bánh mì trong miệng, Trình Thư Nghiên vừa chọc mạnh vào màn hình điện thoại: 【Không biết anh có đang bận không, nhưng tóm lại, thấy tin nhắn thì trả lời một tiếng.】

【Buổi chiều nhiều việc quá, em đi làm đây.】

Nhắn xong, cô đút điện thoại vào túi, xách hộp sữa, vừa cắn bánh mì vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Lịch trình sau đó còn dày đặc hơn cô tưởng. Không có thời gian để nghỉ ngơi hay điều chỉnh múi giờ, chỉ trong hơn 30 tiếng ngắn ngủi, Trình Thư Nghiên đã tham gia vô số cuộc họp, ghé thăm nhiều buổi triển lãm từ 7 giờ sáng đến 12 giờ đêm, cô gần như chỉ chạy đi chạy lại ở bên ngoài.

Dưới cường độ công việc cao như vậy, các trợ lý trở về khách sạn đều mệt rã rời, nhưng cô vẫn còn phải làm bài thuyết trình. Cuối cùng vì làm việc quá sức và không hợp khí hậu, Trình Thư Nghiên đổ bệnh. Cô bị sốt và nôn mửa liên tục. Lãnh đạo cấp cao đã đặc cách cho cô nghỉ vài tiếng, cho phép cô không tham gia cuộc họp buổi sáng.

Trình Thư Nghiên hiếm hoi được chợp mắt một giấc, nhưng vì cơ thể khó chịu nên cô cũng không ngủ sâu.

Cô tỉnh giấc lúc 10 giờ sáng vì cơn đau dạ dày. Trợ lý đã gọi cháo trắng cho cô. Cô ngồi trên ghế sofa trong khách sạn vừa ăn cháo vừa chỉnh sửa bản thảo.

Có lẽ vì ốm yếu nên cảm xúc trở nên nhạy cảm, có lẽ vì đồ ăn ở nước ngoài quá khó nuốt, cô bỗng nhớ đến món há cảo tôm mà Thương Trạch Uyên thường đưa cô đi ăn. Nghĩ đến há cảo tôm rồi lại nghĩ đến anh, động tác trên tay cô bỗng dừng lại.

Đặt thìa xuống, Trình Thư Nghiên cầm điện thoại, mở khung chat của anh ra. Mắt cô tràn ngập màu xanh lá, toàn là những tin nhắn cô đã gửi, còn anh thì vẫn không trả lời.

Cắn môi, suy nghĩ một lúc, Trình Thư Nghiên vẫn gửi một tin nhắn thoại: “Thương Trạch Uyên, em bị ốm rồi.” Giọng cô khàn khàn, nghe có vẻ rất tủi thân.

Cả ngày hôm đó sau khi gửi tin nhắn thoại, Trình Thư Nghiên không hề tắt chuông điện thoại. Cô liếc nhìn trong buổi họp báo cáo, liếc nhìn trong buổi giao lưu, và lại liếc nhìn thêm vài lần khi di chuyển đến địa điểm tiếp theo. Thế nhưng không có bất kỳ phản hồi nào.

Từ trước đến nay Trình Thư Nghiên chưa bao giờ lơ là trong công việc. Cường độ công việc càng cao, cô càng tập trung. Đây là lần đầu tiên cô lơ đễnh, lần đầu tiên cô liên tục nhìn chằm chằm vào điện thoại, lần đầu tiên cô chủ động sau khi cãi nhau, mà lại chủ động nhiều lần như vậy. Vậy mà người từng muốn giữ cô lại để nói chuyện cho rõ ràng, kể từ lúc chia tay lại liên tục từ chối giao tiếp.

Thật là vô lý hết sức.

Cô bực bội úp điện thoại xuống. Thôi vậy, đã chủ động nhiều lần như thế rồi, anh không trả lời thì cô cũng không cần phải gửi nữa.

Hiện tại cô còn rất nhiều việc phải làm, cô phải dốc toàn tâm toàn lực để hoàn thành đúng thời hạn.

Mấy ngày sau đó vẫn rất bận rộn, Trình Thư Nghiên gần như làm việc không ngừng nghỉ, nhưng may mắn là mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.

Vào cuộc họp cuối cùng của ngày cuối cùng trước khi về nước, vài lãnh đạo cấp cao đã giữ Trình Thư Nghiên và hai giám đốc sáng tạo khác ở lại để thảo luận các vấn đề liên quan đến việc điều động.

Tổng cộng có ba người. Một người đồng ý ngay lập tức, hai người còn lại chọn từ chối. Trình Thư Nghiên là một trong những người từ chối, cô đã cân nhắc kỹ lưỡng và cũng nói rõ lý do.

Cấp trên bày tỏ sự tiếc nuối, nhưng cũng ủng hộ quyết định của cô, nói rằng mong cô sẽ tiếp tục tỏa sáng và cống hiến hết mình cho chi nhánh trong nước. Mọi người cười và bắt tay. Sau cuộc họp, họ nhiệt tình mời cô và các trợ lý ở lại thêm vài ngày, đi chơi một chút cho khuây khỏa vì mấy ngày qua mọi người đã rất vất vả.

Trình Thư Nghiên hỏi ý kiến của các trợ lý, họ rất muốn ở lại chơi một vòng. Thế là cô giúp họ lùi ngày về nước, còn bản thân thì trở về đúng lịch trình.

Tối hôm đó, Trình Thư Nghiên im lặng thu dọn hành lý. Cô trợ lý nhỏ ở bên cạnh giúp đỡ, vẫn hỏi: “Cô Trình à, cô thật sự không ở lại chơi với chúng tôi sao? Cơ hội hiếm có đấy.” Bởi nếu trở về thì lại phải tiếp tục bận rộn.

Trình Thư Nghiên nói: “Không, các em cứ chơi vui vẻ nhé.”

Cô kéo khóa vali, đứng dậy, xoa xoa cái cổ cứng đờ. Theo bản năng, cô lại cầm điện thoại lên xem rồi lại đặt xuống.

Mấy ngày qua, dù bận rộn với công việc nhưng cô vẫn luôn vô tình hay hữu ý xem tin nhắn. Anh vẫn không trả lời. Trong lòng cô thì bực bội, nhưng không thể phủ nhận rằng ngoài sự tức giận đó còn có một chút mong chờ. Và rồi chút mong chờ ấy, trong vô số lần cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống đã dần dần tan biến vào hư không.

…..

Trình Thư Nghiên một mình về nước, máy bay hạ cánh lúc 11 giờ đêm, giờ Bắc Kinh. Cô không vội về nhà, ngược lại còn vào cửa hàng tiện lợi mua bật lửa và thuốc lá rồi đi ra khu vực cửa quốc tế đến, lặng lẽ đứng dựa vào cửa kính hút thuốc.

Cô đang đợi.

Thương Trạch Uyên chỉ họp ở nước ngoài hai ngày, đáng lẽ anh phải về rồi. Còn cô công tác năm ngày nên lịch trình của họ luôn rõ ràng với nhau. Nếu một trong hai về muộn, người kia về trước sẽ đến sân bay đón rồi cả hai cùng đi ăn. Đây là sự ăn ý mà họ đã hình thành theo thời gian, không cần bàn bạc, và chưa từng thất hứa, bất kể mưa gió.

Vậy nên dù hai người đang mâu thuẫn, dù cô không nhận được hồi âm, cô vẫn chọn đứng đây đợi anh.

May mắn là cô không phải chờ quá lâu. Cô còn chưa hút hết điếu thuốc thì nghe thấy có người gọi tên mình: “Trình Thư Nghiên?”

Khoảnh khắc ấy, cô đã có chút hân hoan. Thế nhưng khi lý trí phân tích được giọng nói thì niềm vui ấy lại nhanh chóng chuyển thành nỗi thất vọng còn mạnh mẽ hơn. Vì vậy, khi cô quay đầu lại, vẻ mặt không mấy vui vẻ.

Chu Gia Dã đang kéo vali đi về phía cô nói: “Trùng hợp quá, vừa về nước à?”

Trình Thư Nghiên điều chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười: “Đúng vậy, vừa từ Rome về. Cậu cũng đi công tác sao?”

Cả hai trò chuyện vài câu. Chu Gia Dã nói bố mẹ cậu ấy đang trên đường đến đón, rồi hỏi cô có muốn đi cùng không, tiện đường đưa cô về.

Trình Thư Nghiên đáp: “Không cần đâu, tôi cũng đang đợi người.”

Anh ta nhìn cô, hỏi: “Anh Thương sao?”

Cô gật đầu rồi bổ sung: “Bạn trai của tôi.”

*

Thương Trạch Uyên tỉnh lại trong tiếng nói khẽ của trợ lý.

Trong phòng bệnh chỉ kéo một tấm rèm voan trắng nên ánh nắng ngoài cửa sổ vẫn chói chang. Phản ứng đầu tiên của anh là đưa tay che mắt rồi cất tiếng gọi: “Trợ lý Dư.”

Họng anh khô khốc, giọng khàn đặc. Ý thức còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, thế nên cơn đau cũng chưa rõ rệt.

Nghe thấy tiếng gọi, trợ lý Dư lập tức cúp điện thoại, tiến lại gần: “Tổng giám đốc Thương, tôi đây.”

Đồng thời, cậu cầm điện thoại từ trên bàn, đưa vào bàn tay đang mở ra của anh.

Chiếc điện thoại lạnh ngắt, góc cạnh rõ ràng, hoàn toàn mới. Chiếc điện thoại cũ đã bị ai đó lấy đi trong lúc hỗn loạn khi anh bất ngờ bị ngất. Mãi đến ngày hôm sau anh mới phát hiện ra. Lúc đó anh đang được điều trị tích cực trong bệnh viện, truyền nước cả đêm, cơn sốt cứ tái đi tái lại, cả người lơ mơ. Thế mà trong tình trạng đó, anh vẫn không quên vươn tay xin điện thoại từ trợ lý.

Mất rồi.

Trợ lý Dư chỉ lo chạy ngược chạy xuôi làm thủ tục trong bệnh viện, hoàn toàn quên mất chuyện này. Ngay sau đó, cậu vội vàng liên lạc với ban quản lý khu chung cư để kiểm tra camera giám sát, nhưng tìm cả ngày cũng không thấy. Cuối cùng, Thương Trạch Uyên nói: "Thôi, mua cái mới đi."

Điện thoại mới được đưa đến, thẻ sim cũng đã làm lại. Anh đăng nhập vào WeChat, không để ý bất cứ tin nhắn nào, chỉ xem qua khung chat được ghim ở trên cùng. Bàn tay anh bỗng rã rời, anh vứt điện thoại sang một bên rồi nói: “Cầm đi.”

Sau khi uống thuốc, truyền nước, anh ngủ rồi lại tỉnh, rồi lại lặp lại hành động này. Mấy ngày qua đều như thế, ngay cả trước khi vào phòng phẫu thuật.

Trợ lý Dư thấy anh đang đợi tin nhắn, nhưng không dám hỏi thêm vì đó không phải chuyện của cậu. Cậu vừa đặt điện thoại về đầu giường, vừa thuật lại lời bác sĩ: “Tổng giám đốc Thương, buổi chiều còn có một buổi kiểm tra nữa. Bác sĩ chính nói anh hồi phục khá tốt, khả năng cao là ba ngày nữa có thể xuất viện, tức là ngày 13 tháng 5.”

Thương Trạch Uyên nhắm mắt, vẫn còn hơi mơ hồ. Anh chỉ nghe cậu nói một tràng, hoàn toàn không hiểu ý nên chỉ ậm ừ một tiếng cho qua.

“Hôm nay anh đã có thể ăn uống bình thường rồi. Giờ tôi xuống lầu mua chút đồ ăn thanh đạm, anh ăn một chút nhé.”

Anh vẫn chỉ đáp lại một tiếng: “Ừ.”

Trợ lý Dư rót cho anh một cốc nước rồi mới rời khỏi phòng bệnh. Cửa đóng lại, Thương Trạch Uyên vẫn nằm ngửa, hơi thở đều đều. Nhưng chưa đầy năm phút sau, anh đột nhiên mở mắt. Anh như chợt nhận ra điều gì đó, liền lật người, s* s**ng tìm điện thoại ở đầu giường. Màn hình hiển thị ngày 10 tháng 5, 10 giờ 20 sáng.

Sắp không kịp rồi.

Trong đầu anh chỉ còn lại câu này.

Lúc đó anh không nghĩ nhiều, cũng không thể nghĩ được. Anh chỉ làm theo bản năng: rút kim truyền, xuống giường, mở tủ lấy một chiếc áo khoác choàng lên người rồi đi ra khỏi phòng bệnh.

Trong lòng anh rất vội, nhưng bước chân lại không thể đi nhanh. Anh cảm thấy bụng đau nhói kéo cả ra sau lưng. Trong cơn mơ màng, anh va phải một nhân viên vệ sinh ở tầng một. Nước trong xô văng tung tóe lên quần anh, anh nói: “Xin lỗi.”

Anh không lau, cũng chẳng để tâm, chạy thẳng ra cổng bệnh viện, vẫy tay gọi taxi.

“Nhà ga T2 sân bay Thành Đông. Tôi đang vội, làm ơn nhanh lên.”

Vừa lên xe, anh đã giục.

Tài xế nhìn anh qua gương chiếu hậu, nói: “Được rồi, thắt dây an toàn vào nhé.”

Nói xong, anh ta đạp chân ga lao đi.

Trên đường đi, Thương Trạch Uyên giục thêm vài lần nữa. Tài xế còn đùa: “Biết anh vội rồi, nhưng chúng ta cũng đừng liều mạng thế chứ.”

Nói vậy thôi nhưng anh ta vẫn chạy hết tốc lực. Cuối cùng, chiếc xe cũng đến nhà ga vào lúc 11 giờ 20 phút.

Thương Trạch Uyên bước xuống xe, vừa đi về phía trước vừa cầm điện thoại lên định gọi điện. Nhưng vừa ngước mắt lên, bước chân anh bỗng khựng lại.

Cách đó mười mét, Trình Thư Nghiên đang đứng đó nói chuyện với ai đó.

Trước mặt cô là một cặp vợ chồng trung niên. Chu Gia Dã đứng giữa, một tay đặt lên lưng người đàn ông trung niên, trên mặt là nụ cười ôn hòa. Ánh mắt anh ta cứ lướt qua lại giữa người phụ nữ trung niên và Trình Thư Nghiên.

Người phụ nữ có vẻ mặt hiền hậu, đang nắm tay Trình Thư Nghiên, cười nói: “Khi nào rảnh, đến nhà chúng ta ăn cơm nhé.”

Trình Thư Nghiên mỉm cười đáp: “Dạ, được ạ.”

Mặt trời vốn treo lơ lửng khi anh ra ngoài, không biết từ lúc nào đã khuất sau đám mây. Gió không mấy dịu dàng thổi qua mặt khiến thân thể anh khẽ lắc lư một chút.

Thương Trạch Uyên vẫn nắm chặt điện thoại đứng tại chỗ, không tiến lên cũng chẳng có ý định tiến lên. Theo bản năng, anh quay đầu sang bên cạnh. Qua tấm kính trong suốt phản chiếu, anh nhìn thấy chính mình.

Người vốn luôn để tâm đến hình tượng, lúc nào cũng giữ gìn hình ảnh, giờ đây lại khoác một chiếc áo khoác da màu nâu sẫm, bên trong là bộ quần áo bệnh nhân, ống quần dính đầy vết nước bẩn, tóc mái bị gió thổi rối bời.

Đến lúc này, khoảnh khắc này, cả người Thương Trạch Uyên mới như hoàn toàn tỉnh lại, mới hoàn toàn biết mình đã làm những gì.

Anh vì bệnh mà hồ đồ, thân thể chưa bình phục, mâu thuẫn cũng chưa giải quyết, thế mà lại như mộng du chạy đến sân bay đón cô. Và sau khi chứng kiến cảnh tượng này, anh mới bừng tỉnh.

Anh đã thực sự tỉnh chưa? Thật ra thì có lẽ là chưa. Anh biết mình mang theo nhiều cảm xúc nhạy cảm, mang theo sự yếu đuối sau khi vừa khỏi bệnh nặng, hay có thể nói là đa cảm, ủy mị, khiến anh không thể nhìn nhận mọi chuyện một cách lý trí lúc này. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, ký ức và cảm xúc bỗng ùa về, không chút phòng bị hay lý lẽ mà tràn vào tâm trí anh.

Anh nhớ lại nhiều lần anh muốn cô gặp gia đình nhưng cô không đồng ý. Anh nhớ lại trong bệnh viện, anh nén đau cầm điện thoại nhưng không nhận được tin nhắn nào từ cô. Anh nhớ lại cô chưa bao giờ xuất hiện trong kế hoạch tương lai của anh, nhớ lại cô chưa từng ghen tuông, cũng không cần anh, ngay cả những món đồ anh tặng, cô cũng chưa từng mở ra hay đeo vào.

Từng chuyện, từng chuyện nhỏ nhặt không đáng bận tâm, vào khoảnh khắc này lại bị phóng đại lên gấp bội, đều trở thành bằng chứng cho thấy cô không yêu anh.

Đúng vậy, ngay từ đầu là anh đã đeo bám cô, lúc quay lại cũng vậy, ghen tuông cũng vậy. Cô chưa từng nói thiếu anh thì không được, là anh đã ép cô phải để tâm, cũng là anh đã luôn ép cô phải đưa ra lựa chọn. Yêu cũng là anh, oán hận cũng là anh, mọi thứ đều là anh.

Cô giống như một mặt hồ tĩnh lặng và sâu không thấy đáy, còn anh là người luôn ngóng nhìn mặt hồ ấy.

Anh quan sát mọi cảm xúc và hành động của cô, lúc nào cũng để tâm đến cô. Chỉ cần mặt hồ khẽ gợn sóng, tâm trạng anh cũng sẽ thay đổi theo. Vậy còn cô thì sao? Có giây phút nào cô từng nhìn lại anh không?

Cơn đau trên người lan tỏa ra khắp nơi, nhưng anh không thể phân biệt được là đau từ vết thương hay từ trái tim. Hình ảnh vẫn tiếp diễn, cảm xúc vẫn cuộn trào, sưng vù, sắp không thể chịu nổi nữa, rồi lý trí hoàn toàn đình công, cơn thủy triều cuối cùng cũng đã phá vỡ con đê, đánh sập lớp phòng tuyến đó.

Khóe môi anh cong lên một nụ cười, như có như không, mang theo sự mỉa mai và không cam tâm. Mọi hình ảnh và cảm xúc cuối cùng chỉ hóa thành một câu hỏi ngược lại - Rốt cuộc vì lý do gì mà anh lại trở nên thảm hại đến mức này trong mối quan hệ này?

…..

Sau khi chào tạm biệt bố mẹ Chu Gia Dã, Trình Thư Nghiên thở dài một hơi thật dài, mệt mỏi xoa xoa trán.

Mấy ngày làm việc với cường độ cao khiến đầu óc cô choáng váng. Vừa hay lại gặp bố mẹ Chu Gia Dã, phải trải qua một cuộc giao tiếp mà cô không hề giỏi, chỉ ứng phó vài câu cũng đã kiệt sức. Cô châm một điếu thuốc, cố gắng giữ mình tỉnh táo rồi ngồi lại trên chiếc ghế dài tiếp tục đợi.

Từ ngồi đợi, đến đứng đợi, rồi đi đi lại lại, sau đó lại ngồi xuống đợi.

Ánh mắt cô vẫn vô định lướt nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm anh trong dòng người qua lại. Chỉ tiếc là dòng người cứ đi hết lớp này đến lớp khác, cô cũng hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác mà vẫn không đợi được anh.

Bầu trời bị những đám mây dày đặc đè nặng. Gió nổi lên thổi rối mái tóc dài của cô. Cô không bận tâm, khom lưng, chống tay lên đầu gối, tay tựa cằm, cúi mắt nhìn xuống mũi giày, cố gắng che giấu cái cảm giác chua xót, chát đắng không đúng lúc trong lòng.

Thật sự không đến sao? Vô lý quá rồi đấy.

Trước đây sau khi cãi nhau, cô cũng từng đến đón anh. Chẳng lẽ anh định trở thành người đầu tiên thất hứa sao?

Trình Thư Nghiên ngồi thẳng người dậy, cầm điện thoại xem giờ. Đã 1 giờ chiều. Cô hạ cánh được hai tiếng rồi mà anh vẫn chưa đến.

Thật sự không đến.

Nhận ra điều này, Trình Thư Nghiên không muốn nhịn nữa. Cô dùng sức chọc vào màn hình hai cái rồi gọi cho anh.

Điều làm cô bất ngờ là cuộc gọi vốn luôn không có ai bắt máy, lần này lại chỉ đổ chuông hai tiếng đã có người nhấc máy.

Bên kia đầu dây rất yên tĩnh, còn cô thì bật dậy gọi tên anh: “Thương Trạch Uyên!”

Dừng một chút, anh đáp lại: “Ừ.”

Giọng nói trầm ấm dễ nghe ấy khiến cô dường như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nhàn nhã và hàng mày tuấn tú của anh. Một cảm xúc nào đó bỗng trỗi dậy, vừa là sự bực tức vì anh né tránh, vừa là nỗi tủi thân vì trong những ngày ở nước ngoài bị ốm, cô đã gửi tin nhắn rất nhiều lần mà không nhận được hồi đáp.

Vô thức siết chặt điện thoại, cô hỏi: “Anh đang ở đâu?”

Anh nhàn nhạt đáp: “Có chuyện gì à?”

Mày Trình Thư Nghiên vô thức cau lại. Tiếp đó, nỗi tủi thân như bị dội dầu, châm lửa.

Lời chất vấn nghẹn lại trong cổ họng có thể bật ra bất cứ lúc nào, nhưng cô lại dừng lại rất lâu rồi nuốt ngược vào. Vì mâu thuẫn giữa hai người còn chưa giải quyết, cô đành nhịn xuống. Siết chặt gấu áo, cô hít sâu một hơi. Khi mở lời, giọng nói đã trở lại bình thường: “Em hạ cánh rồi, anh còn đến không?”

Sau khi hỏi câu này, trong đầu cô chỉ mong anh cho một lý do, bận, hay chưa về nước, bất kỳ lý do gì cũng được. Dù anh nói giờ mới đến, cô cũng có thể tiếp tục chờ, một tiếng, hai tiếng, không sao cả. Cùng lắm thì cô tự về, rồi khi gặp mặt sẽ nói chuyện rõ ràng, có cảm xúc thì cứ trút ra, hoàn toàn được mà.

Nhưng sau một hồi im lặng kéo dài, anh lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Không đi.”