Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1612

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1612 :Quá tàn nhẫn (2)
"Ta không nhìn nhầm chứ, hắn là nhân thần sơ cấp? Có phải dùng bảo vật che giấu cảnh giới không?"
"Nói nhảm, chắc chắn dùng, mạnh như vậy sao có thể là nhân thần sơ cấp, nói hắn là địa thần sơ cấp còn tạm được."
Vì bản thân Giang Khải có thần chức, Đặng Xích cũng bị truyền lên lôi đài.
Nhưng lúc này Đặng Xích nhìn Giang Khải đứng đối diện, cả người run rẩy.
Quy định cạnh tranh thần chức, Lý Nham có được quyền lực trực tiếp triệu hoán đồng bạn, chỉ cần hắn ta triệu hoán, người được triệu hoán nhất định phải xuất hiện trên lôi đài giúp đỡ hắn ta.
Nếu không phải như vậy, biết đâu hiện tại hắn ta đã rời đi!
"Lý Nham, hắn dùng nguyên tố hỏa, thiên phú thần chức của ngươi chắc có thể áp chế hắn!" Đặng Xích khẽ nói.
"Ta biết!" Lý Nham trả lời,"Nhưng tên này còn có kỹ năng loại thời gian, khó đối phó, ngươi và ta không thể chủ quan!"
Giang Khải đi tới trước mặt Lý Nham và Đặng Xích, lạnh nhạt nhìn hai người.
"Đồng bọn của các ngươi đã chết, tiếp theo đến lượt hai người các ngươi."
Khóe mắt Lý Nham giật giật,"Tiểu tử, đừng phách lối, biết đâu hôm nay là ngươi chết!"
"Thiên hỏa thần uy . Duy ngã độc tộc!"
Đột nhiên, ngọn lửa màu xanh quanh người Giang Khải bị dập tắt.
Vừa thấy thiên phú của mình thành công áp chế Giang Khải, cuối cùng trên mặt Lý Nham đã khôi phục chút tự tin,"Hừ hừ, đối mặt với Hỏa diễm sứ, ngươi còn muốn chơi lửa? Thật xin lỗi, ngươi còn chưa có tư cách này!"
Đặng Xích cười lạnh một tiếng,"Năng lực nguyên tố của ba tên Vương gia phế vật không tạo thành sự uy hiếp cho ngươi, nhưng chúng ta lại khác!"
Giang Khải nhìn quanh một vòng, Phần thiên chi hỏa lại không còn, thật sự hơi không quen...
"Đối mặt với Hỏa diễm sứ thì ta không thể chơi lửa?" Giang Khải cau mày, có vẻ không mấy vui vẻ,"Hơi quá đáng."
"Vô thần chi địa!"
Oanh một tiếng, Phần thiên chi hỏa màu xanh lại bùng lên!
Thấy cảnh này, tròng mắt Lý Nham và Đặng Xích suýt thì rơi ra khỏi hốc mắt.
"Ngươi, ngươi có thể bỏ qua thiên phú thần chức? Không có khả năng! Dù là thần chức đồng cấp nhưng không cùng giới vẫn sẽ chịu ảnh hưởng!" Lý Nham tức giận nói.
Nói ta quá đáng, ngươi mới gọi là quá đáng đi!
Giang Khải nhíu mày,"Thì ra là thế, chẳng trách sư phụ để ta lấy thần chức cửu giới, xem ra sợ sau này ta bị thiên phú thần chức của những giới khác áp chế, vậy ta thử xem sao."
"Bán thánh uy nghiêm . Thiên uy!"
Một vệt ánh sáng vàng hiện lên, Lý Nham và Đặng Xích đột nhiên cảm giác toàn bộ thuộc tính giảm xuống nghiêm trọng.
Nhưng năng lực phản ứng của hai người như không thay đổi.
Giang Khải suy nghĩ, nói,"Xem ra cũng không phải hoàn toàn không có hiệu quả, giữa thần chức giả cùng cấp, chắc các ngươi sẽ không có suy nghĩ thần phục ta."
Lực ảnh hưởng của Thiên uy không thể hiện ra trên người Lý Nham và Đặng Xích, nhưng từ phản ứng hoảng sợ của hai người chắc hiệu quả giảm thuộc tính đã có tác dụng.
Đương nhiên, dù thuộc tính không giảm thì Giang Khải cũng không quan trọng.
"Điều này... Vì sao thiên phú thần chức của hắn có tác dụng với chúng ta, chúng ta lại không có tác dụng với hắn? Điều này không công bằng!"
Giang Khải nhìn Lý Nham, không nhịn được bật cười.
"Ngươi nói công bằng với ta? Ta nghe không nhầm chứ. Nếu ngươi thật sự nói công bằng, thật ra nhiều nhất ta cũng chỉ cướp đoạt thần chức của ngươi, chứ không lấy mạng của ngươi."
"Đáng tiếc, mấy thần chức giả từng gặp đều khiến ta rất thất vọng."
"Đức đã không xứng với vị, vậy ngươi cũng nên giao ra thần chức Hỏa diễm sứ, thuận tiện để lại cái mạng nhỏ của hai người."
Xung quanh lôi đài, Trần Dung nhìn chằm chằm lôi đài nhưng lúc này bọn họ đã không còn lo lắng cho Giang Khải.
"Hắn, hắn sẽ không dùng cách thức tàn nhân giết Lý Nham và Đặng Xích chứ." Trần Dung hơi lo lắng, trước đó không phát hiện Giang Khải là người tàn bạo, hành động vừa rồi của Giang Khải lại dọa nàng sợ. Chẳng may hắn thu hoạch được thần chức Hỏa diễm sứ, sẽ không thay đổi giống đám người Lý Nham chứ.
"Đặng Xích, giết hắn, nếu không ngươi và ta đều phải xong đời!" Lý Nham nặng nề nói.
Đặng Xích cũng biết lời nói của Lý Nham không sai, trình độ tàn nhẫn của người trước mặt không hề kém hơn bọn họ, nếu chiến bại thì thứ chờ đợi bọn họ tuyệt đối không phải khoan dung mà là trừng phạt!
"Dùng chiêu kia!" Đặng Xích khẽ nói.
Lý Nham gật đầu, lúc này bọn họ đã không thể giữ lại chút nào, nhất định phải lấy ra thủ đoạn mạnh mẽ nhất mới có cơ hội đánh bại quái vật trước mắt!
Hai người ngầm hiểu nhau, đồng thời đột nhiên ra tay!
"Nộ phong chi uy . Bạch hổ!" Bóng dáng Đặng Xích biến mất ngay tại chỗ đồng thời tạo ra gió bão kinh khủng trên lôi đài, cứ như từng con Thần Thú hung mãnh nhào về phía Giang Khải!
Cùng lúc đó, Lý Nham mở ra thiên phú thần chức cấp hai,"Thiên hỏa thần uy . Bạo liệt!"
Lửa mượn thế gió, gió trợ thế lửa, hai loại thiên phú thần chức có uy lực cực mạnh!
Gió lửa liên thủ, gió vô hình bị nhen lửa, trên lôi đài đã trở thành một biển lửa, vố số phong hỏa cự long dâng lên trong ngọn lửa lớn, gào thét đánh tới.