Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1613
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1613 :Hỏa diễm sứ
Giang Khải hơi híp mắt lại,"Trước đó ta còn cảm thấy thiên phú thần chức Nguyên tố giới không bằng Nhân giới, nhưng bây giờ xem ra có lẽ thiên phú thần chức Nguyên tố giới không chỉ cường hóa bản thân, mà còn... Dung hợp!"
Chỉ với hiệu quả đơn thể, hiệu quả của Bán thánh uy nghiêm mạnh hơn thiên phú của ba huynh đệ Vương thị, Lý Nham và Đặng Xích rất nhiều, nhưng ba huynh đệ Vương thị cũng được, Lý Nham và Đặng Xích cũng tốt, bọn họ đều thông qua việc phối hợp với nhau đến uy lực thiên phú thần chức của mình tăng mạnh.
Ngay cả uy lực khi Lý Nham và Đặng Xích liên thủ, cho dù thuộc tính giảm xuống nhưng vẫn có lực phá hoại cực mạnh.
"Phối hợp nguyên tố... Hít, trước đó ta lại không nghĩ đến!"
Nghĩ tới đây, Giang Khải ném ra Long thần lệnh!
"Thập bội hóa thân!"
"Phần thiên long thần! Mộc hệ long thần!"
Giang Khải chia mười Long thần lệnh thành hai nhóm, nắm tấm hóa thành mười con mộc long, năm tấm hóa thành mười con hỏa long.
Trong nháy mắt, mười con mộc long đều bị nhóm lửa, dung hợp vào trong hỏa long, thoạt nhìn như mười con hỏa long cắn nuốt mười con mộc long.
Sau khi thôn phệ, hình thể hỏa long tăng mạnh gấp đối, đón lấy lửa mạnh gió lớn nhào tới từ phía đối diện.
Ở chân trời, nửa bên là Phong uy bạch hổ phối hợp với Hỏa uy bạo liệt như vô số Thần Thú bạch hổ bị ngọn lửa màu đỏ bao bọc, ở một bên khác là mười con hỏa long màu xanh càng to lớn hơn.
Đôi bên đập vào chính diện, va chạm mạnh mẽ hình thành từng vòng lửa ở trên không trung, từng vòng khuấy động ra ngoài, cho đến bên bờ lôi đài bị một luồng lực lượng cường đại ngăn cản!
Ầm ầm ầm ầm! Lôi đài bị vụ nổ mạnh mẽ do từng vòng lửa hình thành lặp đi lặp lại đập vào, chấn động đến mức phát ra tiếng động ù ù!
"Điều này cũng quá kinh khủng!" Trần Đại Ngưu trợn to mắt, hoảng sợ nhìn trận chiến trên lôi đài.
Bất kỳ lần Thần Chức lôi đài nào trước đó đều không khủng bố như hôm nay.
Đúng vào lúc này, trong ngọn lửa khắp trời có một bóng người đột nhiên xông qua từng tầng lửa mạnh, bay thẳng vào một cái mắt gió khác.
"Tố sơn hà! Kiếm động cửu thiên!" Hai kiếm của Giang Khải đều xuất hiện!
Trong sự áp chế của Tố sơn hà, chính giữa mắt gió đột nhiên xuất hiện một bóng người, chính là Đặng Xích hóa thân gió bão!
Lý Nham và Đặng Xích trợn to mắt, Giang Khải đối mặt với hợp kích toàn lực của hai người lại không hề rơi vào thế yếu.
Điều đáng sợ hơn là, lúc này hai người đối mặt với Tố sơn hà lại không cách nào né tránh!
"Đáng chết, ngăn cản hắn!" Lý Nham khàn cả giọng, giận dữ hét lên.
Đặng Xích cũng không dám chậm trễ chút nào, một người tay cầm trường đao, một người tay cầm trường tiên vung về phía Giang Khải.
"Tôi lửa! Liệt diễm trảm thiên kiếm!"
"Hưởng thiên long vĩ tiên!"
Sau một tiếng động thật lớn, Kiếm động cửu thiên như là thiên nộ thần uy, thế không thể đỡ, trực tiếp phá vỡ công kích của hai người.
Hai người Lý Nham và Đặng Xích đồng thời mở ra kỹ năng phòng ngự.
"Liệt diễm hộ thuẫn, hộ thuẫn linh hồn, Hỏa nhiễm chiến giáo!"
"Phong tường, hộ thuẫn linh hồn, Bách chiến bá thể!"
Nhưng Kiếm động cửu thiên cũng mặc kệ hộ giáp của hai người, lấy cường độ công kích vật lý, nguyên thần, chân khí của Giang Khải trực tiếp đánh nát nhiều tầng phòng ngự của hai người!
Lúc tất cả bình tĩnh lại, Giang Khải đã đứng ở sau lưng hai người, yên lặng thu hồi Trảm Yêu kiếm và Đoạn Giới kiếm.
Sau một lát, Lý Nham và Đặng Xích đều bị chém ngang lưng!
Giang Khải lạnh nhạt xoay người, hờ hững nhìn hai người trước mặt.
Đến bây giờ Lý Nham còn chưa thể tin được người ngã trên mặt đất lại là hắn ta.
"Vì, vì sao, có thể như vậy..." Trong mắt Đặng Xích thêm rất nhiều vẻ mờ mịt,"Sao ngươi lại, mạnh như vậy!"
Vì Tam thiên thế giới là một thế giới khép kín, cho nên người nơi này như không hiểu rõ việc của Thiên Khiển giả, cũng chưa từng có ai nhắc đến.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Giang Khải từ tốn nói,"Ta là hai có quan trọng không? Dù không có ta, ta tin tưởng dưới sự thống trị áp lực cao của các ngươi, một ngày nào đó sẽ có những người khác tới giải quyết các ngươi!"
Ánh sáng trong mắt Đặng Xích dần biến mất, không biết câu nói kia của Giang Khải có thể để hắn ta lĩnh ngộ trước khi chết hay không.
Giang Khải nhìn về phía Lý Nham ở một bên khác, lúc này hắn ta có vẻ đặc biệt yên tĩnh, lúc này đôi mắt đỏ thẫm kia lại bình tĩnh hơn.
"170 năm, 170 năm... Mỗi ngày ta lo lắng hãi hùng, chỉ sợ một ngày này đến." Lý Nham khẽ khàng nói,"Vì thế, ta lo lắng hết lòng, dùng tất cả mọi cách ngăn cản tất cả xảy ra."
"Nhưng cuối cùng ta vẫn không đề phòng được thiên ý..."
"Ta như hiểu được câu nói kia của Trầm Ngọc, ngày ấy hắn chết trong tay ta đã nói với ta, ngày này cũng không đáng sợ, ngược lại là một loại giải thoát với chúng ta... Lời nguyền mới cùng với thần chức này đều thuộc về ngươi!"
"Tiểu tử, ngươi sẽ cảm nhận được sự đau khổ này, a, ha ha ha ha..." Trong tiếng cười điên cuồng, Lý Nham cũng nhắm mắt lại.
Chỉ với hiệu quả đơn thể, hiệu quả của Bán thánh uy nghiêm mạnh hơn thiên phú của ba huynh đệ Vương thị, Lý Nham và Đặng Xích rất nhiều, nhưng ba huynh đệ Vương thị cũng được, Lý Nham và Đặng Xích cũng tốt, bọn họ đều thông qua việc phối hợp với nhau đến uy lực thiên phú thần chức của mình tăng mạnh.
Ngay cả uy lực khi Lý Nham và Đặng Xích liên thủ, cho dù thuộc tính giảm xuống nhưng vẫn có lực phá hoại cực mạnh.
"Phối hợp nguyên tố... Hít, trước đó ta lại không nghĩ đến!"
Nghĩ tới đây, Giang Khải ném ra Long thần lệnh!
"Thập bội hóa thân!"
"Phần thiên long thần! Mộc hệ long thần!"
Giang Khải chia mười Long thần lệnh thành hai nhóm, nắm tấm hóa thành mười con mộc long, năm tấm hóa thành mười con hỏa long.
Trong nháy mắt, mười con mộc long đều bị nhóm lửa, dung hợp vào trong hỏa long, thoạt nhìn như mười con hỏa long cắn nuốt mười con mộc long.
Sau khi thôn phệ, hình thể hỏa long tăng mạnh gấp đối, đón lấy lửa mạnh gió lớn nhào tới từ phía đối diện.
Ở chân trời, nửa bên là Phong uy bạch hổ phối hợp với Hỏa uy bạo liệt như vô số Thần Thú bạch hổ bị ngọn lửa màu đỏ bao bọc, ở một bên khác là mười con hỏa long màu xanh càng to lớn hơn.
Đôi bên đập vào chính diện, va chạm mạnh mẽ hình thành từng vòng lửa ở trên không trung, từng vòng khuấy động ra ngoài, cho đến bên bờ lôi đài bị một luồng lực lượng cường đại ngăn cản!
Ầm ầm ầm ầm! Lôi đài bị vụ nổ mạnh mẽ do từng vòng lửa hình thành lặp đi lặp lại đập vào, chấn động đến mức phát ra tiếng động ù ù!
"Điều này cũng quá kinh khủng!" Trần Đại Ngưu trợn to mắt, hoảng sợ nhìn trận chiến trên lôi đài.
Bất kỳ lần Thần Chức lôi đài nào trước đó đều không khủng bố như hôm nay.
Đúng vào lúc này, trong ngọn lửa khắp trời có một bóng người đột nhiên xông qua từng tầng lửa mạnh, bay thẳng vào một cái mắt gió khác.
"Tố sơn hà! Kiếm động cửu thiên!" Hai kiếm của Giang Khải đều xuất hiện!
Trong sự áp chế của Tố sơn hà, chính giữa mắt gió đột nhiên xuất hiện một bóng người, chính là Đặng Xích hóa thân gió bão!
Lý Nham và Đặng Xích trợn to mắt, Giang Khải đối mặt với hợp kích toàn lực của hai người lại không hề rơi vào thế yếu.
Điều đáng sợ hơn là, lúc này hai người đối mặt với Tố sơn hà lại không cách nào né tránh!
"Đáng chết, ngăn cản hắn!" Lý Nham khàn cả giọng, giận dữ hét lên.
Đặng Xích cũng không dám chậm trễ chút nào, một người tay cầm trường đao, một người tay cầm trường tiên vung về phía Giang Khải.
"Tôi lửa! Liệt diễm trảm thiên kiếm!"
"Hưởng thiên long vĩ tiên!"
Sau một tiếng động thật lớn, Kiếm động cửu thiên như là thiên nộ thần uy, thế không thể đỡ, trực tiếp phá vỡ công kích của hai người.
Hai người Lý Nham và Đặng Xích đồng thời mở ra kỹ năng phòng ngự.
"Liệt diễm hộ thuẫn, hộ thuẫn linh hồn, Hỏa nhiễm chiến giáo!"
"Phong tường, hộ thuẫn linh hồn, Bách chiến bá thể!"
Nhưng Kiếm động cửu thiên cũng mặc kệ hộ giáp của hai người, lấy cường độ công kích vật lý, nguyên thần, chân khí của Giang Khải trực tiếp đánh nát nhiều tầng phòng ngự của hai người!
Lúc tất cả bình tĩnh lại, Giang Khải đã đứng ở sau lưng hai người, yên lặng thu hồi Trảm Yêu kiếm và Đoạn Giới kiếm.
Sau một lát, Lý Nham và Đặng Xích đều bị chém ngang lưng!
Giang Khải lạnh nhạt xoay người, hờ hững nhìn hai người trước mặt.
Đến bây giờ Lý Nham còn chưa thể tin được người ngã trên mặt đất lại là hắn ta.
"Vì, vì sao, có thể như vậy..." Trong mắt Đặng Xích thêm rất nhiều vẻ mờ mịt,"Sao ngươi lại, mạnh như vậy!"
Vì Tam thiên thế giới là một thế giới khép kín, cho nên người nơi này như không hiểu rõ việc của Thiên Khiển giả, cũng chưa từng có ai nhắc đến.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Giang Khải từ tốn nói,"Ta là hai có quan trọng không? Dù không có ta, ta tin tưởng dưới sự thống trị áp lực cao của các ngươi, một ngày nào đó sẽ có những người khác tới giải quyết các ngươi!"
Ánh sáng trong mắt Đặng Xích dần biến mất, không biết câu nói kia của Giang Khải có thể để hắn ta lĩnh ngộ trước khi chết hay không.
Giang Khải nhìn về phía Lý Nham ở một bên khác, lúc này hắn ta có vẻ đặc biệt yên tĩnh, lúc này đôi mắt đỏ thẫm kia lại bình tĩnh hơn.
"170 năm, 170 năm... Mỗi ngày ta lo lắng hãi hùng, chỉ sợ một ngày này đến." Lý Nham khẽ khàng nói,"Vì thế, ta lo lắng hết lòng, dùng tất cả mọi cách ngăn cản tất cả xảy ra."
"Nhưng cuối cùng ta vẫn không đề phòng được thiên ý..."
"Ta như hiểu được câu nói kia của Trầm Ngọc, ngày ấy hắn chết trong tay ta đã nói với ta, ngày này cũng không đáng sợ, ngược lại là một loại giải thoát với chúng ta... Lời nguyền mới cùng với thần chức này đều thuộc về ngươi!"
"Tiểu tử, ngươi sẽ cảm nhận được sự đau khổ này, a, ha ha ha ha..." Trong tiếng cười điên cuồng, Lý Nham cũng nhắm mắt lại.