Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1315

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1315 :Lời đánh giá sắc bén
Triệu Thiết Toàn cũng choáng váng, “Cái, cái gì ‘nói Khải ca ca như thế’? Không phải ta thấy hắn vừa lên đã dùng Kiếm động cửu thiên, không có ý nương tay một chút nào.” Triệu Thu Tuyết lắc đầu nói, “Cũng may hắn không nương tay, nếu không ta cũng không lĩnh ngộ được sự thiếu sót của mình… Ca, Khải ca ca quá thần kỳ, tốt nhất ngươi hãy học hỏi từ hắn một chút!” “Ây…” “Ta đi về trước, trong nháy mắt vừa rồi ta đã lĩnh ngộ rất nhiều, có lẽ ta có thể phá giải được những vấn đề vẫn quấy nhiễu ta, ca, ta muốn nhanh chóng quay về bế quan mấy ngày!” Nói xong, Triệu Thu Tuyết vội vã rời khỏi quảng trường.
Sau khi Triệu Thu Tuyết rời đi, Lưu Thái Phượng đi tới.
Triệu Thiết Toàn cau mày, nhìn bóng lưng muội muội rời đi, “A di, Thu Tuyết đang tức giận hay thật sự có lĩnh ngộ?” Lưu Thái Phượng im lặng một lát, nói, “Ngươi còn không biết tính cách muội muội ngươi sao, nếu nàng tức giận đã sớm nổi giận đùng đùng!” “Trước đó nàng thật sự nói cho ta biết bản thân gặp một vài vấn đề trong chiến đấu, điều này luôn quấy nhiễu nàng, hiện tại xem ra một kiếm kia của Giang Khải thật sự đã cởi bỏ một số nghi ngờ giúp nàng.” Nói xong, Lưu Thái Phượng cũng nhìn về phía lôi đài, “Một kiếm có thể cởi bỏ nghi ngờ? Hít… Ta cũng có một vài nghi ngờ…” Trên lôi đài, Giang Khải đã liên tục đánh bại hơn mười mỹ nữ.
Có lẽ Vạn Hoa đã sớm có sắp xếp, nữ tử đi lên trước đều là đại mỹ nữ, muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, muốn khí chất có khí chất, muốn dáng người có dáng người.
Nhưng Giang Khải đều đối xử như nhau, liên tục loại các nàng.
Trong quá trình loại này, Giang Khải sẽ chỉ ra vấn đề của các nàng.
Có người tinh thần không tập trung, có người không quyết đoán bỏ lỡ thời cơ, có người được cái này mất cái khác…
“Cô nương, ngươi muốn lấy công làm thủ đúng là một cách tốt, nhưng ý đồ công kích của ngươi quá rõ ràng, kẻ địch rất dễ đoán được hành động tiếp theo của ngươi, tiến tới sớm nghĩ kỹ cách đối phó.” Giang Khải nói với mỹ nữ áo xanh trước mặt, “Người ta có chuẩn bị mà đến, ngươi rất khó có cơ hội thành công.” Nữ tử kia trợn to mắt, nói, “Đúng đúng đúng, lúc ta tỷ võ với người khác, cho dù là người thực lực tương đương nhưng luôn cảm thấy làm thế nào cũng không thể công phá sơ hở của kẻ địch!” “Thì ra nguyên nhân nằm ở chỗ này! Ta vẫn tưởng chỉ cần học được càng nhiều kỹ năng, có được càng nhiều thủ đoạn là được!” Giang Khải mỉm cười, “Kỹ năng, bảo cụ, hiệu ứng đặc biệt cũng chưa chắc phải càng nhiều càng tốt, nếu thực lực của đôi bên tương đương vậy tâm lý đánh cược thường quan trọng hơn.” “Đa tạ Khải ca ca chỉ điểm, ta hiểu được!” Nữ nhân kích động nói, nàng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, giậm chân một cái, đau lòng nói, “Ôi chao, ta thua!” Giang Khải cười nói, “Sau này còn có cơ hội.” “Vậy được rồi… Khải ca ca, ta gọi là Liễu Yên, ngươi phải nhớ kỹ ta.” Nói xong, nữ tử kia đã xuống đài từ một bên khác.
Lại hoàn thành một lần dạy học, Giang Khải hài lòng gật đầu.
Về phần nhớ kỹ tên nữ hài thật sự hơi khó khăn, trước đó đã có mười người, hiện tại thật ra hắn chỉ nhớ kỹ nguội muội Triệu Thiết Toàn, những người khác… Đã bắt đầu hơi hỗn loạn.
Người tiếp theo lên sân là một nữ nhân đã qua tuổi bốn mươi, trên ký hiệu Vạn Hoa công hội trước ngực còn viết hai chữ “hội trưởng”.
Giang Khải thấy nữ nhân này, lập tức đen xì mặt.
“Lưu a di, ngươi lại muốn làm gì?” “Ta lên sân luận võ xem mắt!” Lưu Thái Phượng nói đương nhiên.
Giang Khải đỡ trán, khẽ nói, “A di, đừng làm loạn. Lão Triệu là huynh đệ của ta, ngươi làm vậy, ta sẽ rất lúng túng.” Lưu Thái Phượng cười ha hả, “Ha ha ha, Tiểu Khải, đùa ngươi thôi.” “Mọi người đều thấy được chỉ điểm của ngươi thường có thể nói trúng tim đen, chỉ ra vấn đề.” “Tuy ta là Vạn Hoa hội trưởng nhưng về mặt thực lực thì ngươi hơn xa ta, ta cũng hy vọng ngươi có thể chỉ điểm cho ta một hai. Hy vọng Giang hội trưởng vui lòng chỉ giáo.” Giang Khải thở dài một hơi, cũng may Lưu a di chỉ nói đùa, nếu không ảnh hưởng đến quan hệ gia đình lão Triệu, mình cũng phạm phải sai lầm lớn.
Nếu lên cần chỉ dạy, tất nhiên Giang Khải cũng không chối từ.
“Lưu hội trưởng quá khiêm tốn, luận bàn thôi.” Thực lực của Lưu Thái Phượng cũng không tệ lắm, mặc dù là Siêu phàm thất giai nhưng nhận ra kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn Triệu Thu Tuyết nhiều lắm, mặt thuộc tính cũng rất mạnh, có rất nhiều bảo cụ cao cấp.
Đương nhiên, Lưu Thái Phượng đối mặt với Giang Khải vẫn không chiếm được lợi ích, khoảng hơn hai phút đã bị Giang Khải nắm lấy cơ hội, khống chế điểm yếu hại.
Sau khi Giang Khải thu kiếm, ánh mắt Lưu Thái Phượng đầy mong đợi nhìn Giang Khải.
Giang Khải suy nghĩ, nói, “Hội trưởng công kích sắc bén, biến hóa khó lường, chiêu thức thành thạo, thủ đoạn khiến người ta vội vàng không kịp chuẩn bị.” Lưu Thái Phượng mỉm cười, “Không cần nói những thứ vô dụng này, còn không phải cuối cùng vẫn thua dưới tay ngươi sao, nói vấn đề đi.”