Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1314

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1314 :Đáng đời độc thân (2)
“Khải ca ca, trận chiến ngươi đánh bại người buông xuống cấp nhân thần ở thành thị số 041 thật sự khiến người ta phải kính nể.” Triệu Thu Tuyết nói, “Ngươi đã phát huy chiến thuật, kỹ xảo đến cực hạn, ai có thể ngờ ngươi giấu sát chiêu ở sau cùng, quá thần kỳ!” Giang Khải mỉm cười, nói, “Vận khí mà thôi.” “Ta thích ngươi khiêm tốn, hy vọng sau này chúng ta có nhiều cơ hội tiếp xúc một chút.” Sóng mắt Triệu Thu Tuyết lưu chuyển, Giang Khải vội vàng nhìn về nơi khác.
Lại nói, người Triệu gia đều trực tiếp như vậy sao?
“Khụ khụ, Thu Tuyết, luận võ trước đi.” Giang Khải khó khăn kéo lại đề tài chính.
“Được, dựa theo quy tắc, đối mặt với đối thủ Siêu phàm thất giai thì ngươi phải khống chế ta trong vòng năm phút, nếu không sẽ tính là ngươi thua.” Giang Khải gật đầu.
Lấy thực lực của hắn, nếu đường đường chính chính lên võ đài thì có quá ít người có thể thắng hắn, trừ khi những tên có thân thế đặc thù đó, cho nên Lưu Thái Phượng cũng đặt ra quy tắc đặc biệt cho Giang Khải.
Siêu phàm bát giai 10 phút, Siêu phàm thất giai 5 phút, Siêu phàm lục giai 2.5 phút, Siêu phàm ngũ giai 75 giây, cứ thế mà suy ra, đẳng cấp càng thấp thì thời gian cho Giang Khải càng ít.
Triệu Thu Tuyết ngừng lại một chút, ngẩng đầu ngượng ngùng nhìn về phía Giang Khải, “Thật ra, ngươi có thể tự khống chế thời gian tranh tài…” Triệu Thu Tuyết đang nhắc nhở Giang Khải, nếu hắn muốn hoàn toàn có thể nhường.
Nói xong, Triệu Thu Tuyết nhìn Giang Khải một chút, vẻ mặt đối phương không có gì khác lúc trước, không biết nghe hiểu ý mình hay là nghe không hiểu.
Theo một tiếng chuông vang lên, đại diện cho trận luận võ này chính thức bắt đầu.
Triệu Thu Tuyết còn đang phóng điện với Giang Khải, Giang Khải đột nhiên nghiêm giọng quát một tiếng, “Vậy đắc tội.” “Kiếm động cửu thiên!” Giang Khải cũng không thật sự dùng ra Kiếm động cửu thiên, chỉ là lợi dụng hiệu quả bị động của Kiếm động cửu thiên để mở ra toàn bộ trạng thái bị động của bản thân.
Thật ra Giang Khải đã sớm nghĩ kỹ.
Vạn Hoa bỏ ra món tiền khổng lồ mời mình đến truyền thụ kinh nghiệm, tuy giảng bài biến thành khiêu chiến nhưng nhận chỗ tốt của người ta, chắc chắn phải làm tốt việc.
Khiêu chiến cũng phải toàn lực đối phó, nếu không sao xứng với phí ra sân của Vạn Hoa.
Huống chi, Triệu Thu Tuyết còn là muội muội của lão Triệu, có tầng quan hệ này càng nên chỉ đạo cẩn thận!
Nhưng những người khác cũng không nghĩ như vậy.
Triệu Thiết Toàn ngồi bên cạnh suýt thì phun ra một ngụm máu.
Có cần thiết không, đối phó với muội muội của mình, một mỹ nữ đỉnh cấp như Thu Tuyết, Giang Khải vừa ra tay đã là Kiếm động cửu thiên?!
“Đệt, đánh người buông xuống cũng chỉ thế mà thôi! Lão đại này, thật là… Đáng đời độc thân!” Triệu Thu Tuyết cũng ngạc nhiên, mình liên tục lấy lòng kết quả Giang Khải cũng không có ý thương hương tiếc ngọc, trực tiếp bắt đầu làm lớn…
Kiếm động cửu thiên, đây là công kích mạnh nhất của Giang Khải! Biết bao nhiêu cường giả siêu cấp đều thua dưới một chiêu này của Giang Khải! Mình có tài đức gì lại có được đãi ngộ như vậy!
Tuy Giang Khải chưa hề dùng tới chiêu thức Kiếm động cửu thiên, nhưng thanh danh của bốn chữ “Kiếm động cửu thiên” này quá vang dội, lúc Triệu Thu Tuyết nghe được bốn chữ này đã cảm thấy sợ hãi mạnh mẽ, thậm chí không kịp làm ra phản ứng.
Còn chưa đợi Triệu Thu Tuyết kịp phản ứng, kiếm của Giang Khải đã chỉ vào mi tâm Triệu Thu Tuyết.
Thiên La trảm yêu kiếm lơ lửng ở trán Triệu Thu Tuyết, trên mặt Triệu Thu Tuyết không còn vẻ mập mờ trước đó, trên trán chảy ra mồ hôi lớn như hạt đậu.
Nếu giao thủ chân thực, nàng đã là người chết.
Cùng là Siêu phàm thất giai, thực lực của Giang Khải mạnh hơn nàng nhiều lắm!
Giang Khải thu hồi kiếm, từ tốn nói, “Lâm trận đối địch cần tập trung tinh thần, cho dù ở thế yếu, chỉ cần trong lòng không có việc khác cũng có thể tìm được cơ hội phá địch.” Triệu Thu Tuyết trợn to mắt.
Nàng vẫn được gọi là thiên tài Triệu gia, dựa vào tư nguyên Triệu gia, thiên phú bản thân, 24 tuổi đã đạt đến đẳng cấp Siêu phàm thất giai, được gia tộc gửi gắm kỳ vọng.
Nhưng cũng chính vì thân phận của nàng cao quý, nàng chưa bao giờ thật sự trải qua sự uy hiếp của tử vong.
Nhưng trong nháy mắt vừa rồi nàng gần như tưởng Giang Khải thật sự đâm một kiếm kia đến, loại cảm giác này hoàn toàn khác với tử vong ở Quỷ Tinh.
Kiếm của Giang Khải là thanh giết từng giết vô số Thú Thần, dính đầy máu tươi, tản ra khí tức tử vong thật sự!
Cứ như… Tử thần giáng lâm, không cách nào trốn thoát, không chỗ để trốn.
Chỉ là một kiếm như thế đã khiến Triệu Thu Tuyết đột nhiên có loại hiểu ra, cảm giác được khai sáng!
Luận võ kết thúc, Triệu Thu Tuyết không chỉ không tức giận vì Giang Khải không thương hương tiếc ngọc, ngược lại rất cung kính ôm quyền với Giang Khải, hơi cúi đầu, “Đa tạ chỉ điểm, Thu Tuyết thật sự lấy được rất nhiều lợi ích!” Lúc Triệu Thu Tuyết đi xuống đài, Triệu Thiết Toàn kéo nàng lại, vội nói, “Thu Tuyết, lão đại của ta hơi thẳng thắn, ngươi đừng để trong lòng.” Triệu Thu Tuyết ngạc nhiên nhìn về phía Triệu Thiết Toàn, “Tại sao ngươi lại nói Khải ca ca như thế?”