Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1581
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1581 :Dung nham chi tâm
"Yếu nhất cũng là Dung nham tiểu yêu, địa hoàng trung cấp, tuy đẳng cấp thấp nhưng dã thú quần cư, trên cơ bản đều gặp được mười con trở lên. Tiếp theo là Dung nham giao long, thấp nhất cũng là địa hoàng cao cấp, cũng có một vài vương cấp có thể đạt tới tề thiên sơ cấp, lợi hại nhất là Hỏa thần long vương, cũng là Boss bản đồ nơi này, ta nhớ hình như thực lực là tề thiên trung cấp."
Tề thiên trung cấp? Tương đương với địa thần trung cấp!
"Đẳng cấp cao như vậy? Loại Boss hiếm có như vậy, chẳng lẽ không có người lợi hại đến săn giết sao?"
"Cũng có, nhưng Dung nham chi tâm có một sông nham thạch phạm vi cực lớn, nhánh sông đông đảo, một khi Hỏa thần long vương phát hiện nguy hiểm sẽ không xuất hiện, dù bị dụ ra, một khi nó phát hiện thực lực của đối phương cường hãn sẽ tiến vào sông dung nham, căn bản không tìm thấy."
Giang Khải chợt hiểu ra gật đầu, Boss tề thiên trung cấp thật sự muốn chạy trốn vốn đã khó đánh giết, huống chi người ta còn ở sân nhà, chui vào trong sông dung nham sẽ rất khó đánh chết.
"Dung nham tiểu yêu yếu nhất cũng là cấp địa hoàng, Dung nham chi tâm này thật sự không đơn giản."
Hoa Thiên Thiên từ tốn nói,"Dã thú đã sinh tồn ở chỗ này không biết bao nhiêu năm, hơn nữa cộng sinh với rất nhiều nguyên thần du đãng, có vài con bị nguyên thần du đãng xâm chiếm, thực lực tăng lên cực nhanh, có vài con bị cắn nuốt nguyên thần, thực lực cũng tăng lên nhanh chóng."
"Ở trong tình thế như vậy, thực lực của bọn nó đều đột nhiên tăng mạnh."
Giờ Giang Khải mới hiểu được, xem ra dã thú trong Tam thiên thế giới này, có lẽ huyết mạch không bằng Thần Thú chân chính nhưng thực lực tuyệt đối không yếu!
"Chúng ta đi vào đi." Đám người Giang Khải phải đi ra trước khi Thần Chức lôi đài bắt đầu, không có bao nhiêu thời gian để trì hoãn, Giang Khải liền dẫn hai người vào Dung nham chi tâm.
Đúng vào lúc này, một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi đột nhiên gọi Giang Khải.
"Này, ba người các ngươi không muốn sống sao?"
Giang Khải ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía thiếu nữ.
Nữ hài đi đến trước mặt ba người, nhìn ba người một chút, nói,"Các ngươi là người xứ khác đi, ta thấy trong ba người các ngươi chỉ có vị đại thúc này là nhân cao, đẳng cấp của vị ca ca và vị tỷ tỷ xinh đẹp này đều rất thấp, cứ tùy tiện đi vào như vậy chắc chắn sẽ chết ở bên trong!"
Nói thật, Giang Khải rất ít bị người khác khinh bỉ cấp bậc, bây giờ một nữ hài mười mấy tuổi lại ghét bỏ mình đẳng cấp thấp...
Hoa Thiên Thiên lại không tức giận vì bị một thiếu nữ nói đẳng cấp thấp, ngược lại tâm trạng không tệ, xem ra rất hưởng thụ một câu tỷ tỷ "xinh đẹp" của thiếu nữ.
"Tiểu cô nương, chúng ta... Chỉ đi xuống xem một chút." Giang Khải nói.
"Xem? Đến lúc đó bị ăn mất sẽ biết không dễ xem!" Vẻ mặt nữ hài tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn Giang Khải.
"Hít..."
"Được rồi, được rồi, thôn chúng ta đang tổ đội, đội ngũ ba mươi người, mặc dù đã đủ quân số nhưng thấy các ngươi lỗ mãng như vậy, các ngươi đi theo chúng ta đi." Nữ hài vô cùng rộng lượng nói,"Nhưng các ngươi đừng suy nghĩ đến bảo vật, các ngươi đi theo đội ngũ chúng ta, trong thôn chúng ta còn chưa gom góp đủ thuế năm nay, ít nhất sẽ không dễ bị ăn sạch."
Lưu Bắc Hà khẽ nói với Giang Khải,"Đi cùng bọn họ cũng tốt, nếu không gặp được Dung nham tiểu yêu thành đàn thật sự rất rắc rối."
"Nếu không kịp giết sạch trong thời gian nhất định, sẽ dẫn tới càng nhiều hơn, không dứt."
Giang Khải nhìn Hoa Thiên Thiên, nàng nhẹ gật đầu với Giang Khải,"Ta không ngại đi theo bọn họ."
Nữ hài cũng có lòng tốt, lần đầu tiên đám người Giang Khải tiến vào Dung nham chi tâm có người dẫn đường cũng có thể giảm bớt rất nhiều rắc rối, Giang Khải nói với nữ hài,"Tiểu muội muội, vậy chúng ta gia nhập đội ngũ của các ngươi."
"Tên nhà ngươi, ta cứu mạng của ngươi, ngươi còn mở miệng gọi tiểu muội muội, ngươi mới bao nhiêu tuổi." Nữ hài trợn to mắt trách mắng Giang Khải.
Giang Khải mỉm cười,"Ta đã 30, gọi ngươi là tiểu muội muội cũng không quá đáng chứ."
"Mới 30, ta đã 46! Chỉ là ta đột phá nhân thần lúc 16 tuổi, những năm qua vẻ bề ngoài vẫn không thay đổi gì." Nữ hài híp mắt liếc nhìn Giang Khải,"Nhìn ngươi chắc là ngươi đột phá nhân thần lúc 25,26 tuổi?"
"Hít..." Giang Khải giật mình, nữ hài này đã 46?
Mình đột phá lúc nào? Hắn không nhớ rõ nhưng hiển nhiên muộn hơn tiểu nữ hài này rất nhiều.
16 tuổi đột phá nhân thần, nếu đặt việc này ở bên ngoài thì tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài.
"Ta gọi là Trần Dung, sau này gọi ta là Dung Dung tỷ!" Nữ hài nói xong lại vung tay với sau lưng,"Đi!"
Sau đó ba người Giang Khải đi theo một nhóm người này, xem ra Trần Dung vẫn là đội trưởng trong đội ngũ của bọn họ.
"Loại tư chất này còn chưa chiếm được thần chức?" Giang Khải kỳ quái hỏi.
Lưu Bắc Hà lại nói,"Ngươi quên Trần Khuê sao? Loại thiên tài như Trần Dung có thể còn sống sót đã không tệ."
Tề thiên trung cấp? Tương đương với địa thần trung cấp!
"Đẳng cấp cao như vậy? Loại Boss hiếm có như vậy, chẳng lẽ không có người lợi hại đến săn giết sao?"
"Cũng có, nhưng Dung nham chi tâm có một sông nham thạch phạm vi cực lớn, nhánh sông đông đảo, một khi Hỏa thần long vương phát hiện nguy hiểm sẽ không xuất hiện, dù bị dụ ra, một khi nó phát hiện thực lực của đối phương cường hãn sẽ tiến vào sông dung nham, căn bản không tìm thấy."
Giang Khải chợt hiểu ra gật đầu, Boss tề thiên trung cấp thật sự muốn chạy trốn vốn đã khó đánh giết, huống chi người ta còn ở sân nhà, chui vào trong sông dung nham sẽ rất khó đánh chết.
"Dung nham tiểu yêu yếu nhất cũng là cấp địa hoàng, Dung nham chi tâm này thật sự không đơn giản."
Hoa Thiên Thiên từ tốn nói,"Dã thú đã sinh tồn ở chỗ này không biết bao nhiêu năm, hơn nữa cộng sinh với rất nhiều nguyên thần du đãng, có vài con bị nguyên thần du đãng xâm chiếm, thực lực tăng lên cực nhanh, có vài con bị cắn nuốt nguyên thần, thực lực cũng tăng lên nhanh chóng."
"Ở trong tình thế như vậy, thực lực của bọn nó đều đột nhiên tăng mạnh."
Giờ Giang Khải mới hiểu được, xem ra dã thú trong Tam thiên thế giới này, có lẽ huyết mạch không bằng Thần Thú chân chính nhưng thực lực tuyệt đối không yếu!
"Chúng ta đi vào đi." Đám người Giang Khải phải đi ra trước khi Thần Chức lôi đài bắt đầu, không có bao nhiêu thời gian để trì hoãn, Giang Khải liền dẫn hai người vào Dung nham chi tâm.
Đúng vào lúc này, một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi đột nhiên gọi Giang Khải.
"Này, ba người các ngươi không muốn sống sao?"
Giang Khải ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía thiếu nữ.
Nữ hài đi đến trước mặt ba người, nhìn ba người một chút, nói,"Các ngươi là người xứ khác đi, ta thấy trong ba người các ngươi chỉ có vị đại thúc này là nhân cao, đẳng cấp của vị ca ca và vị tỷ tỷ xinh đẹp này đều rất thấp, cứ tùy tiện đi vào như vậy chắc chắn sẽ chết ở bên trong!"
Nói thật, Giang Khải rất ít bị người khác khinh bỉ cấp bậc, bây giờ một nữ hài mười mấy tuổi lại ghét bỏ mình đẳng cấp thấp...
Hoa Thiên Thiên lại không tức giận vì bị một thiếu nữ nói đẳng cấp thấp, ngược lại tâm trạng không tệ, xem ra rất hưởng thụ một câu tỷ tỷ "xinh đẹp" của thiếu nữ.
"Tiểu cô nương, chúng ta... Chỉ đi xuống xem một chút." Giang Khải nói.
"Xem? Đến lúc đó bị ăn mất sẽ biết không dễ xem!" Vẻ mặt nữ hài tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn Giang Khải.
"Hít..."
"Được rồi, được rồi, thôn chúng ta đang tổ đội, đội ngũ ba mươi người, mặc dù đã đủ quân số nhưng thấy các ngươi lỗ mãng như vậy, các ngươi đi theo chúng ta đi." Nữ hài vô cùng rộng lượng nói,"Nhưng các ngươi đừng suy nghĩ đến bảo vật, các ngươi đi theo đội ngũ chúng ta, trong thôn chúng ta còn chưa gom góp đủ thuế năm nay, ít nhất sẽ không dễ bị ăn sạch."
Lưu Bắc Hà khẽ nói với Giang Khải,"Đi cùng bọn họ cũng tốt, nếu không gặp được Dung nham tiểu yêu thành đàn thật sự rất rắc rối."
"Nếu không kịp giết sạch trong thời gian nhất định, sẽ dẫn tới càng nhiều hơn, không dứt."
Giang Khải nhìn Hoa Thiên Thiên, nàng nhẹ gật đầu với Giang Khải,"Ta không ngại đi theo bọn họ."
Nữ hài cũng có lòng tốt, lần đầu tiên đám người Giang Khải tiến vào Dung nham chi tâm có người dẫn đường cũng có thể giảm bớt rất nhiều rắc rối, Giang Khải nói với nữ hài,"Tiểu muội muội, vậy chúng ta gia nhập đội ngũ của các ngươi."
"Tên nhà ngươi, ta cứu mạng của ngươi, ngươi còn mở miệng gọi tiểu muội muội, ngươi mới bao nhiêu tuổi." Nữ hài trợn to mắt trách mắng Giang Khải.
Giang Khải mỉm cười,"Ta đã 30, gọi ngươi là tiểu muội muội cũng không quá đáng chứ."
"Mới 30, ta đã 46! Chỉ là ta đột phá nhân thần lúc 16 tuổi, những năm qua vẻ bề ngoài vẫn không thay đổi gì." Nữ hài híp mắt liếc nhìn Giang Khải,"Nhìn ngươi chắc là ngươi đột phá nhân thần lúc 25,26 tuổi?"
"Hít..." Giang Khải giật mình, nữ hài này đã 46?
Mình đột phá lúc nào? Hắn không nhớ rõ nhưng hiển nhiên muộn hơn tiểu nữ hài này rất nhiều.
16 tuổi đột phá nhân thần, nếu đặt việc này ở bên ngoài thì tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài.
"Ta gọi là Trần Dung, sau này gọi ta là Dung Dung tỷ!" Nữ hài nói xong lại vung tay với sau lưng,"Đi!"
Sau đó ba người Giang Khải đi theo một nhóm người này, xem ra Trần Dung vẫn là đội trưởng trong đội ngũ của bọn họ.
"Loại tư chất này còn chưa chiếm được thần chức?" Giang Khải kỳ quái hỏi.
Lưu Bắc Hà lại nói,"Ngươi quên Trần Khuê sao? Loại thiên tài như Trần Dung có thể còn sống sót đã không tệ."