Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1582

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1582 :Thăm dò sâu hơn
"Hỏa diễm thành áp dụng cách liên đới, một nhà không nộp thuế, toàn thôn đều bị phạt, trong loại chính sách áp lực cao này, Trần Dung cũng không dám tùy tiện đi khiêu chiến."
Hoa Thiên Thiên khẽ gật đầu, nói,"Muốn dẫn dắt người cả thôn sống sót đúng là không dễ dàng."
Giang Khải không khỏi hơi lau mắt mà nhìn với Trần Dung.
"Tam thiên thế giới... Muốn đánh phá thế giới dị dạng này, Thiên Thiên, chúng ta nhất định phải giải trừ phong ấn nơi này!"
Hoa Thiên Thiên chỉ nhẹ gật đầu nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ mê mang.
Vì sao mình lại mơ hồ cảm thấy ở chỗ này có thứ nàng muốn tìm? Nàng có liên quan gì với Tam thiên thế giới, hoặc phải nói là người nơi này?...
Ba người Giang Khải đi theo phía sau đội ngũ Trần Dung, cùng tiến vào Dung nham chi tâm.
Vừa đi vào Dung nham chi tâm, Giang Khải đã thấy một vực sâu khổng lồ, đường kính đủ mấy trăm mét nối thẳng vào lòng đất.
Ở cuối vực sâu có từng sợi dây nhỏ màu đỏ rắc rối bện vào nhau, kéo dài ra bốn phía.
Những sợi dây nhỏ kia chắc là nhánh sông dung nham, không biết thông tới hướng nào, xem ra khu vực trong lòng rất còn rộng lớn hơn vực sâu.
Vực sâu to lớn như vậy, ở vị trí vách tường có một con đường nhỏ chỉ đủ cho một người đi qua, trên con đường này có bậc thang nhưng chỉ là từng dấu chân, bên ngoài không có rào chắn, chỉ cần mất tập trung là có thể rơi vào vực sâu.
Nhưng ở trên một con "đường nhỏ" như vậy lại có một đội ngũ thật dài, Giang Khải có thế thấy phía trước đội ngũ của bọn họ khoảng hai ba trăm mét còn có một đội ngũ đang đi dọc theo con đường nhỏ này xuống dưới.
Còn có rất nhiều đội ngũ như vậy, có thể thấy được ở khắp nơi trong vực sâu.
Nhìn thấy tình cảnh lần này, Giang Khải không khỏi nhớ đến một câu nói từng thấy trong sách vở trước đó: Mặt đất vốn không có đường nhưng nhiều người đi sẽ thành đường.
Một tên nam tử trung niên lùn cường tráng đi phía trước Giang Khải quay đầu nhìn về phía đám người Giang Khải, nói,"Cẩn thận chút, vực sâu thường xuyên có gió mạnh, ngã xuống sẽ vô cùng nguy hiểm."
Giang Khải gật đầu, cuối cùng hắn đã hiểu vì sao những người cấp thần minh cao cấp này lại không sử dụng năng lực phi hành.
"Cảm ơn đại ca nhắc nhở, chúng ta sẽ cẩn thận." Giang Khải nói.
Người kia mỉm cười hiền lành với Giang Khải,"Chàng trai, đẳng cấp của ngươi khá thấp, gặp được nguy hiểm thì cố gắng trốn ở phía sau. Dù sao đến chỗ này, chúng ta cũng không thể đảm bảo sự an toàn của các ngươi."
"Được, chúng ta cố gắng cẩn thận."
Vị đại ca kia nhẹ gật đầu, quay đầu lại tiếp tục di chuyển theo đội ngũ.
Đội ngũ vừa đi được mười mấy mét, phía trước đột nhiên vang lên tiếng la.
"Cương phong tới, bám chặt vách đá!"
Rất nhiều người truyền tin tức này ra phía sau, vị đại ca kia hô to một tiếng với đằng sau, vội vàng nói với Giang Khải,"Ba người các ngươi bám chặt vào vách đá! Bám chặt một chút, giống như ta này!"
Nói xong, người kia trực tiếp dùng một cây đại đao đâm vào vách đá, thân đao hơn một mét hoàn toàn chui vào vách đá, hai tay người kia bám chặt lấy chuôi đao.
Giang Khải, Hoa Thiên Thiên và Lưu Bắc Hà vội vàng làm theo.
Không lâu sau, toàn bộ vực sâu xảy ra lắc lư mạnh, ngay sau đó một tiếng động từ xa đến gần, xông thẳng lên từ dưới đáy.
Sóng khí cực kỳ chảy xiết, tất cả người đi bên vách đá đều bị lôi kéo, có vài người thân dưới lảo đảo, cả người bị hất bay lên, chỉ có thể nắm chặt vật chèo chống, lúc này mới không rơi xuống vực sâu.
Giang Khải rõ ràng cảm giác được sau lưng đau đớn như bị đao róc thịt, phòng ngự của hắn căn bản không chống cự được cương phong, cũng may hắn nhanh chóng dựa vào vách đá, tổn thương do cương phong tạo ra mới không tính là lớn.
Thế nhưng những người bị hất bay kia đều bị cương phong cào qua, tình huống rất tồi tệ.
Mấy phút sau đã có người không nhịn được, vừa buông lỏng tay đã bị cương phong mạnh mẽ cuốn đi, bay lên trời cao.
"Ít nhất những người kia cũng bị trọng thương!" Ánh mắt đại ca bên cạnh đầy tiếc hận, thở dài một hơi,"Tiểu tử, bảo bằng hữu của ngươi nắm chặt! Cương phong còn phải tiếp tục một lúc lâu."
Giang Khải quay đầu nhìn về phía Hoa Thiên Thiên,"Có thể chống đỡ không?"
Hoa Thiên Thiên nghiêm mặt,"Ta... Còn tốt..."
Trong ba người, cảnh giới và thực lực của Hoa Thiên Thiên đều là thấp nhất, dù sao nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục thực lực.
Tuy Hoa Thiên Thiên nói vậy nhưng Giang Khải đã nhận ra nàng hơi cố hết sức.
Không đợi Hoa Thiên Thiên nói xong, Giang Khải trực tiếp đưa tay kéo nàng vào trong ngực mình, dùng thân thể ngăn cách nàng với cương phong bên ngoài.
"Chàng trai, ngươi làm vậy..." Vị đại ca kia thấy cảnh này không khỏi lo lắng cho Giang Khải.
Những người có đẳng cấp thấp muốn tự vệ cũng khó khăn, tiểu tử này chỉ là nhân sơ còn có suy nghĩ anh hùng cứu mỹ nhân?
Lúc đầu Hoa Thiên Thiên còn không muốn để Giang Khải giúp đỡ, nhưng sau khi nàng được Giang Khải bảo vệ trong ngực đột nhiên có một cảm giác kỳ quái.