Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 240

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 240 :

  
Khương Du Mạn nhìn cảnh này, khóe miệng cong lên.

“Thằng nhóc này, đúng là giấu không nổi chuyện gì. Anh vừa về tới là đã vội vàng gọi rồi.”

Ánh mắt Phó Cảnh Thần dịu dàng, ấm áp: “Em dạy thằng bé?”

Từ khi con trai ra đời, nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, đều là anh tự mình chăm sóc con.

Cảm xúc anh có thể nội liễm, nhưng không đại diện cho việc anh là ý chí sắt đá.

Huống hồ, ngay cả người sắt đá nhất, khi nghe thấy con mình gọi “ba ba”, trái tim cũng sẽ mềm nhũn ra trong tích tắc.

“Đó là đương nhiên,”

Khương Du Mạn nhướng mày, “Nếu không thì con có thể tự học thành tài để gọi anh sao?”

Trẻ con học nói, cần người lớn kiên nhẫn dạy dỗ bên tai. Phó Cảnh Thần ngày thường căn bản sẽ không dạy con gọi "ba ba", còn không phải vẫn phải để cô ra tay sao?

“Anh biết.”

Phó Cảnh Thần ôm Tiểu Diệp đi đến bên cạnh cô, “Cảm ơn em.”

Không chỉ cảm ơn cô dạy con, điều quan trọng nhất là cảm ơn cô đã cho anh được làm ba.

Đôi mắt người đàn ông trước mặt sâu thẳm, chứa đựng sự cảm động nồng đậm.

Khương Du Mạn nhìn thoáng qua Phó Hải Đường bên cạnh, bàn tay đang vươn ra khéo léo xoay chuyển, giả vờ giúp anh phủi đi lớp bụi trên vai.

Phó Hải Đường chớp mắt, biết mình đã trở thành cái bóng đèn rồi, nên quay người đi thẳng vào nhà.

Thấy cô ấy vào cửa, Phó Tư Diệp cất tiếng kêu to vang vọng: “Đô đô, đô đô.”

Lúc gọi người, tay chân cùng sử dụng, trông như một con bạch tuộc nhỏ vậy.

Phó Hải Đường không ngoảnh đầu lại.

Ở ngoài sân, Phó Cảnh Thần đương nhiên không thể làm gì, chỉ có thể lẽo đẽo đi theo sau lưng vợ mình.

Thỉnh thoảng giúp cô đưa đồ, anh cảm thấy thú vị vô cùng.

Anh xuất thân là lính trinh sát, phát hiện Khương Du Mạn nhìn món đồ nào lâu hơn một chút, không cần cô mở lời, anh đã có thể đưa nó qua.

Cũng may Hạng Lập Phong không biết Phó Cảnh Thần lại dùng một thân bản lĩnh này vào việc này. Bằng không, hắn chắc chắn sẽ đau đớn mà hỏi Phó Cảnh Thần rốt cuộc đã uống cái gì mê hồn canh rồi !

Khương Du Mạn đón lấy đồ vật, khẽ nghiêng đầu là có thể thấy cả hai ba con đang nhìn mình chằm chằm.

Phó Cảnh Thần còn đỡ, nhưng Tiểu Diệp phát hiện ra mẹ nhìn, sẽ vung tay vung chân, cười toe toét y như một chú vịt con.

Một lớn một nhỏ, ba thanh lãnh, tuấn tú; con đáng yêu, hoạt bát.

Cô nhìn sang phòng Hải Đường, thấy cửa đã đóng kín, bèn chỉ chỉ vào má mình.

Phó Cảnh Thần hiểu ý, cúi đầu hôn cô một cái.

Thấy ba mẹ đều cười, đôi mắt tròn xoe của Tiểu Diệp cũng đảo qua đảo lại rồi cười theo.

Kể từ ngày mở miệng gọi “ba ba” hôm đó, Tiểu Diệp dường như đả thông hai mạch Nhâm Đốc, dần dần, thằng bé gọi người càng lúc càng chuẩn.

Chỉ duy nhất hai tiếng “cô cô” là vẫn chưa hề tiến bộ, vẫn "đô đô" "đô đô" mà kêu

Trừ việc trẻ con phát âm còn chưa chuẩn, nguyên nhân quan trọng nhất là Phó Hải Đường đã đi đoàn văn công. Bé ít khi được gặp cô, số lần không nhiều nên gọi cũng không chuẩn.

Phó Hải Đường vừa vào đoàn văn công, mọi thứ đều phải tập luyện từ cơ bản, căn bản không có thời gian về nhà.

Năm ngày sau khi nhập đoàn, Phó Hải Đường trở về, Khương Du Mạn đã cố ý nấu nhiều món ngon. Thấy Phó Hải Đường ăn không nhiều, Khương Du Mạn quan tâm hỏi: “Sao không ăn thêm chút nữa?”

Mới có vỏn vẹn năm ngày mà người đã gầy đi trông thấy.

“Em no rồi ạ.”

Phó Hải Đường bế Tiểu Diệp qua, vùi đầu vào n.g.ự.c thằng bé, chọc cho nó cười khanh khách.

“Em không có nhà, Tiểu Diệp vừa ngủ dậy là nhìn ngang ngó dọc tìm em mãi đấy.” Khương Du Mạn giải thích, “Có lần còn gọi cô cô, giờ chắc quên rồi.”

“Á? Tiểu Diệp, cháu quên cô rồi sao?” Phó Hải Đường nghe thấy liền sốt ruột.

Cô nàng dạy dỗ nửa ngày, đến khi nghe thấy cháu trai gọi mình, Phó Hải Đường mới hài lòng buông tha.

Trưa Phó Cảnh Thần về, thấy em gái ở nhà thì hỏi: “Hôm nay sao lại có thời gian về thế?”

“Trưởng đoàn đoàn Ca vũ Hướng Dương đến, chủ nhiệm và giáo viên biên đạo đều bận tiếp đón, nên tụi em được tự do hoạt động.”

Trưởng đoàn đoàn Ca vũ đoàn Hướng Dương đến à?

Nghe đến đó, ngón tay Khương Du Mạn khẽ động.

Cơ hội đã tới rồi đây!

Nếu cô đoán không sai, chuyến đi đặc biệt này của Tô đoàn trưởng Đoàn Văn Công là để thông báo về việc kịch bản có thay đổi.

Bà ấy sợ nhóm nữ binh vừa nghe tin này sẽ hoàn toàn mất hết niềm tin, nên cố ý đến để cổ vũ tinh thần.

Nhưng đáng tiếc, kịch bản của cô Văn Tâm lchính là liều t.h.u.ố.c trợ tim của mọi người. Không có liều t.h.u.ố.c đó, lời ai nói cũng vô dụng.

Vì thế, Tô trưởng đoàn đã ở lại Sư đoàn 22 ba ngày. Trước khi đi, bà ấy giao lại chuyện kịch bản mới cho Dương chủ nhiệm.

Đây cũng chính là bước ngoặt quan trọng khiến Đoàn Văn công dần đi đến suy tàn trong tương lai.

Dương Vận biết viết ca vũ kịch là thật, nhưng một tác phẩm viết đuổi thời gian, chắp vá, miễn cưỡng thì làm sao có thể so được với kiệt tác ba năm được cô Văn Tâm dày công trau chuốt?

Thành công và thất bại của hai bên, đã có thể nhìn thấy từ đây

Cân nhắc những điều này, Khương Du Mạn chìm vào suy nghĩ.

“Chị dâu, chị ăn có từng này thôi sao?” Thấy cô đặt đũa xuống, Phó Hải Đường hỏi.

Nghe lời này, Phó Cảnh Thần cũng quay sang nhìn cô.

Trong lòng Khương Du Mạn đang có chuyện, cô tiện miệng nói: “Dạo này chị chẳng có khẩu vị gì cả. Hải Đường này, em gầy quá, ăn thêm vào.”