Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 239
topicThập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 239 :
Khi Khương Du Mạn và Phó Hải Đường rời khỏi tòa nhà văn phòng của Đoàn Văn công, cũng đã là nửa giờ sau.
Phó Hải Đường đi lĩnh quân phục và đồ dùng vệ sinh cơ bản, đúng lúc vật tư mà các cô đã báo cáo trước đó cũng được mua về, hai người dọn một đống đồ vật về nhà.
Trên đường đi, họ gặp không ít người nhà tùy quân khác, mọi người cũng đang đến lĩnh vật tư.
Bạch Bình cũng ở đó. Thấy chị dâu và em chồng nhà Phó Doanh trưởng mang quá nhiều đồ, cô ấy còn chủ động giúp đỡ chia sẻ một ít.
Nhìn bộ quần áo trong tay Phó Hải Đường, Bạch Bình thắc mắc: “Hải Đường, sao các em còn lĩnh quân phục vậy?”
Là hàng xóm, mấy ngày nay họ cũng đã quen thân, có gì thắc mắc cũng không ngại hỏi..
“Bộ quân phục này trông không lớn lắm, có phải là bị nhỏ không?”
Phó Hải Đường nói: “Không nhỏ, là em mặc.”
“A?” Bạch Bình mở to mắt, “Hải Đường, em cũng muốn nhập ngũ à?”
“Vâng, vào Đoàn Văn công.” Phó Hải Đường v**t v* bộ quân phục, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp rạng rỡ ý cười.
“Đoàn Văn công tốt! Chỗ đó toàn là những cô gái xinh đẹp, rất hợp với em.”
Bạch Bình hết lời khích lệ.
Nhưng đối với chuyện này, không phải ai cũng vui vẻ như vậy.
Sau khi Khương Minh Hà trở về từ tòa nhà văn phòng, cô ta đã kể lại thân phận của người mới này trong ký túc xá.Vừa nghe nói là người mới không có căn bản, mặt mọi người đều chùng xuống.
“Vốn dĩ đoàn chúng ta đã chẳng bằng Đoàn Ca vũ Hướng Dương rồi, giờ lại còn có người không có nền tảng nữa, làm sao cô Văn Tâm có thể giao kịch bản cho chúng ta được?”
“Ba tháng nữa là Hội diễn lớn Quân khu rồi, chẳng lẽ để mọi người xem trò cười của Đoàn Văn công chúng ta sao?”
Nỗi sợ hãi kịch bản bị đoạt bao trùm lấy mọi người. Nếu oán khí là một chất khí hữu hình, căn phòng ký túc xá nhỏ bé này đã bị lấp đầy.
Khương Minh Hà rất hài lòng với biểu hiện của mọi người, làm bộ làm tịch nói: “Lúc tớ nghe xong cũng lo lắm, chủ yếu là sợ làm chậm trễ tiến độ huấn luyện của đoàn ta.”
Cô ta biết, chuyện lần trước giữa cô ta và Ngụy Tình đã khiến mọi người có vướng mắc trong lòng, nhất định phải lợi dụng chuyện này để giải quyết.
Những người khác quả nhiên như cô ta nghĩ, cảm động nói: “Cái này cũng không còn cách nào. Minh Hà, cậu múa giỏi như vậy, lần này người được chọn làm người dẫn múa chắc chắn là cậu và Ngụy Tình thôi.”
Khương Minh Hà múa giỏi, tất nhiên không cần lo lắng cho bản thân, vậy mà Khương Minh Hà vẫn lo lắng, là lo lắng cho việc luyện tập của họ.
Nghĩ đến điều này, ấn tượng của mọi người về cô ta tốt lên không ít.
Họ lại nghĩ, người múa giỏi nhất trong Đoàn Văn công là Ngụy Tình và Khương Minh Hà. Ngụy Tình không ở ký túc xá của họ, họ quả thật cũng không nên vì chuyện của Ngụy Tình mà có thành kiến với Khương Minh Hà.
“Cũng không hẳn.”
Phát hiện ánh mắt mọi người đã thay đổi, Khương Minh Hà cười có vẻ chân thành, miệng khiêm tốn nói: “Mọi người đều rất giỏi mà.”
Cô ta nói như vậy, mọi người càng thấy có lỗi hơn, liên tục cảm thấy trước đây mình đã hiểu lầm cô ta.
Đến lúc nghỉ giải lao buổi chiều, họ mới thêm mắm thêm muối kể lại những lời Khương Minh Hà nói.
Cứ như thế, Phó Hải Đường còn chưa tới, Đoàn Văn công đã lan truyền vài phiên bản suy đoán về cô.
Người trong cuộc lúc này còn không hề hay biết.
Vì ngày hôm sau phải đến Đoàn Văn công, tối nay, Phó Hải Đường sắp xếp quần áo xong, lại giúp Khương Du Mạn cùng nhau chuẩn bị bữa tối.
Chị dâu em chồng đang nấu ăn, Phó Tư Diệp thì ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, bàn tay nhỏ mũm mĩm đặt hai bên, thỉnh thoảng vẫy vẫy đầy phấn khích.
Lúc Phó Cảnh Thần bước vào cửa, Khương Du Mạn và Phó Hải Đường đang quay lưng lại bận rộn, vì không có động tĩnh gì lớn, họ không hề nghe thấy phía sau.
“Ngô ngô!” Tiểu Diệp chỉ vào cửa, miệng kêu la không ngừng.
Bé đã lớn hơn, thường xuyên phát ra âm thanh, nhưng Khương Du Mạn không quay đầu lại.
Phó Hải Đường đang nói chuyện với chị dâu, đương nhiên lại càng không để ý.
Phó Cảnh Thần bước tới.
Một điều kỳ diệu cứ thế xảy ra.
Phó Cảnh Thần vừa đến trước mặt Tiểu Diệp, tiểu béo đang gặm tay chợt chớp đôi mắt to, nhìn chằm chằm anh một lúc, rồi đột nhiên thốt lên:
“Ba, nha nha, ba!”
Hai từ này, nói ra vô cùng rõ ràng.
Trong khoảnh khắc, bàn tay Phó Cảnh Thần đang định ôm Tiểu Diệp dừng lại.
Hành động của Khương Du Mạn và Phó Hải Đường cũng khựng lại, cả hai vội vàng quay đầu nhìn.
Phó Hải Đường kinh ngạc mừng rỡ: “Tiểu Diệp, con vừa nói gì đấy!”
Người không biết còn tưởng Tiểu Diệp gọi là "cô cô".
“Tiểu Diệp, con gọi ta là gì?” Phó Cảnh Thần cũng cúi thấp người, ánh mắt hơi kích động.
Phó Tư Diệp căn bản không chú ý đến mẹ và cô, mà ngửa cổ nhìn chằm chằm Phó Cảnh Thần, lặp lại một lần nữa: “Bá, ba ba, ba!”
Càng nói càng rõ ràng!
Phó Cảnh Thần chỉ cảm thấy một niềm vui sướng khó tả trào dâng trong lòng. Nhìn khuôn mặt nhỏ giống mình trước mặt, anh cuối cùng không kìm được, một tay ôm chầm lấy con.
Tiểu Diệp giơ cao hai tay, cười ha hả. Hiện tại bé thích nhất được người khác ôm bổng lên như thế này.
Đôi khi còn kích động nói ra hai từ “Hôi hôi”.
Chỉ tiếc là chưa đầy một tuổi, phần lớn thời gian vẫn chỉ là cười khúc khích thôi.
Tiếng cười trẻ thơ trong trẻo vang vọng trong sân, làm cho cả khoảng sân trở nên ấm áp vô cùng.