Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1317
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1317 :Đối chiến Đường Thái Ngưng
Triệu Thiết Toàn nhìn Giang Khải so tài với rất nhiều mỹ nữ ở trên sân, lắc đầu, “Nam nhân đều háo sắc, chỉ cần là nam nhân bình thường thì không có ngoại lệ, nhưng có ‘lúc ngoại lệ’!” “Đó là sau khi một nam nhân thật sự thích một nữ nhân, khi đó mỹ nữ xinh đẹp hơn nữa, ở trong mắt hắn cũng không bằng người trong lòng.” “Ngươi xem, lần này sắp xếp nhiều đại mỹ nữ như vậy, ánh mắt Khải đội trong veo, không có suy nghĩ dư thừa gì, ngươi cho rằng hắn không có hứng thú với mỹ nữ sao? Sai! Hắn là người từng thầm mến hai mươi mấy nữ hài! Cách giải thích duy nhất là trong lòng hắn có người khác.” Đường Thái Ngưng khẽ nhíu mày, trước kia Triệu Thiết Toàn có tiếng là play boy, bản thân lại là nam nhân, sự hiểu biết của hắn ta với chuyện nam nữ tương đương với cấp đại sư.
“Trong lòng có người khác…” Triệu Thiết Toàn nhẹ gật đầu, “Khi đó lão đại còn chưa mạnh như vậy, hắn và Thường Tư Diêu gặp nhau ở khu vực không biết, lần đó Thường Tư Diêu cứu lão đại một mạng.” “Duyên phận giữa bọn họ đã bắt đầu từ khi đó. Ai, lão đại cũng là người trung tình, một đêm tuyết sơn cuối cùng trong lòng không chứa nổi người khác, dù đã trôi qua lâu như vậy, xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn cũng không thay đổi.” “Khí đó ta cũng có mặt, lần đó lão đại cõng ta vượt cấp, giết hai Quỷ dị chức nghiệp giả, khiến ta nhận định tên này là người mà ta muốn đi theo sau này.” “Chỉ tiếc, không biết cuối cùng hai người bọn họ sẽ đi con đường nào.” Đường Thái Ngưng si ngốc nhìn nam tử trên đài.
Xung quanh hắn là mỹ nữ như mây nhưng hắn không hề lay động, chỉ chuyên tâm vào chiến đấu.
Đã từng nghe câu chuyện của Triệu Thiết Toàn, Đường Thái Ngưng đột nhiên phát hiện mình lại có chút hứng thú với nam nhân này.
Mãi cho đến chạng vạng tối, đã tiến hành mấy trăm trận luận võ.
Lời đánh giá của Giang Khải vẫn nói trúng tim đen khiến người ta nhận được ích lợi không nhỏ, không chỉ Vạn Hoa công hội, thành viên công hội khác, người mới nhao nhao ra sân.
Các nàng nghe danh mà đến, trên lôi đài chân chính cảm nhận được loại cảm giác sinh tử một đường kia, có sự ảnh hưởng sâu xa với trận chiến sau này của các nàng.
Cho dù là người không lên đài, cũng có thể thu hoạch được rất nhiều từ trong lời đánh giá của Giang Khải.
Lúc sau đã không còn sớm, nhưng người trên quảng trường chỉ tăng không giảm, tất cả mọi người như đói như khát hấp thu kinh nghiệm mà Giang Khải chia sẻ.
Lúc này, người luận võ đã không còn nhiều, Lưu Thái Phượng đi đến trước mặt Đường Thái Ngưng, “Thái Ngưng, đến ngươi rồi.” Đường Thái Ngưng gật đầu, đi lên lôi đài.
Lúc mọi người thấy siêu cấp mỹ nữ vừa lên sân, ký hiệu tiểu đội Chu Tước nổi bật trước ngực, khán đài hơi có vẻ mỏi mệt lập tức sôi trào.
“Là, Đường sư tỷ! Tiểu đội trưởng Chu Tước, hạng hai “Chiến Thần bảng” Hoa Hạ! Nàng cũng tới?” “Trước đó đã có người của Chiến Thần điện lên sân, chỉ không ngờ Đường Thái Ngưng cũng tới!” “Nghe nói nàng luận võ với Long Tinh cũng không thật sự phân ra thắng bại, chỉ vì hạn chế thời gian luận võ, căn cứ vào biểu hiện luận võ để chia ra thứ tự.” “Tuy nói, ta cảm thấy thực lực của Đường Thái Ngưng không bằng Giang Khải, nhưng năng lực chiến đấu của Đường Thái Ngưng đã là cấp đỉnh phong, Giang Khải có thể chỉ điểm cho nàng?” Nếu là chỉ điểm cũng giống với quan hệ “sư đồ”, mới có thể được gọi là chỉ điểm, nếu thực lực tương đương chỉ có thể coi là luận bàn, học tập nhau.
“Đừng để ý những chi tiết này, có thể thấy hai đại cao thủ đối chiến, đây cũng là cơ hội ngàn năm một thuở!” Mọi người nhao nhao nhìn chằm chằm lôi đài, muốn xem thử trận luận võ giữa Đường Thái Ngưng và Giang Khải.
Sau khi Đường Thái Ngưng lên sân, đi đến đối diện Giang Khải.
Giang Khải hơi ngạc nhiên, “Sao ngươi cũng đến?” “Tham gia luận võ xem mắt của ngươi. Sao nào, không được sao?” Giang Khải bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ nói, “Cuộc sống không dễ, kiếm ít tiền quá khó khăn.” Đường Thái Ngưng từ tốn nói, “Ta đứng bên dưới nhìn một lúc, không ngờ ngươi lại có nhiều sự kiến giải độc đáo với chiến đấu như vậy.” “Một ít kinh nghiệm mà thôi.” Giang Khải nói ra.
“Vậy thì tốt, vậy… Ngươi có thể giúp ta xem một vài vấn đề của ta không?” Giang Khải nhíu mày, nhìn về phía Đường Thái Ngưng, “Ngươi nghiêm túc?” Đường Thái Ngưng gật đầu, “Nhóm ba người tất cả thầy của ta, ta học hỏi từ ngươi thì có gì kỳ quái đâu.” Nói xong, Đường Thái Ngưng lại ôm quyền với Giang Khải, “Đường Thái Ngưng, Võ đồ Siêu phàm bát giai, chức nghiệp Hiệp Thánh, xin chỉ giáo.” “Chưa nói tới, luận bàn mà thôi, mời.” “Trước đó ta có một yêu cầu!” Đường Thái Ngưng đột nhiên nói.
“Yêu cầu gì?” “Xin nghiêm túc đối xử!” Đường Thái Ngưng nghiêm túc nói.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đường Thái Ngưng, Giang Khải suy nghĩ, gật đầu nói, “Như ngươi mong muốn.” Hàng người quan chiến phía trước không khỏi lùi lại mấy chục bước, mọi người như tiên đoán được e rằng trận luận võ tiếp theo sẽ không đơn giản như vậy.
“Trong lòng có người khác…” Triệu Thiết Toàn nhẹ gật đầu, “Khi đó lão đại còn chưa mạnh như vậy, hắn và Thường Tư Diêu gặp nhau ở khu vực không biết, lần đó Thường Tư Diêu cứu lão đại một mạng.” “Duyên phận giữa bọn họ đã bắt đầu từ khi đó. Ai, lão đại cũng là người trung tình, một đêm tuyết sơn cuối cùng trong lòng không chứa nổi người khác, dù đã trôi qua lâu như vậy, xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn cũng không thay đổi.” “Khí đó ta cũng có mặt, lần đó lão đại cõng ta vượt cấp, giết hai Quỷ dị chức nghiệp giả, khiến ta nhận định tên này là người mà ta muốn đi theo sau này.” “Chỉ tiếc, không biết cuối cùng hai người bọn họ sẽ đi con đường nào.” Đường Thái Ngưng si ngốc nhìn nam tử trên đài.
Xung quanh hắn là mỹ nữ như mây nhưng hắn không hề lay động, chỉ chuyên tâm vào chiến đấu.
Đã từng nghe câu chuyện của Triệu Thiết Toàn, Đường Thái Ngưng đột nhiên phát hiện mình lại có chút hứng thú với nam nhân này.
Mãi cho đến chạng vạng tối, đã tiến hành mấy trăm trận luận võ.
Lời đánh giá của Giang Khải vẫn nói trúng tim đen khiến người ta nhận được ích lợi không nhỏ, không chỉ Vạn Hoa công hội, thành viên công hội khác, người mới nhao nhao ra sân.
Các nàng nghe danh mà đến, trên lôi đài chân chính cảm nhận được loại cảm giác sinh tử một đường kia, có sự ảnh hưởng sâu xa với trận chiến sau này của các nàng.
Cho dù là người không lên đài, cũng có thể thu hoạch được rất nhiều từ trong lời đánh giá của Giang Khải.
Lúc sau đã không còn sớm, nhưng người trên quảng trường chỉ tăng không giảm, tất cả mọi người như đói như khát hấp thu kinh nghiệm mà Giang Khải chia sẻ.
Lúc này, người luận võ đã không còn nhiều, Lưu Thái Phượng đi đến trước mặt Đường Thái Ngưng, “Thái Ngưng, đến ngươi rồi.” Đường Thái Ngưng gật đầu, đi lên lôi đài.
Lúc mọi người thấy siêu cấp mỹ nữ vừa lên sân, ký hiệu tiểu đội Chu Tước nổi bật trước ngực, khán đài hơi có vẻ mỏi mệt lập tức sôi trào.
“Là, Đường sư tỷ! Tiểu đội trưởng Chu Tước, hạng hai “Chiến Thần bảng” Hoa Hạ! Nàng cũng tới?” “Trước đó đã có người của Chiến Thần điện lên sân, chỉ không ngờ Đường Thái Ngưng cũng tới!” “Nghe nói nàng luận võ với Long Tinh cũng không thật sự phân ra thắng bại, chỉ vì hạn chế thời gian luận võ, căn cứ vào biểu hiện luận võ để chia ra thứ tự.” “Tuy nói, ta cảm thấy thực lực của Đường Thái Ngưng không bằng Giang Khải, nhưng năng lực chiến đấu của Đường Thái Ngưng đã là cấp đỉnh phong, Giang Khải có thể chỉ điểm cho nàng?” Nếu là chỉ điểm cũng giống với quan hệ “sư đồ”, mới có thể được gọi là chỉ điểm, nếu thực lực tương đương chỉ có thể coi là luận bàn, học tập nhau.
“Đừng để ý những chi tiết này, có thể thấy hai đại cao thủ đối chiến, đây cũng là cơ hội ngàn năm một thuở!” Mọi người nhao nhao nhìn chằm chằm lôi đài, muốn xem thử trận luận võ giữa Đường Thái Ngưng và Giang Khải.
Sau khi Đường Thái Ngưng lên sân, đi đến đối diện Giang Khải.
Giang Khải hơi ngạc nhiên, “Sao ngươi cũng đến?” “Tham gia luận võ xem mắt của ngươi. Sao nào, không được sao?” Giang Khải bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ nói, “Cuộc sống không dễ, kiếm ít tiền quá khó khăn.” Đường Thái Ngưng từ tốn nói, “Ta đứng bên dưới nhìn một lúc, không ngờ ngươi lại có nhiều sự kiến giải độc đáo với chiến đấu như vậy.” “Một ít kinh nghiệm mà thôi.” Giang Khải nói ra.
“Vậy thì tốt, vậy… Ngươi có thể giúp ta xem một vài vấn đề của ta không?” Giang Khải nhíu mày, nhìn về phía Đường Thái Ngưng, “Ngươi nghiêm túc?” Đường Thái Ngưng gật đầu, “Nhóm ba người tất cả thầy của ta, ta học hỏi từ ngươi thì có gì kỳ quái đâu.” Nói xong, Đường Thái Ngưng lại ôm quyền với Giang Khải, “Đường Thái Ngưng, Võ đồ Siêu phàm bát giai, chức nghiệp Hiệp Thánh, xin chỉ giáo.” “Chưa nói tới, luận bàn mà thôi, mời.” “Trước đó ta có một yêu cầu!” Đường Thái Ngưng đột nhiên nói.
“Yêu cầu gì?” “Xin nghiêm túc đối xử!” Đường Thái Ngưng nghiêm túc nói.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đường Thái Ngưng, Giang Khải suy nghĩ, gật đầu nói, “Như ngươi mong muốn.” Hàng người quan chiến phía trước không khỏi lùi lại mấy chục bước, mọi người như tiên đoán được e rằng trận luận võ tiếp theo sẽ không đơn giản như vậy.