Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1318

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1318 :Thực lực chân thật của Đường Thái Ngưng
Triệu Thiết Toàn ngạc nhiên nhìn hai người trên đài, nói với Lưu Thái Phượng, “A di, Đường Thái Ngưng đang muốn nghiêm túc sao? Ngươi từng thấy thực lực chân chính của nàng chưa?” Lưu Thái Phượng lắc đầu, “Sau khi nàng rời khỏi Vạn Hoa, ta chưa từng thấy nàng ra tay. Nhưng cũng chính vì vậy mới càng không thể coi thường nàng! Đường Đường có thể trở thành tiểu đội trưởng Chu Tước, thực lực của nàng tuyệt đối không đơn giản như ngươi đã tưởng tượng.” “Ngươi không hiểu rõ thân phận của Đường Thái Ngưng, nếu nàng dùng ra thiên phú mạnh nhất của nàng, nếu Giang Khải xử lý không ổn, thậm chí có khả năng sẽ lật xe!” “Đường Thái Ngưng mạnh vậy sao?” Triệu Thiết Toàn hỏi, “Không thể nào.” Lưu Thái Phượng gật đầu, “Đừng coi thường Chiến Thần điện!” “Tuy Đường Đường đã rời khỏi Vạn Hoa mấy năm nhưng ta xác định một chút, cho dù sau khi Giang Khải xuất hiện thì Đường Đường vẫn được Chiến Thần điện công nhận là thiên tài hàng đầu Hoa Hạ!” “Lần này e rằng Giang Khải cũng không thể lấy được vinh dự!” Theo một tiếng chuông reo trong trẻo, trận luận võ của Giang Khải và Đường Thái Ngưng đã bắt đầu!
“Nhuận vật vô thanh!” Tế Vũ kiếm trong tay Đường Thái Ngưng vô cùng nhẹ nhàng nhưng động tác mây bay nước chảy, tiện tay mà phát, lại hình thành mấy chục đạo kiếm khí, lao tới từ các góc độ!
Giang Khải nhanh chóng triển khai thân pháp Chiến bát hoang, liên tục né tránh.
Nhưng công kích của Đường Thái Ngưng nối liền không dứt, hơn nữa góc độ công kích cực kỳ xảo trá, mấu chốt nhất là tiết tấu công kích của nàng rất kỳ lạ.
Giang Khải gặp được rất nhiều cường giả, lúc giao thủ với bọn họ thì đối phương thường thích không cho Giang Khải bất kỳ cơ hội thở dốc gì, liên tục tranh cướp công kích khiến Giang Khải đáp ứng không xuể.
Thế nhưng công kích của Đường Thái Ngưng lại hoàn toàn khác với bọn họ.
Tiết tấu công kích của nàng không nhanh không chậm, hoàn toàn xen vào giữa nhanh và chậm.
Lúc Đường Thái Ngưng công kích đến, Giang Khải có thời gian né tránh nhưng thường vừa hay tránh đi một chiêu, vừa tụ lực chuẩn bị phản công thì chiêu tiếp theo lại im hơi lặng tiếng tấn công đến.
Loại tiết tấu kỳ quái này tự nhiên mà thành, vừa vặn rất nhỏ khiến Giang Khải vô cùng khó chịu.
“Nàng cho ta đủ thời gian né tránh, nhìn như để lại khe hở nhưng lại khiến ta không cách nào phát động công kích…” Trong lòng Giang Khải cũng thấy ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn thấy được loại kế hoạch này.
Vì cái gọi là tìm đường sống trong chỗ chết, nhưng hết lần này đến lần khác Đường Thái Ngưng không dồn Giang Khải vào chỗ chết, Giang Khải không cần được ăn cả ngã về không, làm ra hành động mạo hiểm, nhưng cùng lúc lại bị đối phương kiềm chế lại.
“Đây là nước ấm nấu ếch xanh?” Dáng vẻ của Đường Thái Ngưng vô cùng trầm ổn, ra tay ổn định, di chuyển chuẩn xác, nắm bắt cơ hội cũng không có kẽ hở, vẫn kiềm chế lại tiết tấu của Giang Khải.
“Đây là cao thủ!” Giang Khải không thể không thừa nhận, có lẽ Đường Thái Ngưng không thích hợp đánh giết Boss nhưng lại là đối thủ ít ỏi khiến mình thấy khó chịu như thế.
Giang Khải cũng nhận ra hắn nhất định phải nhảy ra khỏi tiết tấu công kích của Đường Thái Ngưng.
“Truy mệnh!” Giang Khải khẽ quát một tiếng, mấy chục bóng đen bắn ra.
Trong nháy mắt Giang Khải ra tay, trong tay Đường Thái Ngưng cũng bắn ra một viên bảo châu màu đỏ tươi!
“Phượng minh!” Trong nháy mắt viên bảo châu ra tay, một tiếng chim hót cao vút truyền ra từ trong hạt châu kia, tuy tiếng kêu không lớn nhưng lại khiến Giang Khải cảm thấy màng nhĩ như bị đánh rách tả tơi.
Trong nháy mắt đại não của Giang Khải bị công kích, Truy mệnh đánh mất sự khống chế từ ý niệm của Giang Khải, trong nháy mắt mất đi động lực, bất lực rơi xuống từ giữa không trung.
Phượng minh còn đang kéo dài, có vẻ như là một loại kỹ năng sóng âm, cũng không phải công kích tinh thần chân chính, Thần uy quang hoàn không cách nào chống cự!
Chỉ một lát sau, hai lỗ tai của Giang Khải đã chảy ra máu tươi.
Giang Khải vừa né tránh Nhuận vật vô thanh của Đường Thái Ngưng, trong đầu vừa nhanh chóng xoay chuyển.
Phượng minh là công kích sóng âm, mục tiêu công kích là hai lỗ tai của mình, Giang Khải thật sự không có cách gì tốt để phòng ngự, nhưng sau khi Phượng minh kéo dài một thời gian ngắn, mặc dù nói hai lỗ tai của mình như bị xé nứt nhưng đầu óc của mình cũng đã xoay chuyển bình thường.
Nói cách khác, vừa rồi Truy mệnh mất khống chế là vì đại não bị hai lỗ tai chịu tổn thương quấy nhiễu nghiêm trọng, nhưng trên thực tế Phượng minh cũng không thể chân chính ngăn cản mình dùng ý niệm khống chế vũ khí.
Nghĩ tới đây, Giang Khải cưỡng ép tập trung tinh thần, nhanh chóng sinh ra cảm ứng với Truy mệnh.
“Cảm thấy!” Nhưng Giang Khải còn chưa khống chế Truy mệnh bay lên.
Sau khi né tránh mấy kiếm của Đường Thái Ngưng, đối mặt với công kích kế tiếp, Giang Khải đột nhiên thay đổi kế hoạch, trực tiếp mở ra tầng sau cùng của Chiến bát hoang.
“Vô cực thủ hộ! Đại địa phun trào!” Một đạo sóng khí mạnh mẽ đẩy xa kiếm khí xung quanh.