Thượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu - Chương 12

topic

Thượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu - Chương 12 :“Ngoan một chút, đừng ép em có được không?”

Không, không… tuyệt đối không thể xuống xe! Cô tuyệt đối không thể xuống!

Trong lòng Ninh Thiển gào thét, toàn thân run lẩy bẩy, thế nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng không dám bước ra ngoài.

Cửa kính xe vang lên tiếng gõ khẽ, giọng nói của Trần Thiên Dã lại nhẹ nhàng đến kỳ lạ: “Chị, xuống xe đi.”

Ninh Thiển nắm chặt tay cầm cửa, gần như cắn nát môi. Nhưng ngay lúc ấy, tiếng “cạch” khô khốc vang lên, khóa xe đã bị bật mở. Tiếng động kia gần như kích nổ nỗi sợ hãi tận cùng của cô. Cô biết, nếu trốn chạy thất bại, hắn nhất định sẽ nghĩ ra thêm đủ cách tra tấn cô, cô tuyệt đối không thể để hắn đưa đi!

Cô ra sức giữ chặt tay nắm cửa, nhưng làm sao chống lại nổi sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành. Cho dù cô cố gắng hết sức, cánh cửa vẫn bị hắn dễ dàng kéo mở.

Bàn tay Trần Thiên Dã chuẩn xác siết lấy cổ tay cô, lạnh lẽo như một con rắn độc trườn qua da thịt, nhưng giọng nói lại dịu dàng như ánh nắng ấm áp: “Chị, xuống đi.”

Cả người Ninh Thiển lạnh buốt. Cô bị hắn lôi ra khỏi xe, gió đêm thổi ùa đến, khiến cô như bừng tỉnh khỏi cơn sợ hãi thấu xương. Cô liều mạng quay đầu, cắn mạnh vào tay hắn, rồi dùng hết sức hất ra, hoảng loạn bỏ chạy.

Cái khao khát thoát khỏi Trần Thiên Dã đã trở thành bản năng.

Dù là tám năm trước, sáu năm trước, hay là bây giờ, nỗi thôi thúc ấy đã khắc sâu trong máu thịt cô.

Thế nhưng, trong mắt hắn, sự vùng vẫy ấy chẳng khác nào trò trẻ con. Cô còn chưa kịp chạy được mấy bước, vòng tay rắn chắc đã ôm trọn lấy eo cô, siết chặt đến mức như muốn bẻ gãy.

Đau đớn khiến hốc mắt Ninh Thiển đỏ hoe, nhưng cô vẫn cắn răng, không bật ra tiếng kêu nào. Tầm mắt cô chậm rãi dịch từ bàn tay giam cầm mình lên gương mặt hắn, xuyên qua ánh sáng mờ mịt, nhìn thẳng vào con người trước mặt.

Tám năm.

Đúng tám năm rồi.

Vậy mà, vẫn không thoát được sao?

Trong thoáng chốc, trước mắt cô hiện về cảnh tượng tám năm trước.

Khi ấy, mới chỉ là tháng đầu tiên cô sống trong nhà họ Trần. Vất vả lắm mới tìm được cơ hội trốn đi, rõ ràng chỉ cách chiếc xe một bước nữa thôi, vậy mà toàn bộ hy vọng lại bị chặn đứng.

Thiếu niên chỉ cao đến trán cô, gương mặt vẫn còn nét ngây ngô, thế mà lại mang theo sự âm u đáng sợ, vòng tay ôm chặt lấy eo cô, ánh mắt đen láy sáng quắc, ẩn chứa những cảm xúc khó đoán.

Ánh mắt Trần Thiên Dã dán chặt vào Ninh Thiển, nhìn sắc mặt cô dần dần tái nhợt, nhìn gương mặt tươi sáng kia từng chút một ngập tràn tuyệt vọng.

Sáu năm.

Hơn hai nghìn đêm ngày.

Trong khoảng thời gian phải dựa vào thuốc men điều trị, trong đầu hắn chỉ toàn là gương mặt này. Hắn khắc khoải muốn gặp cô, muốn ôm cô, muốn nghe giọng cô, muốn ở bên cô. Chính sự khao khát mãnh liệt đó đã khiến hắn nhiều lần gắng gượng sống sót.

Cô vĩnh viễn sẽ không biết, lần đầu tiên hắn gặp cô, không phải là ở buổi tiệc thành niên mười tám tuổi của cô.

Tình cảm của hắn với cô, chưa từng là “lâu ngày sinh tình”, mà là “yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên”.

Ninh Thiển dốc sức vùng vẫy, dù biết vô ích, nhưng vẫn không cam lòng bỏ cuộc.

Trần Thiên Dã khẽ thở dài, vừa cứng rắn vừa dịu dàng ép cô vào lòng, giọng trầm thấp vang lên bên tai: “Chị, đừng động nữa. Chị không thấy mệt sao? Nghỉ ngơi một chút đi. Em không muốn chị bị thương, cũng không muốn nhốt chị lại. Ngoan, đừng ép em… có được không?”

Ninh Thiển vừa giận vừa hận, toàn thân run bần bật, nghiến răng trừng mắt nhìn hắn.

Lại là dáng vẻ bướng bỉnh ấy, như mỗi lần cô bỏ trốn rồi bị bắt lại. Vừa đáng ghét, vừa khiến người ta không thể nào thực sự giận dữ.

Trần Thiên Dã nhắm mắt lại, che giấu đi tia cảm xúc cuồng loạn, rồi nửa ôm nửa kéo cô vào tòa nhà.

Thang máy dừng ở tầng ba. Ninh Thiển trơ mắt nhìn hắn lấy từ túi ra một chiếc chìa khóa, mở cửa căn hộ.

Cô không cần nghĩ cũng biết, nhất định là hắn đã lén đánh chìa khi cô không hay biết.

Nỗi căm phẫn và tủi nhục khiến cô tức nghẹn.

Đẩy cô vào trong, hắn lập tức khóa trái cửa.

Tiếng khóa cửa vang lên như dội thẳng vào tim, khiến lòng cô lạnh ngắt.

Trần Thiên Dã bước từng bước về phía cô, ánh mắt thản nhiên. Ninh Thiển bản năng lùi dần, cho đến khi lưng dán chặt vào tường, không còn đường thoái lui.

Căn hộ này vốn chẳng rộng, phòng khách chỉ hơn hai mươi mét vuông, vậy mà giờ giống như chiếc lồng giam chật hẹp.

Hắn nhìn cô như một con thú bị vây, chậm rãi cởi áo khoác đen, giọng điệu bình thản: “Chị, chúng ta nói chuyện một chút đi.”

Ninh Thiển không ngờ hắn sẽ nói vậy. Cô mím môi, cố giữ bình tĩnh, cuối cùng cũng cất lên câu đầu tiên từ khi gặp lại: “Giữa chúng ta… chẳng có gì để nói cả.”

Khóe môi Trần Thiên Dã hơi nhếch, mang theo nụ cười chế nhạo: “Chị, ầm ĩ thế này, chẳng phải quá vô nghĩa sao?”

Vô nghĩa cái đầu cậu!

Ninh Thiển trừng mắt, tức đến mức không muốn đáp lại.

Bàn tay hắn nâng cằm cô, giọng trầm thấp: “Tại sao chị tình nguyện chấp nhận điều kiện của Ngụy Ngôn Trạch, mà lại không cho phép em giúp?”

Ninh Thiển lập tức hất mạnh tay hắn: “Cậu nghe lén điện thoại của tôi?”

“Em không phủ nhận.” Hắn cúi thấp người, đôi mắt ngang tầm với cô, hai tay chống lên tường, hoàn toàn giam cô trong vòng tay rắn rỏi. “Em không yên tâm khi chị tiếp xúc với người khác.”

Ninh Thiển cạn lời.

Lại thế. Lúc nào hắn cũng nhân danh “tốt cho cô”, nhưng ngay cả sự tôn trọng tối thiểu cũng không có.

Cô bật ra một tiếng thở dài bất lực: “Trần Thiên Dã, tại sao cậu không thể buông tha cho tôi? Tôi đã ở cạnh cậu suốt hai năm, vậy là quá đủ rồi. Tôi thật sự không nợ cậu bất cứ điều gì.”

“Chị không nợ em, mà là em nợ chị.” Hắn không chịu nổi những lời này, ánh mắt thoáng lạnh lẽo, gương mặt hiện rõ sự dữ tợn. “Chị, em sẽ không buông tha. Em đã khỏi bệnh rồi, thật sự đã ổn rồi. Em chỉ muốn toàn tâm đối xử tốt với chị, muốn ở bên chị… Chị đừng chạy nữa, được không?”

Dù hắn đã cố kìm nén, Ninh Thiển vẫn nghe rõ cơn giận ngầm trong giọng nói ấy như ngọn lửa âm ỉ, sẵn sàng bùng lên bất cứ lúc nào.

“Bởi vì cậu là một kẻ điên! Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ ở bên một kẻ điên!” Ninh Thiển nghiến răng, dốc hết can đảm nói ra những lời thật trong lòng. “Nếu cậu không học được cách tôn trọng tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bỏ chạy! Một trăm lần cũng được, một ngàn lần cũng chẳng sao, tôi vĩnh viễn sẽ không…”

Lời còn chưa dứt, chiếc gáy đã bị Trần Thiên Dã ấn chặt, bóng tối trong đôi mắt hắn cuồn cuộn dâng lên. Nụ hôn thô bạo, ngang ngược tràn ngập mà đến, như thể muốn nuốt chửng cô.

Ninh Thiển căm ghét nhất chính là dáng vẻ này của hắn, cô gồng hết sức lên lồng ngực rắn chắc kia, vùng vẫy dữ dội, nhưng vẫn bị hắn nửa ôm nửa kéo, mạnh mẽ ép ngã xuống bàn ăn. Nụ hôn ấy càng lúc càng cuồng dã, chẳng chút kiêng dè, tàn nhẫn dày vò đôi môi mà hắn ngày đêm khát vọng.

Tư thế kìm hãm khiến Ninh Thiển hoàn toàn không còn chút sức phản kháng. Hơi thở bị đoạt đến nghẹt thở, cô loạn xạ vung tay, khiến đồ đạc trên bàn rơi lách cách đầy đất.

Tiếng động ấy chẳng hề khiến Trần Thiên Dã dừng lại. Ngược lại, bàn tay lạnh lẽo đã tìm đến mép váy cô, men theo vòng eo mảnh khảnh, mang theo sự gấp gáp cùng khát cầu nóng bỏng.

Cả người Ninh Thiển như bị dòng điện lạnh buốt xuyên qua, lông tơ toàn thân dựng đứng. Cô hoảng loạn níu lấy quần áo mình, nhưng trước chênh lệch sức lực quá lớn, mọi giãy giụa đều trở nên vô ích. Nước mắt rơi lã chã, giọng cô lạc đi vì sợ hãi.

“Đừng! Đừng như vậy!”

Âm thanh chứa đựng nỗi phẫn hận cùng uất nghẹn rót vào tai, khiến hắn thoáng chốc sững lại. Tựa như lý trí chật vật trở về, Trần Thiên Dã chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt cô đầy nước mắt. Trong đáy mắt đen thẳm hiện lên một thoáng mờ mịt cùng thanh tỉnh, hắn hối hả thì thầm: “Chị, đừng sợ… Tôi không định làm gì cả.”

Ninh Thiển vội vàng lau lệ, rồi vung tay tát thẳng vào mặt hắn.

“Cút đi!”

Một bên má hắn tê rần, song trong đôi mắt lại thoáng qua tia sáng kỳ dị lóe lên rồi tắt, nhanh đến mức cô chẳng kịp nắm bắt.

Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng lau giọt lệ nơi khóe mắt cô, giọng nói trở nên dịu dàng đến lạ: “Chị, trả lời em một câu thôi. Nếu em có thể giúp chị giải quyết tất cả khó khăn, chị có chịu ở bên em không?”

Ninh Thiển quay mặt đi, cắn chặt môi, kiên quyết không đáp.

Trần Thiên Dã chẳng hề nóng vội. Hắn cúi đầu, đặt nụ hôn khẽ khàng lên trán cô, rồi chầm chậm men xuống, cuối cùng dừng lại trên đôi môi run rẩy: “Chị, trả lời em đi.”

Hơi thở nóng hổi phả lên môi khiến Ninh Thiển cả người căng cứng. Cô rõ ràng cảm nhận được, chỉ cần mình dám nói không, hắn sẽ ngay lập tức trút xuống một đòn trừng phạt khắc cốt ghi tâm.

“Lên tiếng.”

“Chị, trả lời em.”

“Đừng nghĩ đến chuyện lừa dối. Chị nói dối, em biết.”

Nhịp thở của Ninh Thiển bất giác trở nên gấp gáp. Cô hiểu, nếu cứ im lặng, kết cục sẽ còn tệ gấp vạn lần. Giọng khản đặc, run rẩy ép ra một chữ: “Được…”

“Thật không?”

Thanh âm cô run bần bật: “Thật.”

Trần Thiên Dã nhìn chằm chằm gương mặt hoảng loạn đến tột cùng kia, hồi lâu mới cúi xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi cô: “Chị, em tin.”

Hắn khẽ nói, rồi kéo cô ngồi dậy, ôm vào lòng đặt xuống sofa.

Từ đầu đến cuối, từng động tác đều nhẹ nhàng đến mức khiến người ta ngỡ như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.

Ninh Thiển cúi mắt, nhìn chằm chằm bàn tay to lớn siết chặt vòng eo mình, toàn thân cứng đờ.

Trần Thiên Dã hôn khẽ lên môi cô, giọng điệu ôn nhu: “Chị, nói chuyện chính đi.”

Ninh Thiển mím chặt môi, không nói một lời. Trong lòng cô, đã mơ hồ đoán ra hắn muốn nói gì.

Trần Thiên Dã đưa cho cô tập tài liệu đặt sẵn trên bàn: “Xem đi.”

Ngón tay run rẩy, Ninh Thiển chậm rãi mở ra. Chỉ một cái liếc mắt, cả người đã chết lặng.

Trong đó có cuốn hộ khẩu cùng những giấy tờ đỏ chót mang dấu mộc cơ quan nhà nước, những thứ chứng minh rõ ràng cô có thể độc lập, có quyền tự mình nhận tài sản.

Trang cuối cùng, hàng chữ hộ khẩu tĩnh lặng nằm đó. Thì ra, từ tám năm trước, Trần Thiên Dã đã lặng lẽ tách hộ khẩu của cô ra ngoài, không thuộc nhà họ Ninh, cũng chẳng thuộc nhà họ Trần, mà là một hộ khẩu độc lập, chỉ riêng cô sở hữu.

Mấy tờ giấy mỏng manh ấy, Ninh Thiển cầm mà suýt không vững. Cô cắn chặt môi đến bật máu, mới miễn cưỡng giữ được cơn chấn động mãnh liệt trong lòng.

Hóa ra, năm ấy dù cô chọn đi hay chọn ở, hắn chưa từng có ý trói buộc. Hắn đã chuẩn bị sẵn cho cô con đường tự do. Là do cô không tin, là do cô chọn cách tuyệt tình nhất để rời bỏ.

Nhưng… cô sai sao?

Đối diện với một người mắc chứng rối loạn nhân cách ranh giới như Trần Thiên Dã, lẽ nào cô không được chạy trốn, không được lựa chọn tương lai của chính mình?

Cho dù từng có tình cảm, thì so với tiền đồ phía trước, tình cảm ấy nào đáng là gì?

Trần Thiên Dã lặng lẽ quan sát vẻ mặt biến đổi của cô, chỉ bình thản nói: “Chị, vốn dĩ tất cả những thứ này đều thuộc về chị.”

Ánh mắt Ninh Thiển dán chặt vào tập tài liệu, khó nhọc hỏi ra câu nghẹn ngào: “Vậy nên… mấy năm nay chuyện đầu tư của Ninh Chấn Viễn cũng có liên quan đến cậu, đúng không?”

Trần Thiên Dã không phủ nhận, nhàn nhạt đáp: “Là ông ta quá ngu.”

Trái tim Ninh Thiển từng tấc từng tấc chìm xuống.

Kẻ ngu ngốc chính là cô!

Bấy lâu nay, cô vẫn nghĩ Trần Thiên Dã chỉ là một kẻ b*nh h**n. Mỗi lần hắn phát bệnh tỏ vẻ yếu đuối, cô lại vô thức lờ đi trí tuệ sắc bén ấy. Nhưng hắn chưa từng là một con mèo bệnh mặc người ta nắm giữ.

Hắn che giấu quá giỏi.