Thượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu - Chương 13
topicThượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu - Chương 13 :“Chị cho em được ở bên chị nhé?”
Mười bảy tuổi, hắn đã có thể sắp đặt mọi thứ để khiến Ninh Chấn Viễn thua thảm một ván, huống chi chỉ trong sáu năm ngắn ngủi đã xoay đến mức nhà họ Ninh gần như phá sản. Hắn sớm đã không còn là chàng thiếu niên nắm chặt vạt áo cô, khóc lóc tủi thân, dáng vẻ yếu đuối năm nào nữa.
Ninh Thiển bất chợt nhớ đến đêm giao thừa sáu năm trước, ngày cô quyết định rời đi. Có lẽ hôm đó Trần Thiên Dã cũng chẳng hề ngủ say như cô từng nghĩ.
Cô cầm hộ chiếu, lấy tiền, rời khỏi nhà họ Trần, rồi ngồi lên chuyến bay thẳng sang Pháp. Giờ nghĩ lại, tất cả diễn ra quá thuận lợi, giống như một chương trình đã được lập trình sẵn, chỉ cần đi theo đúng đường mà thôi.
Câu nói “Tôi không muốn rước thêm phiền phức không cần thiết” của Chu Cẩn Ngôn, e rằng “phiền phức” đó chính là chỉ Trần Thiên Dã.
Mấy năm ở nước ngoài, không phải cô chưa từng thử buông thả, muốn tìm một mối quan hệ vui vẻ. Nhưng cuối cùng chẳng có ai thành công. Mỗi người đến rồi lại biến mất không dấu vết, giờ nghĩ lại, làm sao thoát khỏi bàn tay của Trần Thiên Dã.
Ngày cô lần đầu đăng ký công ty ở Quảng Châu, khi giành được dự án đầu tư, ánh mắt ám muội đầy ẩn ý của đám người trong hội thầu hay những lần cô gặp rắc rối ở nước ngoài, thế nào cũng “may mắn” tìm được cách giải quyết…
Những chuyện vốn dĩ bị bỏ qua, giờ đây bỗng xâu chuỗi thành câu trả lời. Hết lần này đến lần khác, từng việc từng việc, như một bàn tay vô hình, chậm rãi quấn chặt lấy cổ cô, khiến người ta không biết đến khi nào mới siết lại.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, Ninh Thiển lạnh đến tận tim.
Hóa ra, cô chưa từng thoát khỏi lòng bàn tay Trần Thiên Dã. Tất cả, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của hắn.
Thấy vẻ kinh hoảng của cô, vòng tay Trần Thiên Dã càng siết chặt, giọng trầm thấp vang lên: “Chị, đừng sợ. Em chỉ muốn bảo vệ chị.”
Cả người Ninh Thiển lạnh buốt, ánh mắt hoang mang: “Tại sao?”
Tại sao lại dùng cách b*nh h**n ấy đối xử với cô? Tại sao lại là cô? Vì sao chứ?
Chẳng lẽ là vì “nhất kiến chung tình”? Nhưng cô hoàn toàn không có ấn tượng gì về hắn.
Hay là bởi vì “thuần phục” cô khiến hắn cảm thấy thành tựu? Nhưng trong suốt hai năm cô ở nhà họ Trần, ngoại trừ lần lên cơn bệnh mà sơ ý bóp cổ cô, ngoài ra Trần Thiên Dã chưa từng làm điều gì khiến cô khó chịu. Thậm chí còn nâng niu cô như báu vật, sợ cô rơi, sợ cô vỡ, gần như đặt cô tận mây xanh.
Đối diện với ánh mắt ngờ vực, Trần Thiên Dã khẽ thở dài: “Chị, thật ra lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, không phải ở tiệc trưởng thành mười tám tuổi của chị.”
Ninh Thiển cố gắng lục tìm ký ức. Với một người như Trần Thiên Dã, chỉ cần gặp một lần chắc chắn khó lòng quên được. Nhưng trong đầu trống rỗng, chẳng hề có dấu vết.
“Chị có nhớ mình từng tham dự một đám tang không?” Trần Thiên Dã khẽ nhắc. “Năm chị mười tuổi, chị từng đến một đám tang.”
Ký ức mờ nhạt dần hiện về, hình như quả thật có chuyện đó.
Khi ấy là năm thứ ba cô sống ở nhà họ Ninh, khối lượng học tập cùng các lớp năng khiếu nặng nề gần như nghiền nát cô, hàng loạt quy củ hà khắc khiến cô khổ sở đến tột cùng. Chiếc xe đưa cô đi dự tang lễ khi ấy, ngược lại lại giống như một lần thoát ly hiếm hoi.
Mười tuổi, sau khi theo Ninh Chấn Viễn và Chương Duyệt làm lễ tế xong, nhân lúc không ai để ý, cô lặng lẽ quay lại nghĩa trang.
Trong rừng hoa tang tương tự nhau, cô cố tìm vòng hoa của Ninh Chấn Viễn. Lúc sắp đặt, cô thấy bông hoa vàng trắng ngay chính giữa bị lệch đi, cô nghĩ, nếu người nhà kia nhìn thấy, hẳn sẽ càng thêm đau lòng.
Cô sửa lại vòng hoa, rồi bất ngờ xuyên qua kẽ hở hoa cỏ mà chạm phải một đôi mắt. Đôi mắt sáng rực, đẹp đến kinh tâm động phách, nhưng khóe mắt lại đỏ, tràn ngập bi thương.
Theo bản năng, cô an ủi: “Đừng buồn, rời đi là để gặp lại tốt hơn thôi.”
Khi đó, cô chỉ nghĩ là đứa trẻ nào đó lạc vào, nào có ngờ cậu bé ấy chính là Trần Thiên Dã.
Ninh Thiển vẫn không hiểu: “Nhưng đám tang ấy ghi họ Bùi mà.”
Ánh mắt Trần Thiên Dã khẽ cụp xuống, giọng thấp trầm: “Chị, Bùi là họ cha em. Em theo họ mẹ.”
Thì ra là vậy.
Những mảnh ký ức rời rạc cuối cùng cũng được nối lại. Ninh Thiển ngơ ngác nhìn cậu, không hiểu nổi tại sao cậu lại ghi nhớ cô lâu đến thế, rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ nhoi.
Nhưng nghĩ kỹ, khi đó Trần Thiên Dã cũng mới bảy tuổi, mất cả cha lẫn mẹ, không còn chỗ dựa. E rằng cũng chẳng có mấy ai từng thật lòng an ủi hắn.
Một đứa trẻ bảy tuổi, lại mang chứng rối loạn nhân cách ranh giới, không chỉ giữ được sản nghiệp của cha mẹ, mà còn phát triển đến ngày hôm nay quả thật khó lòng tưởng tượng nổi hắn đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ.
Chẳng trách trong lễ trưởng thành mười tám tuổi của cô, ánh mắt của cậu thiếu niên mười lăm tuổi ấy đã sâu thẳm, u tối, hoàn toàn không còn chút trong trẻo vô tư mà tuổi trẻ đáng lẽ phải có.
Nhìn vẻ thản nhiên của Trần Thiên Dã, lòng Ninh Thiển ngổn ngang trăm mối, đủ mọi cảm xúc hòa trộn.
Trái lại, Trần Thiên Dã chẳng hề vương vấn quá khứ, như thể tất cả đều đã khép lại, không còn khiến cậu dao động nữa. Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, bỗng đổi chủ đề: “Chị, chưa bao giờ chị nghĩ đến chuyện cha mẹ ruột mình ở đâu sao? Vì sao chị lại xuất hiện ở cô nhi viện?”
Câu hỏi ấy chạm thẳng vào dây thần kinh nhạy cảm nhất trong đầu Ninh Thiển. Từ khi rời kinh thành sang nước ngoài, suốt những năm qua, cô chưa từng ngừng tìm kiếm. Không ít lần thuê thám tử tư, nhưng không ngoại lệ tất cả đều chỉ có một kết quả: “Không có kết quả.”
Bốn chữ ấy thật vi diệu. Ninh Thiển đã nghĩ đến vô số khả năng, đến cuối cùng chỉ có thể mơ hồ hiểu ra chắc chắn có người cố ý che giấu thân phận của cô, ngăn cô điều tra tiếp.
Trần Thiên Dã mở điện thoại, tìm ra vài trang rồi đưa cho Ninh Thiển, khẽ thở dài: “Chị, là em quá vô dụng. Ninh Chấn Viễn giấu tro cốt quá kín, em tìm không ra mộ bia của họ.”
Nhìn những hình ảnh trên màn hình, cơ thể Ninh Thiển run lên dữ dội, một luồng cảm xúc uất nghẹn như cơn bão chớp mắt ập đến, bóp nghẹt ngực khiến ngũ tạng cô đau đến tê dại: “Những… những thứ này…”
Trần Thiên Dã đưa tay xoa mái tóc cô, rồi dịu dàng kẹp nhẹ lấy vành tai như để an ủi: “Chị, đúng như những gì chị thấy. Hai mươi sáu năm trước, vì lợi ích cá nhân, Ninh Chấn Viễn đã hại chết cha mẹ ruột của chị. Trước khi qua đời, họ đã đưa chị lúc ấy còn đỏ hỏn vào cô nhi viện. Đến khi chị bảy tuổi, Ninh Chấn Viễn mới xóa sạch mọi dấu vết bẩn thỉu kia, rồi tìm được chị, đem chị về nhà họ Ninh.”
Tối nay, tất cả như một cú đập vỡ tan thế giới quan của Ninh Thiển. Cô cảm giác tâm trạng mình như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, hết thăng rồi trầm, xoay vòng liên tục đến mức choáng váng.
Mười ngón tay siết chặt vào nhau, cô lạc lõng, chẳng biết nên nói gì.
Thì ra cha mẹ ruột chết dưới tay Ninh Chấn Viễn, vậy mà suốt hơn mười năm qua cô lại gọi kẻ thù là cha là mẹ. Ninh Chấn Viễn đã mang tâm trạng gì khi nhận nuôi cô? Khi nhìn cô lớn lên từng ngày, ông ta rốt cuộc nghĩ gì? Là để an ủi lương tâm? Để bù đắp? Hay chỉ để bán cô với cái giá cao hơn?
Ánh mắt vô hồn, Ninh Thiển nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Tối nay thực sự quá mệt mỏi. Trước là bị Trần Thiên Dã chặn lại, rồi những việc cậu ta đã làm vì cô, và cuối cùng là sự thật về cha mẹ ruột… tất cả như một cơn ác mộng.
Đầu óc cô choáng váng, thân thể lảo đảo, gần như sắp ngất đi.
Trần Thiên Dã siết chặt eo cô, buộc Ninh Thiển phải đối diện với mình. Đôi mắt đẹp đẽ ấy sâu thẳm khó lường, loáng thoáng ánh lên hàn khí: “Chị, số tiền mà Ninh Chấn Viễn đã cướp đi, em mất sáu năm để lấy lại, không thiếu một xu.”
Ninh Thiển hít sâu vài lần, cuối cùng đã hiểu lý do hắn bày mưu hãm Ninh Chấn Viễn. Tất cả, rốt cuộc cũng là vì cô.
Nhưng… tại sao?
Cô không cho rằng chỉ hai năm ngắn ngủi bên nhau lại khiến Trần Thiên Dã có thể làm đến mức này. Nhất là khi cô khi đó chỉ một lòng muốn rời đi.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Trần Thiên Dã nghiêm túc nói: “Chị, có thể trong mắt chị nhiều chuyện chẳng đáng gì, nhưng với em, mỗi một điều đều mang ý nghĩa nặng nề. Bao gồm cả hai năm đó. Dù lấy danh nghĩa gì đi nữa, chỉ cần được ở cạnh chị, là đủ. Em làm tất cả chỉ để chị có được sự tự do tuyệt đối.”
Ninh Thiển im lặng. Lý trí mách bảo cô nên từ chối, nhưng tận sâu trong tim, lại dấy lên nỗi chần chừ không dứt.
Cô từng nghĩ hai năm ở bên nhau đã đủ để nhìn thấu Trần Thiên Dã, thế nhưng hôm nay cô mới nhận ra, bản thân hoàn toàn chẳng hiểu gì về người thiếu niên xinh đẹp trước mắt này.
Hắn giấu cô biết bao chuyện, chỉ để cuối cùng… được ở lại cạnh cô, cho cô sự tự do trọn vẹn.
Hắn vừa nguy hiểm, vừa mê hoặc. Cô đáng lẽ phải thẳng thừng từ chối, nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên hình ảnh đôi mắt chan chứa lệ của hắn.
Thấy rõ sự giằng co nơi ánh mắt cô, Trần Thiên Dã nâng khuôn mặt Ninh Thiển, ánh nhìn nóng rực găm chặt vào cô, giọng nói mang theo chút dụ hoặc:
“Chị, em không xấu, đúng không? Em sẽ cố gắng bỏ bớt d*c v*ng chiếm hữu, sẽ học cách tôn trọng chị, sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Chị đừng bỏ em lại nữa, được không? Em thực sự không yên tâm khi chị một mình ở Quảng Châu. Ninh Chấn Viễn chẳng được lợi, sẽ cùng đường làm liều. Cho em bảo vệ chị, có được không?”
Khoảng cách gần đến mức Ninh Thiển nhìn rõ cảm xúc trong mắt hắn. Chân thành, hoang mang, xen lẫn một tia chờ mong dè dặt, giống hệt tám năm trước đêm đó.
Trần Thiên Dã cúi đầu, khẽ hôn lên môi cô, giọng mang theo chút nũng nịu: “Chị, đừng từ chối em nữa.”
Ninh Thiển không chịu nổi nữa, mím môi rồi khẽ gật đầu.
Thấy vậy, khóe môi Trần Thiên Dã cong lên, vội vàng đưa điện thoại cho cô: “Chị, vậy giờ gọi cho hắn đi.”
Người “hắn” này dĩ nhiên là Ngụy Ngôn Trạch.
“Chị không muốn người ngoài can thiệp vào công ty, vậy thì kẻ nào dám nhòm ngó công ty chị, đều phải chết.”
Giọng hắn ta rất bình tĩnh, như thể đã sớm chuẩn bị giăng bẫy với Ngụy Ngôn Trạch.
Ninh Thiển tuy chán ghét việc Ngụy Ngôn Trạch thừa cơ trục lợi, nhưng cô cũng không muốn Trần Thiên Dã xuống tay với người vô tội. Hơn nữa, Ngụy Ngôn Trạch từng giúp cô rất nhiều, lại chỉ sau vài năm đã trở thành gương mặt mới nổi trong giới thượng lưu ở Bắc Kinh, thực lực không hề tầm thường. Dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể để hai người vì chuyện vô căn cứ mà đối đầu.
Ngụy Ngôn Trạch nghe điện thoại rất nhanh. Đối diện với việc Ninh Thiển hủy hợp đồng, dường như anh ta đã sớm dự đoán, chỉ cười nhạt một tiếng, đáp gọn gàng: “Được thôi. Chúc cô sự nghiệp thăng tiến.”
Nghe thì như lời chúc mừng, nhưng ai cũng biết trong đó chẳng hề có chút chân thành nào.