Chư Thiên: Từ Đấu La Bắt Đầu Cướp Đoạt Chư Thiên Vạn Giới - Chương 105
topicChư Thiên: Từ Đấu La Bắt Đầu Cướp Đoạt Chư Thiên Vạn Giới - Chương 105 :Phong Ấn Phù
Chương 105: Phong Ấn Phù
Tên thủ lĩnh tà tu gầm lên, hai mắt đỏ ngầu vì tức giận.
Hắn đường đường là một tên Hồn Thánh, không ngờ bản thân lại bị một tên nhóc trêu đùa như vậy! Hồn lực cuồng bạo bùng phát, từng đạo huyết sắc trảo ấn xé rách không khí, chớp động như tia chớp lao thẳng về phía Trần Phàm.
Nhưng Trần Phàm giống như một con cá trạch trơn tuột, từng bước di chuyển đều mang theo vẻ linh hoạt quỷ dị. Hắn nhẹ nhàng lách mình, từng đường t·ấn c·ông hung mãnh của tên tà tu đều bị né tránh trong gang tấc. Mỗi lần tưởng như đã trúng, Trần Phàm lại biến mất khỏi vị trí ban đầu như một ảo ảnh, khiến tên tà tu đánh hụt liên tục, sắc mặt càng thêm khó coi.
“Đáng c·hết! Không thể để hắn đến gần!” Tên thủ lĩnh tà tu nghiến răng, liên tục lùi lại, tay vung ra từng đạo khí kình mạnh mẽ để giữ khoảng cách.
Tuy nhiên, hắn đã đánh giá thấp Đạp Vân Bộ!
Bộ pháp nhẹ nhàng như đạp trên mây, tốc độ quỷ mị tựa hồ như biến mất khỏi tầm mắt!
"Phốc!"
Một quyền bất thình lình giáng thẳng vào ngực hắn, khiến hắn bật lùi về sau cả trượng. Cơn đau nhói truyền đến khiến tên thủ lĩnh tà tu trợn trừng mắt, không kịp phản ứng, một cước mạnh mẽ lại tiếp tục đá thẳng vào sườn hắn, xương sườn tựa hồ vang lên tiếng răng rắc.
"Hự!"
Tên thủ lĩnh tà tu nghiến răng chịu đựng, cố gắng phản kích, nhưng hễ hắn định công kích thì Trần Phàm đã biến mất khỏi tầm mắt, lại tiếp tục một đòn đánh mạnh mẽ giáng xuống. Cứ như vậy, hắn bị bức lùi liên tục, hồn lực cuồng bạo cũng không thể ngăn cản được thế công của đối phương.
Trần Phàm cười nhạt, không vội kết thúc.
Đối phương chính là đá mài đao tốt nhất để hắn rèn luyện kỹ năng thực chiến!
Từ sau lần huấn luyện với Liễu Nhị Long, hắn còn chưa có cơ hội thực sự đối chiến thêm lần nào. Ngay sau đó đã bị Độc Cô Bác mang đi Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.
Hiện tại, hắn muốn thử nghiệm lại tất cả những gì mình học được!
Mỗi một bước chân, mỗi một lần ra đòn, Trần Phàm đều tinh chỉnh góc độ và lực đạo, cảm nhận sự biến hóa trong từng chi tiết. Bộ pháp càng lúc càng linh hoạt, quyền cước càng lúc càng sắc bén, phối hợp nhuần nhuyễn với Đạp Vân Bộ.
Trần Phàm hoàn toàn nghiền ép tên tà tu kia!
Tên thủ lĩnh tà tu dường như cũng nhận ra bản thân đã trở thành công cụ để đối phương rèn luyện kỹ năng. Trong lòng hắn dâng lên cơn giận dữ ngút trời—hắn đường đường là Hồn Thánh, bao năm tung hoành, lại bị một tên nhóc con coi như đá mài đao?!
"Khốn kiếp!"
Ánh mắt hắn đỏ ngầu, sát ý ngập tràn. Cảm giác nhục nhã cùng phẫn nộ làm hắn cắn chặt răng, gương mặt méo mó vì tức giận. Hắn hận không thể đem Trần Phàm thiên đao vạn quả, băm thành từng mảnh nhỏ!
Hắn không do dự nữa, nhanh chóng rút ra một lá bùa từ trong ngực. Đó là một tấm bùa vẽ bằng máu, từng đường nét quỷ dị uốn lượn trên bề mặt, tựa như những mạch máu đang không ngừng rung động.
Hắn giơ tay vung mạnh về phía Trần Phàm, giọng nói đầy cay độc:
“C·hết tiệt! Ngươi sẽ phải trả giá vì dám xem thường ta!”
Vèo!
Lá bùa lập tức bay vọt lên không trung, hắc khí cuồn cuộn tràn ra từ bên trong. Một luồng hơi thở âm tà lập tức bao trùm toàn bộ không gian xung quanh, nhiệt độ dường như giảm xuống mấy độ.
Trần Phàm hơi nheo mắt, lập tức cảm thấy có điều không ổn.
"Thứ này…"
Vèo!
Không kịp phản ứng, lá bùa hóa thành một luồng sáng đen, trong nháy mắt đã bắn thẳng về phía hắn!
Phập!
Một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể.
Trần Phàm sắc mặt khẽ biến, trong lòng thầm hô "Không tốt!"
Hắn vẫn là quá xem thường đám tà tu này rồi!
Tên thủ lĩnh tà tu nhìn Trần Phàm, khóe môi nhếch lên, phát ra những tiếng cười quái dị. Xung quanh cơ thể hắn, từng luồng hắc khí cuồn cuộn tràn ra như thủy triều dâng lên, tựa như một con ác quỷ đang thức tỉnh.
"Kiệt kiệt kiệt…! Trúng phải Phong Ấn Phù của ta, ngươi c·hết chắc rồi! Để ta xem, một tiểu tử mất hết hồn lực còn có thể giãy giụa thế nào!"
Trần Phàm không để ý đến lời hắn nói, mà nhanh chóng nội thị bản thân. Hắn cảm nhận được trong cơ thể có một luồng lực lượng kỳ lạ đang trói buộc các mạch hồn lực của mình.
Một lát sau, hắn kết luận—hồn lực của hắn đã bị phong ấn!
Không thể vận dụng hồn kỹ, cũng không thể điều động hồn lực hộ thể, trạng thái của hắn bây giờ không khác Liễu Nhị Long cả.
Nhưng có một điều khác biệt, đó là hắn chuyên về luyện thể, cho dù không có hồn lực, hắn vẫn mạnh!
Sau khi xác nhận, Trần Phàm lại thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng may chỉ là phong ấn hồn lực, không phải nguyền rủa gì kỳ quái.”
Nếu là loại nguyền rủa khiến tiểu đệ -10cm… Vậy thì hắn phải khóc c·hết mất!
Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Phàm liền lạnh xuống. Trong lòng hắn dâng lên sát ý ngút trời.
“Được rồi, vốn định xem ngươi như đá mài đao để rèn luyện thực chiến, nhưng bây giờ... ngươi không đáng nữa.”
Tên thủ lĩnh tà tu thấy Trần Phàm đứng im không nói gì, còn tưởng tiểu tử này đã sợ đến mức không thể thốt ra lời. Hắn cười gằn, trong mắt tràn đầy vẻ khinh miệt.
“Ha! Giờ thì ngoan ngoãn để ta luyện hóa đi!”
Hắn cắn răng, bàn tay bỗng nhiên giơ lên trời, một luồng lực lượng tà ác điên cuồng bạo phát!
Ầm!
Không gian xung quanh như vặn vẹo, cơ thể hắn bỗng chốc biến thành một cái hắc động khổng lồ. Một cỗ lực hút đáng sợ lập tức bộc phát, kéo theo tất cả sinh vật xung quanh vào trong!
"A a a a!!! Đừng mà! Tha mạng!"
"Không! Không! Thủ lĩnh, người điên rồi sao!"
Những tên tà tu còn sống bị hút thẳng vào trong hắc động, máu thịt bắn tung tóe, tiếng la hét thảm thiết vang vọng giữa bầu trời đêm, tạo thành một khung cảnh địa ngục nhân gian đầy quỷ dị.
Chỉ trong chớp mắt, xung quanh không còn một ai đứng vững, ngoại trừ Trần Phàm.
Tên thủ lĩnh tà tu tham lam hấp thụ tất cả sinh mệnh lực và hồn lực của đám thuộc hạ.
Ầm!
Luồng hắc khí trên cơ thể hắn bùng nổ, hơi thở lập tức tăng vọt!
Hồn lực trực tiếp đột phá đến Hồn Đấu La!
Hắn mở mắt, đôi đồng tử đỏ ngầu, khóe miệng nhếch lên đầy dữ tợn.
“Hắc hắc… Nhờ phúc của ngươi, ta đã mạnh hơn! Giờ thì… chuẩn bị c·hết đi!”
Nhưng ngay lúc hắn đang hưng phấn, một bóng người đã biến mất ngay trước mắt hắn.
Bịch!
Một cú đấm nặng như thiên thạch giáng thẳng vào mặt hắn!
Tên thủ lĩnh tà tu còn chưa kịp hưởng thụ niềm vui sướng khi đột phá Hồn Đấu La, đột nhiên hắn cảm nhận được một cỗ uy áp kinh khủng bộc phát từ trước mặt!
"Cái gì?!"
Hắn kinh hoàng ngẩng đầu, chỉ thấy Trần Phàm cả người đã biến đổi!
Ma Thần Chân Thân—khởi động!
Rắc rắc! Rắc rắc!
Từng tiếng gân cốt vang lên giòn giã. Cơ bắp Trần Phàm căng phồng lên, nhưng không thô kệch mà lại tràn đầy sự hoàn mỹ, tựa như một chiến thần giáng thế.
Hắn cao lớn hơn một chút, làn da chuyển sang màu đồng cổ tỏa ra kim quang nhàn nhạt, từng thớ cơ bắp ẩn chứa sức mạnh vô tận, khiến mỗi một cử động của hắn đều như có thể nghiền nát không gian.
Sức mạnh toàn thân gia tăng gấp đôi!
Không chút do dự, Trần Phàm giơ tay lên, Gậy Như Ý—biến thành 2 vạn 5 kg!
Ong!
Một t·iếng n·ổ vang vọng khắp trời đất, cây gậy màu vàng rực rỡ mở rộng ra, từ một v·ũ k·hí bình thường hóa thành cột chống trời, nặng tựa Thái Sơn!
"C·hết đi!"
Không cần hoa mỹ! Không cần kỹ xảo!
Chỉ đơn giản là tốc độ tuyệt đối!
Bóng dáng Trần Phàm đột nhiên biến mất, chỉ để lại một tàn ảnh giữa không trung!
Vút!
Trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện ngay trước mặt tên thủ lĩnh tà tu!
Khoảng cách quá gần, quá nhanh!
Tên thủ lĩnh tà tu còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy trước mắt tối sầm lại!
ẦM!
Gậy Như Ý vung lên cao, mang theo lực lượng của thiên khung đổ sập xuống!
Cuồng phong gào thét!
Áp lực như ngàn vạn quân mã đang lao tới, đè ép đến mức mặt đất nứt toác, không khí vặn vẹo!
Tên thủ lĩnh tà tu cảm thấy linh hồn mình run rẩy!
Một cỗ cảm giác t·ử v·ong ập tới, hắn muốn chạy trốn, muốn phản kháng, nhưng lúc này...
Hắn phát hiện mình không thể động đậy!
Cả người hắn như bị một cỗ lực lượng vô hình trói chặt, giống như bị định thân thuật khóa cứng tại chỗ!
Hắn muốn hét lên, muốn giãy giụa, nhưng chỉ có thể mở to hai mắt, trong ánh mắt tràn đầy kinh hoàng tột đỉnh!
Ầm!
Gậy Như Ý thế như trẻ che, mang theo sức mạnh nghiền nát vạn vật, hung hăng giáng xuống!
Không có máu bắn tung tóe! Không có tiếng hét thảm thiết!
Tên thủ lĩnh tà tu trực tiếp hóa thành huyết vụ!
Toàn bộ thân thể b·ị đ·ánh nát, không còn sót lại một chút gì!
Sau cú vung này, xung quanh im lặng đến đáng sợ.
Trần Phàm đứng đó, hờ hững thu lại Gậy Như Ý, ánh mắt lạnh lùng quét qua bãi chiến trường.
Một chiêu—hủy diệt!
Tên thủ lĩnh tà tu gầm lên, hai mắt đỏ ngầu vì tức giận.
Hắn đường đường là một tên Hồn Thánh, không ngờ bản thân lại bị một tên nhóc trêu đùa như vậy! Hồn lực cuồng bạo bùng phát, từng đạo huyết sắc trảo ấn xé rách không khí, chớp động như tia chớp lao thẳng về phía Trần Phàm.
Nhưng Trần Phàm giống như một con cá trạch trơn tuột, từng bước di chuyển đều mang theo vẻ linh hoạt quỷ dị. Hắn nhẹ nhàng lách mình, từng đường t·ấn c·ông hung mãnh của tên tà tu đều bị né tránh trong gang tấc. Mỗi lần tưởng như đã trúng, Trần Phàm lại biến mất khỏi vị trí ban đầu như một ảo ảnh, khiến tên tà tu đánh hụt liên tục, sắc mặt càng thêm khó coi.
“Đáng c·hết! Không thể để hắn đến gần!” Tên thủ lĩnh tà tu nghiến răng, liên tục lùi lại, tay vung ra từng đạo khí kình mạnh mẽ để giữ khoảng cách.
Tuy nhiên, hắn đã đánh giá thấp Đạp Vân Bộ!
Bộ pháp nhẹ nhàng như đạp trên mây, tốc độ quỷ mị tựa hồ như biến mất khỏi tầm mắt!
"Phốc!"
Một quyền bất thình lình giáng thẳng vào ngực hắn, khiến hắn bật lùi về sau cả trượng. Cơn đau nhói truyền đến khiến tên thủ lĩnh tà tu trợn trừng mắt, không kịp phản ứng, một cước mạnh mẽ lại tiếp tục đá thẳng vào sườn hắn, xương sườn tựa hồ vang lên tiếng răng rắc.
"Hự!"
Tên thủ lĩnh tà tu nghiến răng chịu đựng, cố gắng phản kích, nhưng hễ hắn định công kích thì Trần Phàm đã biến mất khỏi tầm mắt, lại tiếp tục một đòn đánh mạnh mẽ giáng xuống. Cứ như vậy, hắn bị bức lùi liên tục, hồn lực cuồng bạo cũng không thể ngăn cản được thế công của đối phương.
Trần Phàm cười nhạt, không vội kết thúc.
Đối phương chính là đá mài đao tốt nhất để hắn rèn luyện kỹ năng thực chiến!
Từ sau lần huấn luyện với Liễu Nhị Long, hắn còn chưa có cơ hội thực sự đối chiến thêm lần nào. Ngay sau đó đã bị Độc Cô Bác mang đi Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.
Hiện tại, hắn muốn thử nghiệm lại tất cả những gì mình học được!
Mỗi một bước chân, mỗi một lần ra đòn, Trần Phàm đều tinh chỉnh góc độ và lực đạo, cảm nhận sự biến hóa trong từng chi tiết. Bộ pháp càng lúc càng linh hoạt, quyền cước càng lúc càng sắc bén, phối hợp nhuần nhuyễn với Đạp Vân Bộ.
Trần Phàm hoàn toàn nghiền ép tên tà tu kia!
Tên thủ lĩnh tà tu dường như cũng nhận ra bản thân đã trở thành công cụ để đối phương rèn luyện kỹ năng. Trong lòng hắn dâng lên cơn giận dữ ngút trời—hắn đường đường là Hồn Thánh, bao năm tung hoành, lại bị một tên nhóc con coi như đá mài đao?!
"Khốn kiếp!"
Ánh mắt hắn đỏ ngầu, sát ý ngập tràn. Cảm giác nhục nhã cùng phẫn nộ làm hắn cắn chặt răng, gương mặt méo mó vì tức giận. Hắn hận không thể đem Trần Phàm thiên đao vạn quả, băm thành từng mảnh nhỏ!
Hắn không do dự nữa, nhanh chóng rút ra một lá bùa từ trong ngực. Đó là một tấm bùa vẽ bằng máu, từng đường nét quỷ dị uốn lượn trên bề mặt, tựa như những mạch máu đang không ngừng rung động.
Hắn giơ tay vung mạnh về phía Trần Phàm, giọng nói đầy cay độc:
“C·hết tiệt! Ngươi sẽ phải trả giá vì dám xem thường ta!”
Vèo!
Lá bùa lập tức bay vọt lên không trung, hắc khí cuồn cuộn tràn ra từ bên trong. Một luồng hơi thở âm tà lập tức bao trùm toàn bộ không gian xung quanh, nhiệt độ dường như giảm xuống mấy độ.
Trần Phàm hơi nheo mắt, lập tức cảm thấy có điều không ổn.
"Thứ này…"
Vèo!
Không kịp phản ứng, lá bùa hóa thành một luồng sáng đen, trong nháy mắt đã bắn thẳng về phía hắn!
Phập!
Một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể.
Trần Phàm sắc mặt khẽ biến, trong lòng thầm hô "Không tốt!"
Hắn vẫn là quá xem thường đám tà tu này rồi!
Tên thủ lĩnh tà tu nhìn Trần Phàm, khóe môi nhếch lên, phát ra những tiếng cười quái dị. Xung quanh cơ thể hắn, từng luồng hắc khí cuồn cuộn tràn ra như thủy triều dâng lên, tựa như một con ác quỷ đang thức tỉnh.
"Kiệt kiệt kiệt…! Trúng phải Phong Ấn Phù của ta, ngươi c·hết chắc rồi! Để ta xem, một tiểu tử mất hết hồn lực còn có thể giãy giụa thế nào!"
Trần Phàm không để ý đến lời hắn nói, mà nhanh chóng nội thị bản thân. Hắn cảm nhận được trong cơ thể có một luồng lực lượng kỳ lạ đang trói buộc các mạch hồn lực của mình.
Một lát sau, hắn kết luận—hồn lực của hắn đã bị phong ấn!
Không thể vận dụng hồn kỹ, cũng không thể điều động hồn lực hộ thể, trạng thái của hắn bây giờ không khác Liễu Nhị Long cả.
Nhưng có một điều khác biệt, đó là hắn chuyên về luyện thể, cho dù không có hồn lực, hắn vẫn mạnh!
Sau khi xác nhận, Trần Phàm lại thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng may chỉ là phong ấn hồn lực, không phải nguyền rủa gì kỳ quái.”
Nếu là loại nguyền rủa khiến tiểu đệ -10cm… Vậy thì hắn phải khóc c·hết mất!
Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Phàm liền lạnh xuống. Trong lòng hắn dâng lên sát ý ngút trời.
“Được rồi, vốn định xem ngươi như đá mài đao để rèn luyện thực chiến, nhưng bây giờ... ngươi không đáng nữa.”
Tên thủ lĩnh tà tu thấy Trần Phàm đứng im không nói gì, còn tưởng tiểu tử này đã sợ đến mức không thể thốt ra lời. Hắn cười gằn, trong mắt tràn đầy vẻ khinh miệt.
“Ha! Giờ thì ngoan ngoãn để ta luyện hóa đi!”
Hắn cắn răng, bàn tay bỗng nhiên giơ lên trời, một luồng lực lượng tà ác điên cuồng bạo phát!
Ầm!
Không gian xung quanh như vặn vẹo, cơ thể hắn bỗng chốc biến thành một cái hắc động khổng lồ. Một cỗ lực hút đáng sợ lập tức bộc phát, kéo theo tất cả sinh vật xung quanh vào trong!
"A a a a!!! Đừng mà! Tha mạng!"
"Không! Không! Thủ lĩnh, người điên rồi sao!"
Những tên tà tu còn sống bị hút thẳng vào trong hắc động, máu thịt bắn tung tóe, tiếng la hét thảm thiết vang vọng giữa bầu trời đêm, tạo thành một khung cảnh địa ngục nhân gian đầy quỷ dị.
Chỉ trong chớp mắt, xung quanh không còn một ai đứng vững, ngoại trừ Trần Phàm.
Tên thủ lĩnh tà tu tham lam hấp thụ tất cả sinh mệnh lực và hồn lực của đám thuộc hạ.
Ầm!
Luồng hắc khí trên cơ thể hắn bùng nổ, hơi thở lập tức tăng vọt!
Hồn lực trực tiếp đột phá đến Hồn Đấu La!
Hắn mở mắt, đôi đồng tử đỏ ngầu, khóe miệng nhếch lên đầy dữ tợn.
“Hắc hắc… Nhờ phúc của ngươi, ta đã mạnh hơn! Giờ thì… chuẩn bị c·hết đi!”
Nhưng ngay lúc hắn đang hưng phấn, một bóng người đã biến mất ngay trước mắt hắn.
Bịch!
Một cú đấm nặng như thiên thạch giáng thẳng vào mặt hắn!
Tên thủ lĩnh tà tu còn chưa kịp hưởng thụ niềm vui sướng khi đột phá Hồn Đấu La, đột nhiên hắn cảm nhận được một cỗ uy áp kinh khủng bộc phát từ trước mặt!
"Cái gì?!"
Hắn kinh hoàng ngẩng đầu, chỉ thấy Trần Phàm cả người đã biến đổi!
Ma Thần Chân Thân—khởi động!
Rắc rắc! Rắc rắc!
Từng tiếng gân cốt vang lên giòn giã. Cơ bắp Trần Phàm căng phồng lên, nhưng không thô kệch mà lại tràn đầy sự hoàn mỹ, tựa như một chiến thần giáng thế.
Hắn cao lớn hơn một chút, làn da chuyển sang màu đồng cổ tỏa ra kim quang nhàn nhạt, từng thớ cơ bắp ẩn chứa sức mạnh vô tận, khiến mỗi một cử động của hắn đều như có thể nghiền nát không gian.
Sức mạnh toàn thân gia tăng gấp đôi!
Không chút do dự, Trần Phàm giơ tay lên, Gậy Như Ý—biến thành 2 vạn 5 kg!
Ong!
Một t·iếng n·ổ vang vọng khắp trời đất, cây gậy màu vàng rực rỡ mở rộng ra, từ một v·ũ k·hí bình thường hóa thành cột chống trời, nặng tựa Thái Sơn!
"C·hết đi!"
Không cần hoa mỹ! Không cần kỹ xảo!
Chỉ đơn giản là tốc độ tuyệt đối!
Bóng dáng Trần Phàm đột nhiên biến mất, chỉ để lại một tàn ảnh giữa không trung!
Vút!
Trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện ngay trước mặt tên thủ lĩnh tà tu!
Khoảng cách quá gần, quá nhanh!
Tên thủ lĩnh tà tu còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy trước mắt tối sầm lại!
ẦM!
Gậy Như Ý vung lên cao, mang theo lực lượng của thiên khung đổ sập xuống!
Cuồng phong gào thét!
Áp lực như ngàn vạn quân mã đang lao tới, đè ép đến mức mặt đất nứt toác, không khí vặn vẹo!
Tên thủ lĩnh tà tu cảm thấy linh hồn mình run rẩy!
Một cỗ cảm giác t·ử v·ong ập tới, hắn muốn chạy trốn, muốn phản kháng, nhưng lúc này...
Hắn phát hiện mình không thể động đậy!
Cả người hắn như bị một cỗ lực lượng vô hình trói chặt, giống như bị định thân thuật khóa cứng tại chỗ!
Hắn muốn hét lên, muốn giãy giụa, nhưng chỉ có thể mở to hai mắt, trong ánh mắt tràn đầy kinh hoàng tột đỉnh!
Ầm!
Gậy Như Ý thế như trẻ che, mang theo sức mạnh nghiền nát vạn vật, hung hăng giáng xuống!
Không có máu bắn tung tóe! Không có tiếng hét thảm thiết!
Tên thủ lĩnh tà tu trực tiếp hóa thành huyết vụ!
Toàn bộ thân thể b·ị đ·ánh nát, không còn sót lại một chút gì!
Sau cú vung này, xung quanh im lặng đến đáng sợ.
Trần Phàm đứng đó, hờ hững thu lại Gậy Như Ý, ánh mắt lạnh lùng quét qua bãi chiến trường.
Một chiêu—hủy diệt!