Chư Thiên: Từ Đấu La Bắt Đầu Cướp Đoạt Chư Thiên Vạn Giới - Chương 104

topic

Chư Thiên: Từ Đấu La Bắt Đầu Cướp Đoạt Chư Thiên Vạn Giới - Chương 104 :Đồ sát
Chương 104: Đồ sát

Bóng đêm thâm trầm, làn gió nhẹ luồn qua khu rừng, mang theo hơi lạnh. Tiếng lá cây xào xạc hòa cùng với tiếng côn trùng. Trên cao, vầng trăng treo lơ lửng, ánh sáng bạc chiếu rọi xuống, phản chiếu trên mặt đất những bóng cây chập chờn quỷ dị.

Thế nhưng, bầu không khí quanh căn nhà gỗ lại dương cung bạt kiếm, sát khí tràn ngập.

Tên thủ lĩnh hắc y nhân cảm nhận được sự uy h·iếp từ Trần Phàm, sắc mặt hắn tối sầm lại. Không muốn tiếp tục dây dưa thêm, hắn lạnh lùng vung tay, gằn giọng ra lệnh:

"Tiến lên! Giết hắn!"

Vừa dứt lời, 15 tên hắc y nhân đồng loạt bộc phát hồn lực, từng luồng ánh sáng rực rỡ bùng lên từ dưới chân bọn chúng. Hồn hoàn lần lượt xuất hiện: vàng—vàng—tím—tím!

Thuần một sắc Hồn Vương!

Ánh mắt Trần Phàm hơi lóe lên, có chút bất ngờ. Không ngờ đám này thực lực không tệ, toàn bộ đều là cường giả Hồn Vương, hồn hoàn phối trí cũng coi như khá hoàn mỹ. Nếu ở học viện, đám người này đều có thể coi là tiểu thiên tài.

Nhưng đáng tiếc, đứng trước mặt hắn, dù là thiên tài cũng vô dụng.

ẦM!

Đám hắc y nhân không hề do dự, 15 người đồng loạt kích phát hồn kỹ, từng đạo công kích huyễn lệ mang theo khí thế hủy diệt oanh tạc về phía Trần Phàm!

Lửa đỏ bùng lên, kiếm quang chém rách không khí, hắc vụ cuồn cuộn, độc tố ngưng tụ thành hình rắn lao về phía hắn! Mười lăm hồn kỹ liên kích, bao phủ toàn bộ không gian, tạo thành một màn công kích kín kẽ!

Nhưng đối diện với cảnh tượng kinh người này, Trần Phàm chỉ nhếch môi khinh thường.

Hắn không né, không tránh, mà chỉ nhẹ nhàng vung tay lên.

Xoẹt!

Ánh sáng lóe lên, trong tay hắn đã xuất hiện một thanh trường côn dài hai mét!

Gậy Như Ý!

Thân côn tỏa ra ánh kim lấp lánh, trên bề mặt còn có hoa văn cổ xưa uẩn chứa lực lượng thần bí, tỏa ra khí tức trấn áp vạn vật!

Ngay sau đó—

BỐP!

Một luồng sóng xung kích dữ dội bùng nổ!

Bốn đạo hồn hoàn hiện lên dưới chân Trần Phàm!

Tím—Tím—Tím—Tím!

Quang mang hồn hoàn chói mắt, ánh tím ma mị bao phủ lấy thân ảnh hắn, như một vị chiến thần giáng lâm!

Mười lăm hồn kỹ đang lao tới, nhưng hắn vẫn đứng đó bất động như núi, tựa như không hề xem những công kích này ra gì.

Một cỗ uy áp kinh khủng từ cơ thể hắn tỏa ra, đè nén toàn bộ không gian!

ẦM!

Một luồng sóng khí bạo liệt khuếch tán ra xung quanh, đất đá bay tán loạn.

Trần Phàm vung mạnh Gậy Như Ý, thân côn như hóa thành một vệt sáng kim quang, mang theo uy thế nghiền nát quét ngang!

BÙM! BÙM! BÙM!

Chỉ trong chớp mắt, hồn kỹ của 15 Hồn Vương đồng loạt vỡ nát!

Lửa đỏ tan biến!

Hắc vụ bị xé rách!

Những luồng kiếm quang, phong nhận hay độc ảnh mãng xà đều vụt tắt như bọt khí dưới ánh mặt trời!



Trước một cú vung đơn giản của hắn, tất cả biến mất không còn dấu vết!

—Im lặng.

Bầu không khí bỗng chốc trầm xuống.

15 tên Hồn Vương trợn tròn mắt, không thể tin nổi những gì mình vừa chứng kiến.

"Không thể nào!"

Có kẻ thất thanh kêu lên.

Bọn hắn hợp lực công kích, lại bị phá vỡ chỉ bằng một đòn đơn giản?!

Đây là cái quái gì?!

Lúc đầu, khi thấy Trần Phàm có bốn hồn hoàn đều là màu tím, bọn hắn đã giật mình.

Nhưng sau đó, thấy hắn chỉ mới cấp 40, trong lòng cũng thở phào một hơi.

Một Hồn Tông dù có thiên phú cao đến đâu, chẳng lẽ có thể nghịch thiên chống lại 15 Hồn Vương?!

Nhưng bây giờ—

Nhìn thấy thế công của cả đội bị nghiền nát một cách nhẹ nhàng, trái tim bọn hắn đều trầm xuống.

Tên thủ lĩnh đứng phía sau, sắc mặt cũng hoàn toàn trở nên ngưng trọng.

"Tiểu tử này rốt cuộc là ai?!"

Hắn đã hoạt động tại khu vực này một thời gian dài, nhưng chưa từng nghe danh tên này!

Một quái vật cấp bậc này, giống như từ trên trời rơi xuống vậy!

Véo!

Trần Phàm không cho kẻ địch có cơ hội phản ứng!

Trần Phàm vận dụng Đạp Vân Bộ, thân ảnh hóa thành một cơn gió nhẹ lướt đi không một tiếng động.

Tên hắc y nhân gần đó chỉ cảm thấy sau lưng ớn lạnh, chưa kịp quay đầu thì...

"Toái Sơn Chưởng!"

Oanh!

Một quyền nổ tung như núi lở!

Thân thể tên hắc y nhân trực tiếp b·ị đ·ánh thành thịt vụn, máu thịt bắn tung tóe khắp nơi!

Một kích—Hủy diệt!

"A—!!"

Những tên còn lại sợ đến tái mét, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai chân run lẩy bẩy.

"Quái... Quái vật!!"

Bọn hắn từng trải qua nhiều trận chiến, nhưng chưa bao giờ gặp phải một đối thủ đáng sợ như thế này!

Một Hồn Tông một quyền đánh nổ một Hồn Vương?!

"Đây là thứ quái gì?!"

Tên thủ lĩnh thấy thuộc hạ bị dọa sợ đến mức không còn ý chí chiến đấu, sắc mặt tức khắc âm trầm như nước.



Hắn vốn định dùng đám thuộc hạ này để thăm dò thực lực của Trần Phàm.

Nhưng bây giờ—

Tiểu tử này quá mạnh!

Không thể tiếp tục đứng ngoài xem được nữa!

"Hừ!"

Tên thủ lĩnh hừ lạnh một tiếng, khí thế bùng nổ!

ẦM!

Dưới chân hắn, bảy đạo hồn hoàn sáng lên!

Vàng - tím - tím - tím - đen - đỏ!

Một cỗ uy áp kinh khủng quét ngang, khiến những kẻ yếu hơn cảm thấy ngột ngạt khó thở!

Hắn không hề do dự, bàn tay vung lên, từ trong lòng bàn tay một làn hắc khí phóng ra, bay thẳng về phía Trần Phàm!

Véo!

Làn hắc khí như một con rắn quỷ dữ, nhanh chóng lao đến!

Nhìn thấy hắc khí này, Trần Phàm bỗng dưng cảm thấy tim đập nhanh hơn, giống như bản năng cảnh báo nguy hiểm!

Hắc khí này—rất tà dị!

Trong đầu hắn chợt lóe lên một suy nghĩ.

Bọn này… có lẽ cùng một nhóm với đám người đã chặn g·iết Thiên Thủy Chiến Đội?!

Giáo Đình…

Hắn híp mắt lại, sát ý càng đậm!

Véo!

Ngay khoảnh khắc hắc khí lao đến, Trần Phàm không lựa chọn ngạnh kháng, mà lập tức thi triển Đạp Vân Bộ!

Thân ảnh hắn như một cơn gió, nhanh chóng biến mất khỏi vị trí cũ.

Xẹt!

Hắc khí quét qua khoảng không, đánh vào mặt đất, lập tức tạo thành một hố sâu ăn mòn, chứng tỏ sự tà dị và kinh khủng của nó!

Nhưng Trần Phàm không quan tâm!

"Muốn chạy? Các ngươi chạy thoát sao?"

Bóng đêm dày đặc, nhưng trong đó…

Trần Phàm chính là tử thần!

Ầm!

Thân ảnh hắn xuất hiện phía sau một tên hồn vương, nắm đấm siết chặt, Toái Sơn Chưởng!

Oanh!

Tên hắc y nhân bị đấm nổ tung, máu thịt văng khắp nơi!

Cảnh tượng hung tàn đến mức những tên còn lại đổ mồ hôi lạnh, hai chân run lẩy bẩy!



"A a a! Chạy! Chạy mau!"

Bọn chúng hoàn toàn sụp đổ tinh thần, không còn dám chiến đấu nữa, từng tên quay người bỏ chạy!

"Ai bỏ chạy, c·hết!"

Tên thủ lĩnh giận dữ gầm lên!

Thế nhưng—

Chạy hay c·hết, còn có gì khác nhau sao?!

Trước mặt bọn hắn là một con quái vật—

Một Hồn Tông tay không đồ sát cả bọn!

Những tên hắc y nhân khựng lại trong chớp mắt, nhưng cuối cùng, sự sợ hãi lấn át lý trí, không ai dám dừng lại nữa!

Bọn chúng hiểu rõ, nếu không chạy, chắc chắn phải c·hết!

Nếu chạy, ít nhất… vẫn còn một con đường sống!

Vèo! Vèo! Vèo!

Từng tên không chút do dự tán loạn bỏ chạy!

ẦM!

Một tên hắc y nhân hốt hoảng bỏ chạy, nhưng chưa kịp chạy xa đã đâm sầm vào một bức tường vô hình!

"A a a!"

Cú v·a c·hạm mạnh đến mức đầu hắn nứt toác, máu tươi lập tức chảy xuống trán, thân thể bật ngược ra sau, té nhào xuống đất.

"Cái quái gì vậy?!"

Một tên khác cũng cố gắng chạy theo hướng khác, nhưng—

BỐP!

Hắn cũng đập mạnh vào kết giới, mũi vỡ nát, miệng phun máu, cả người loạng choạng ngã quỵ!

Những tên còn lại cũng không ngoại lệ.

"Không! Không thể nào!"

Chúng điên cuồng lao về mọi hướng, cố tìm một đường thoát thân, nhưng tứ phương tám hướng đều bị phong tỏa!

Không một ai có thể rời đi!

Lúc này, tất cả bọn chúng đều nhận ra—

Chúng đã bị nhốt trong một cái lồng c·hết chóc!

Trần Phàm đã tính trước từ lâu!

Hắn không định cho bất kỳ ai trốn thoát ngay từ đầu!

Tên thủ lĩnh sắc mặt tái mét, hai tay siết chặt, ánh mắt hắn đầy tàn độc.

Hắn vốn nghĩ nếu tình hình không ổn thì có thể rút lui, nhưng bây giờ—

Không còn đường thoát!

Trần Phàm lạnh lùng nhìn xuống, khóe môi nhếch lên đầy châm chọc.

"Ta đã nói rồi…"

Hắn giơ cao Gậy Như Ý, giọng nói vang lên lạnh lẽo như lưỡi dao cắt qua da thịt.

"Không một ai có thể rời khỏi đây!"