Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot - Chương 1442
topicThập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot - Chương 1442 :
Mẹ đứa trẻ thấy tình hình không ổn, hoảng loạn, vừa chạy vừa hét lớn: “Bác sĩ Trần, bác sĩ Trần, cứu con gái tôi với…”
Nữ y tá vỗ đến toát mồ hôi hột, không thấy tình hình đứa trẻ có dấu hiệu chuyển biến tốt, đành phải kêu cứu những người khác trong khu khám: “Có ai không, con bé sắp không xong rồi!”
Không may là giờ tan tầm, gọi mãi mà không ai xuất hiện. Nữ y tá sắp khóc.
“Chuyện gì vậy?”
Cuối cùng cũng có người đến. Nữ y tá bỗng nhiên choáng váng, hình như nghe thấy không chỉ một người nói chuyện.
Tạ Uyển Oánh vừa chạy đến, chống hai gối th* d*c, ngẩng đầu lên thấy Tào sư huynh đang chạy lên cầu thang.
Tào Dũng tay xách mấy bát mì bọc túi nilon, nhìn thấy tình huống khẩn cấp trước mặt, vội vàng đặt mì xuống ghế bên cạnh, chạy đến chỗ đứa trẻ.
“Đưa tôi.” Tào Dũng nói, đưa tay ra.
Nữ y tá chỉ nghe thấy giọng nói mệnh lệnh của anh cũng biết anh chắc chắn là bác sĩ, hai tay theo phản xạ có điều kiện, buông đứa trẻ ra.
Tào Dũng bế đứa trẻ lên, nhanh chóng điều chỉnh tư thế của con bé. Bàn tay phải khỏe mạnh đỡ lấy nửa người trên của con bé, như đang bảo vệ trái tim của nó. Dùng đùi để cố định, cho đầu con bé cúi xuống, lòng bàn tay trái đặt vào giữa xương bả vai của con bé.
Khi vỗ, tuyệt đối không được dùng cả bàn tay, cơ thể trẻ nhỏ vừa nhỏ vừa yếu, hơn nữa lực tác động như vậy sẽ không tập trung vào điểm mấu chốt. Vỗ là để lực tác động đến đường thở chứ không phải tác động vào xương hay cơ. Để lực bên ngoài này làm rung chuyển cấu trúc cơ thể của đứa trẻ cần có thời gian, vì vậy phải vỗ liên tục, có nhịp điệu, tốt nhất là khoảng một giây một lần.
Vỗ một cái, dừng lại một chút, ấn nhẹ vào vị trí vừa vỗ. Làm như vậy vài lần rồi xem hiệu quả.
Có lẽ do Tào Dũng khỏe hơn nữ y tá, vỗ hai cái, tiếng khò khè trong cổ họng bé gái lớn hơn, có thứ gì đó dường như muốn ra khỏi cổ họng.
Khi sư huynh cấp cứu, Tạ Uyển Oánh ngồi xổm xuống, quan sát kỹ sắc mặt, mũi, miệng và cổ họng của bé gái, đồng thời hình dung và phán đoán trong đầu.
Sao rồi? Tào Dũng dùng ánh mắt hỏi cô. Anh đã đếm, vỗ năm lần rồi. Nếu không được thì phải đổi cách khác.
Tạ Uyển Oánh nhíu mày, lắc đầu với sư huynh nghĩ, Không được, chỉ vỗ lưng thôi thì không được.
Tuy có vài tiếng khò khè phát ra từ cổ họng bé gái, nhưng càng lúc càng nhỏ dần, càng yếu ớt. Có thể thấy sau khi vỗ lưng, lực tác động đã khiến đường thở rung lên, cố gắng đẩy dị vật ra ngoài, nhưng rõ ràng là sự rung động này không đủ để đẩy dị vật ra, nên chỉ có tiếng nôn khan vô ích của đứa trẻ.
“Giờ phải làm sao?” Nữ y tá lau mồ hôi, với kinh nghiệm của mình, bà cảm thấy tình hình của đứa trẻ này rất nghiêm trọng.
Vỗ lưng không hiệu quả. Tạ Uyển Oánh giúp sư huynh bế đứa trẻ lên để đổi tư thế, đỡ lưng con bé, để sư huynh có không gian thao tác. Tào Dũng nắm một tay thành quyền, tay kia ôm lấy nắm tay đó, hai tay đặt vào vị trí giữa rốn và xương ức của đứa trẻ. Hai tay đồng thời ấn mạnh, thực hiện động tác ấn bụng. Cũng làm liên tục, có nhịp điệu, khoảng cách, làm năm lần.
Cổ họng bé Tư Tư mở ra, không phát ra tiếng khò khè nào, có thể thấy dị vật bị kẹt chặt trong đường thở, không thể nào ra được.