Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot - Chương 1443
topicThập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot - Chương 1443 :
Đáng sợ nhất là dị vật bị kẹt chặt vào thành đường thở, không thể đẩy ra được.
Trán Tào Dũng lấm tấm mồ hôi, hàng lông mày lộ rõ vẻ lo lắng.
Thời gian trôi qua từng giây, cấp cứu chú trọng nhất là thời gian vàng, mỗi động tác cấp cứu đều là giành giật sự sống với Tử thần.
Ấn bụng năm lần không hiệu quả.
“Sư huynh, đặt xuống đất.” Tạ Uyển Oánh thấy cách này không được, liền đề nghị.
Tào Dũng gật đầu.
Hai người cùng nhau đặt đứa trẻ nằm ngửa trên nền gạch cứng của bệnh viện, kiểm tra hô hấp của con bé.
Luồng khí ở mũi và miệng của đứa trẻ rất yếu. Sợ con bé sẽ ngạt thở ngay lập tức. Tào Dũng đặt ngón tay vào vị trí dưới xương ức của đứa trẻ để ấn, ép phổi của con bé, xem có thể tạo ra hiệu ứng ho nhân tạo hay không, đây là phương pháp ấn ngực.
Đối với bệnh nhân bị tắc nghẽn đường thở hoàn toàn, phương pháp ấn ngực tạo ra áp lực đường thở lớn hơn phương pháp ấn bụng. Tuy nhiên, nếu đường thở bị tắc nghẽn hoàn toàn, những phương pháp này chẳng khác nào trứng chọi đá, không biết lượng sức mình, hiệu quả gần như bằng không.
Quan trọng nhất là phải lấy dị vật ra. Các phương pháp trên chủ yếu là người cấp cứu giúp đứa trẻ sử dụng sức mạnh của chính cơ thể để đẩy dị vật ra ngoài, nếu đứa trẻ không tự đẩy ra được thì chỉ có thể dựa vào bác sĩ tìm cách lấy dị vật ra khỏi cơ thể bệnh nhân.
Trước hết cần quan sát xem dị vật nằm ở đâu, điều này đòi hỏi bác sĩ phải quan sát kỹ lưỡng và suy xét cẩn thận hơn, tốn nhiều thời gian. Vì vậy, trong tình huống khẩn cấp, ưu tiên hàng đầu là những phương pháp giúp bệnh nhân tự đẩy dị vật ra ngoài. Nếu tự đẩy ra được thì tốt nhất, nếu bác sĩ lấy ra thì cũng có những nguy hiểm khác và không kịp thời.
Hiện giờ không còn lựa chọn nào khác. Tạ Uyển Oánh chỉ biết nhanh chóng tách miệng bé gái ra trong khi sư huynh tiếp tục cấp cứu cho bệnh nhi, cố gắng mở to mắt tìm kiếm vị trí dị vật trong khoang miệng của bệnh nhi, nói với y tá: “Lấy ống nội soi phế quản đến đây.”
“Ống nội soi phế quản?” Nữ y tá suýt chút nữa bật cười, nói: “Đây là Khoa Răng hàm mặt.”
Khoa Răng hàm mặt không phải là khoa Tai mũi họng, không phải khoa Hô hấp, lấy đâu ra ống nội soi phế quản. Khoa Răng hàm mặt nếu phát hiện bệnh nhân có các bệnh lý cấp cứu khác, không thuộc chuyên khoa Răng hàm mặt có thể xử lý, sẽ ngay lập tức gọi 120 để yêu cầu hỗ trợ. Chỉ có thể nhanh chóng đưa bệnh nhân đến bệnh viện đa khoa tuyến 3 có đủ điều kiện cấp cứu hoặc bệnh viện chuyên khoa khác.
Nữ y tá nghĩ lại, hình như được cô nhắc nhở, chạy đến trạm y tá gọi 120.
“Chờ đã.” Thấy người chạy đi, Tạ Uyển Oánh vội vàng hét lên: “Nếu không có ống nội soi phế quản thì lấy thanh quản kính đến đây trước.”
“Cần thanh quản kính phải không?”
Giọng nói này không phải của y tá. Tạ Uyển Oánh quay lại, nhìn thấy cô sư tỷ Khoa Răng hàm mặt kia.
Lâm Lệ Quỳnh đi ra ngoài tìm y tá thì phát hiện ra sự cố, vội vàng chạy đến hỏi han tình hình.
“Vâng, cần thanh quản kính.” Tạ Uyển Oánh khẳng định. Tuy hoàn toàn không nhớ ra mình và cô sư tỷ này có quen biết hay không, nhưng cô tin rằng bất cứ bác sĩ nào cũng muốn cứu người.
“Tôi đi tìm.” Lâm Lệ Quỳnh không nghĩ ngợi gì thêm, chạy nhanh đi, chuẩn bị đi tìm dụng cụ cấp cứu trong phòng cấp cứu, nếu không tìm thấy có thể liên hệ với bác sĩ gây mê của phòng mổ Khoa Răng hàm mặt ở đây.
Nữ y tá vừa gọi điện thoại xong nghe thấy họ nói chuyện liền bước ra, báo cáo: “Đã gọi 120, sẽ đưa bệnh nhân đến cấp cứu của Quốc Trắc. Quốc Trắc khá gần đây, khoảng hơn 20 phút đi xe. Bây giờ phải tìm mẹ con bé để thông báo tình hình.”
Hơn 20 phút, quá lâu. Nếu dị vật bịt kín đường thở hoàn toàn thì một giây cũng không thể chờ đợi được. Nếu đứa trẻ bị thiếu oxy, dù sau đó có cứu sống được cũng sẽ bị tổn thương não vĩnh viễn không thể chữa khỏi.
Trán Tào Dũng lấm tấm mồ hôi, hàng lông mày lộ rõ vẻ lo lắng.
Thời gian trôi qua từng giây, cấp cứu chú trọng nhất là thời gian vàng, mỗi động tác cấp cứu đều là giành giật sự sống với Tử thần.
Ấn bụng năm lần không hiệu quả.
“Sư huynh, đặt xuống đất.” Tạ Uyển Oánh thấy cách này không được, liền đề nghị.
Tào Dũng gật đầu.
Hai người cùng nhau đặt đứa trẻ nằm ngửa trên nền gạch cứng của bệnh viện, kiểm tra hô hấp của con bé.
Luồng khí ở mũi và miệng của đứa trẻ rất yếu. Sợ con bé sẽ ngạt thở ngay lập tức. Tào Dũng đặt ngón tay vào vị trí dưới xương ức của đứa trẻ để ấn, ép phổi của con bé, xem có thể tạo ra hiệu ứng ho nhân tạo hay không, đây là phương pháp ấn ngực.
Đối với bệnh nhân bị tắc nghẽn đường thở hoàn toàn, phương pháp ấn ngực tạo ra áp lực đường thở lớn hơn phương pháp ấn bụng. Tuy nhiên, nếu đường thở bị tắc nghẽn hoàn toàn, những phương pháp này chẳng khác nào trứng chọi đá, không biết lượng sức mình, hiệu quả gần như bằng không.
Quan trọng nhất là phải lấy dị vật ra. Các phương pháp trên chủ yếu là người cấp cứu giúp đứa trẻ sử dụng sức mạnh của chính cơ thể để đẩy dị vật ra ngoài, nếu đứa trẻ không tự đẩy ra được thì chỉ có thể dựa vào bác sĩ tìm cách lấy dị vật ra khỏi cơ thể bệnh nhân.
Trước hết cần quan sát xem dị vật nằm ở đâu, điều này đòi hỏi bác sĩ phải quan sát kỹ lưỡng và suy xét cẩn thận hơn, tốn nhiều thời gian. Vì vậy, trong tình huống khẩn cấp, ưu tiên hàng đầu là những phương pháp giúp bệnh nhân tự đẩy dị vật ra ngoài. Nếu tự đẩy ra được thì tốt nhất, nếu bác sĩ lấy ra thì cũng có những nguy hiểm khác và không kịp thời.
Hiện giờ không còn lựa chọn nào khác. Tạ Uyển Oánh chỉ biết nhanh chóng tách miệng bé gái ra trong khi sư huynh tiếp tục cấp cứu cho bệnh nhi, cố gắng mở to mắt tìm kiếm vị trí dị vật trong khoang miệng của bệnh nhi, nói với y tá: “Lấy ống nội soi phế quản đến đây.”
“Ống nội soi phế quản?” Nữ y tá suýt chút nữa bật cười, nói: “Đây là Khoa Răng hàm mặt.”
Khoa Răng hàm mặt không phải là khoa Tai mũi họng, không phải khoa Hô hấp, lấy đâu ra ống nội soi phế quản. Khoa Răng hàm mặt nếu phát hiện bệnh nhân có các bệnh lý cấp cứu khác, không thuộc chuyên khoa Răng hàm mặt có thể xử lý, sẽ ngay lập tức gọi 120 để yêu cầu hỗ trợ. Chỉ có thể nhanh chóng đưa bệnh nhân đến bệnh viện đa khoa tuyến 3 có đủ điều kiện cấp cứu hoặc bệnh viện chuyên khoa khác.
Nữ y tá nghĩ lại, hình như được cô nhắc nhở, chạy đến trạm y tá gọi 120.
“Chờ đã.” Thấy người chạy đi, Tạ Uyển Oánh vội vàng hét lên: “Nếu không có ống nội soi phế quản thì lấy thanh quản kính đến đây trước.”
“Cần thanh quản kính phải không?”
Giọng nói này không phải của y tá. Tạ Uyển Oánh quay lại, nhìn thấy cô sư tỷ Khoa Răng hàm mặt kia.
Lâm Lệ Quỳnh đi ra ngoài tìm y tá thì phát hiện ra sự cố, vội vàng chạy đến hỏi han tình hình.
“Vâng, cần thanh quản kính.” Tạ Uyển Oánh khẳng định. Tuy hoàn toàn không nhớ ra mình và cô sư tỷ này có quen biết hay không, nhưng cô tin rằng bất cứ bác sĩ nào cũng muốn cứu người.
“Tôi đi tìm.” Lâm Lệ Quỳnh không nghĩ ngợi gì thêm, chạy nhanh đi, chuẩn bị đi tìm dụng cụ cấp cứu trong phòng cấp cứu, nếu không tìm thấy có thể liên hệ với bác sĩ gây mê của phòng mổ Khoa Răng hàm mặt ở đây.
Nữ y tá vừa gọi điện thoại xong nghe thấy họ nói chuyện liền bước ra, báo cáo: “Đã gọi 120, sẽ đưa bệnh nhân đến cấp cứu của Quốc Trắc. Quốc Trắc khá gần đây, khoảng hơn 20 phút đi xe. Bây giờ phải tìm mẹ con bé để thông báo tình hình.”
Hơn 20 phút, quá lâu. Nếu dị vật bịt kín đường thở hoàn toàn thì một giây cũng không thể chờ đợi được. Nếu đứa trẻ bị thiếu oxy, dù sau đó có cứu sống được cũng sẽ bị tổn thương não vĩnh viễn không thể chữa khỏi.