Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 35
topicLầu Trên Lầu Dưới - Chương 35 :Có mặc quần chữ T không đó?
Sau khi xuống xe, Phó Nhàn Linh đi ngay lên lầu hai, ba mẹ Thôi Hiểu ở lầu hai, nghe thấy tiếng xe đã xuống dưới đón.
Không giống như mẹ Phó, bà Thôi thấy Thôi Hiểu mua sô pha trở về, vui vẻ:
“Hôm qua mẹ còn nói với ba con, có thời gian đi chọn một bộ sofa mới, thế mà con đã mua rồi.”
Bà Phó thấy bộ sofa mới, phản ứng đầu tiên sẽ là hỏi giá, mà bà Thôi thấy sofa, khen hết mực:
“Đẹp thật, người trẻ tuổi như mấy đứa đúng là có mắt, bộ này rất đẹp, đẹp hơn so với bộ ba con mua.”
Ông Thôi mua bộ kia mấy hơn 60 vạn, nhưng trong mắt bà Thôi vẫn không đáng giá một xu, bởi vì trông quá cổ lỗ sĩ, bà làm ăn kinh doanh, nên thích đồ sang trọng đẹp đẽ, không thưởng thức được mấy cái đồ cổ kia.
Trước kia họ sống ở biệt thự riêng, nhưng vì quá buồn chán cô đơn, nên nhanh chóng mua một căn chung cư ở gần nhà Phó Nhàn Linh, định mua ngay sát vách, nhưng thầy phong thủy đến xem nhà, cuối cùng lại chọn chỗ này, cách nhà ba mẹ Phó Nhàn Linh cũng chỉ mười phút lái xe, không xa lắm.
Công nhân xuống xe, đi vào trong phòng xem xét vị trí đặt sô pha, sau đó bắt đầu dỡ sô pha từ trên xe tải xuống, chuẩn bị khiêng vào nhà.
Lúc Vu Hướng Tây xuống xe, ánh mắt mẹ Thôi liền dừng ngay trên người cậu, sau đó liền nhìn về phía Thôi Hiểu:
“Bạn trai mới à?”
Thôi Hiểu cười một tiếng:
“Đúng vậy, mẹ thấy sao? Nếu không vừa ý, ngày mai con đổi một người mới.”
“Thôi đi.” Bà Thôi khẽ đẩy cô nàng một cái:
“Đàng hoàng một chút, đừng đùa bỡn tình cảm của người ta.”
“Tên nhóc này không vừa ý con.” Thôi Hiểu cười nói:
“Con mới vừa nói muốn bao nuôi cậu ấy, người ta còn chưa đồng ý.”
Mẹ Thôi nghe vậy cảm thán một tiếng: “Cậu nhóc này có giá đấy, nhưng đòi bao nhiêu?”
Thôi Hiểu giơ ngón tay lên: “Con bao nuôi người ta, còn không phải từng này? Nếu không truyền ra ngoài mất mặt chết.”
Bà Thôi gật gật đầu, “Con số này cũng không nhỏ, tiền không đủ nói với mẹ.”
“Được ạ.”
Phó Nhàn Linh đứng bên cạnh không thể nghe nổi hai mẹ con nhà cô nàng nói chuyện nữa, nhanh chóng chạy lên lầu hai, vành tai Vu Hướng Tây đã đỏ ửng cả lên, đi đến chỗ nhân viên giúp đỡ khiêng sô pha.
Sofa vừa đặt xuống, bà Thôi mời người nhân viên uống nước ăn trái cây, lại chuẩn bị riêng cho Vu Hướng Tây một bao lì xì:
“Lại đây, nhóc con, cho cậu cái này.”
Vu Hướng Tây xua xua tay không nhận: “Cảm ơn dì, không cần cho cháu cái này.”
Bà Thôi vẫn cố nhét lì xì vào túi áo cậu:
“Nhà chúng tôi ngoài tiền ra cũng không có gì khác để cho, tôi nhìn cậu rất vừa lòng, cầm đi, lần sau có cơ hội đến đây cùng nhau ăn cơm.”
Thôi Hiểu đáp lời: “Đúng đó, mẹ tôi nói không sai, nhà chúng tôi nghèo nên chỉ có mỗi tiền.”
Bà Thôi nhíu mày: “Mẹ nói như vậy hả?”
“Dù sao cũng không khác lắm.” Thôi Hiểu nhún nhún vai.
Phó Nhàn Linh: “……”
Vu Hướng Tây vẫn quyết không nhận bao lì xì, cùng mọi người chào hỏi xong, lên xe đi về với nhân viên.
Phó Nhàn Linh ngồi lại cùng bà Thôi một lúc, hai người buôn chuyện, cô giúp bà quét tước vệ sinh một lần, dọn dẹp lại đồ ăn trong tủ lạnh, đem những đồ hết hạn sử dụng vứt đi.
Cô cùng Thôi Hiểu đi ra ngoài, mua một bó hoa mới trở về cắm vào bình hoa, đến gần 5 giờ, lúc này mới rời đi.
“Lần sau cứ đến đây nhiều chút, đừng cứ chỉ nghĩ giúp cô quét dọn vệ sinh, nhà có giúp việc quét dọn.”
Bà Thôi đưa cô ra đến cửa, lấy từ trong tủ một chiếc túi Hermes mới mua đưa cho Phó Nhàn Linh:
“Cái túi này màu tươi quá, cho con dùng đó.”
Phó nhàn linh cười đẩy trở về: “Con không dùng đến túi mấy đâu.”
“Sao lại không dùng đến chứ, con nhìn Hiểu Hiểu mà xem, mỗi ngày một cái túi xách khác nhau kìa.”
Bà Thôi khoác túi lên vai cô: “Con nhìn xem, đẹp như vậy, cầm đi đi, lần sau lại đến.”
Nói xong đã đóng cửa lại ngay.
Phó Nhàn Linh than một tiếng, nhìn Thôi Hiểu nói: “Lần sau tớ chẳng dám tới nhà cậu nữa.”
Lần trước đến đây, bà Thôi tặng cô một chiếc vòng ngọc, nhìn màu sắc đã biết là hàng hiệu, Phó Nhàn Linh vẫn luôn không nhận, cuối cùng về nhà mở túi ra lại thấy, không biết từ lúc nào, cái vòng kia đã bị bà Thôi nhét vào trong túi.
Cô không cần hỏi cũng biết cái vòng tay này đắt ra sao, bảo Thôi Hiểu mang về, Thôi Hiểu cũng không chịu, nói ở nhà đầy vòng rồi.
Thôi Hiểu ôm lấy vai cô cười: “Ai bảo cậu làm mẹ tớ thích như vậy, bà ấy quý ai đều hào phóng như vậy đấy.”
Phó Nhàn Linh cười khẽ không nói lời nào, Thôi Hiểu cùng mẹ cô rất giống nhau, đối với người mình yêu quý từ trước đến nay đều rất hào phóng.
Lúc trước cô kết hôn, Thôi Hiểu tặng cho cô đến 99 vạn tiền lễ, toàn bộ kế hoạch cho hôn lễ bao gồm tiệc cưới đều là một mình cô nàng ôm lấy mọi việc, không khiến Phó Nhàn Linh phải lo lắng gì đến, gần như cô cũng không phải chi gì, nói cho cô nợ, đợi bao giờ Thôi Hiểu kết hôn, trả lại sau, Phó Nhàn Linh cũng cười đồng ý.
Phó Nhàn Linh đưa tay ra ôm lấy cô: “Thôi Hiểu, cảm ơn cậu, nhiều năm như vậy, vẫn luôn đối tốt với tớ.”
“Cảm ơn cái gì chứ.”
Thôi Hiểu tùy ý đánh lên vai cô:
“Cậu đối xử với tớ rất tốt, tớ đương nhiên đối cậu cũng tốt rồi.”
Ngày trước Thôi Hiểu vẫn đang đi học, ba mẹ cô nàng luôn bận rộn làm ăn buôn bán, lúc cô nàng bị bệnh phát sốt cũng đều là Phó Nhàn Linh đến nhà chăm sóc, Thôi Hiểu lúc ấy còn uất ức đến rơi nước mắt, Phó Nhàn Linh vẫn luôn an ủi cô nàng, chờ khỏe lại rồi, sẽ đưa cô nàng về nhà mình ăn cơm.
Hai người quen nhau từ nhỏ, lớn lên rồi tình nghĩa càng sâu đậm, nói là chị em, càng như người nhà.
Thôi Hiểu cúi đầu nhìn đồng hồ, “Đi thôi, chọn một chỗ mời cún con ăn cơm.”
Nói xong, cô quay đầu qua nhìn Phó Nhàn Linh:
“Hôm nay cậu mặc đồ lót gì vậy? Là một bộ sao? Có mặc quần chữ T không đó?”
Phó Nhàn Linh vừa rồi còn đang cảm động không thôi, giờ phút này bị chọc đến tức đến đỏ cả mặt:
“Cút!”
—
Hahaha thích em Hiểu Hiểu dã mannnn