Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 34
topicLầu Trên Lầu Dưới - Chương 34 :Tôi có thể bao nuôi cậu được không?
Lúc Phó Nhàn Linh xuống lầu, Vu Hướng Tây đang định lên xe tải trở hàng, trên đó vẫn còn một bộ sofa, tiếp theo phải vận chuyển tới nhà Thôi Hiểu.
Thôi Hiểu cách đó không xa nhìn thấy, cười một tiếng, “Này, cún con! Tôi lái xe chở cậu đi.”
Vu Hướng Tây nghe cô gọi vậy, nhịn không được hướng Phó Nhàn Linh liếc mắt một cái, khóe môi Phó Nhàn Linh khẽ cười, đánh Thôi Hiểu một cái:
“Cậu có thể đừng gọi cậu ấy như vậy được không.”
“Làm sao vậy?” Thôi Hiểu nhướng mày cười:
“Hợp với cậu ấythế còn gì, vừa ngoan lại vừa nghe lời, trông cũng đẹp trai.”
Cô trêu cậu nhưng lại hướng về phía Phó Nhàn Linh nói:
“Nhanh lên nói đi, người ta đang chờ cậu lên tiếng này, cũng không biết sao lại nghe lời cậu nói thế.”
Phó Nhàn Linh làm sao không nghe ra ý khác, hướng Vu Hướng Tây nói: “Đúng lúc chúng tôi qua đó, cậu xuống đây đi cùng đi.”
“Cảm ơn chị.”
Động tác Vu Hướng Tây lưu loát nhảy xuống.
Thôi Hiểu kéo cửa xe ra, trong tay cầm kính râm hướng Vu Hướng Tây chỉ:
“Này, là tôi lái xe chở cậu đi, vì sao cậu lại cảm ơn cậu ấy?”
“Cảm ơn chị Thôi Hiểu”
Vu Hướng Tây nhanh chóng nói lời cảm ơn.
Thôi Hiểu không chịu, “Không được, cậu cũng gọi tôi một tiếng chị.”
Vu Hướng Tây đưa mắt nhìn Phó Nhàn Linh, mấp máy môi hướng Thôi Hiểu nói, “…… Chị Thôi .”
“ĐM!” Thôi Hiểu chui vào ghế lái, “Thôi, tạm thời tha cho cậu, nhanh lên xe đi.”
Vu Hướng Tây chào tài xế xe tải, lúc này mới trèo lên xe của Thôi Hiểu, ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, ánh mắt không chịu khống chế đưa về phía ghế phụ nhìn Phó Nhàn Linh.
Thôi Hểu hỏi cậu: “Sao cậu lại đi làm thêm tại khu bán đồ gia dụng vậy?”
“Kiếm được cũng nhiều.” Vu Hướng Tây thành thật trả lời:
“Có bạn học giới thiệu đến đó, bên này doanh thu khá cao, chị Thôi Hiểu, sao voucher hôm nay chị không dùng đến?”
“Không phải ý của tôi, là ý của chị gái cậu đấy.”
Thôi Hiểu đeo kính râm lên lái xe ra ngoài.
Phó Nhàn Linh nghiêng đầu trừng mắt với Thôi Hiểu, cách gương chiếu hậu, có thể thấy Vu Hướng Tây ngồi ở ghế sau, khóe môi đang cong cong lên ý cười, cậu lại thấp giọng nói cảm ơn: “Cảm ơn chị.”
Thôi Hiểu nhại theo cậu mà nói đầy trêu ghẹo, “Cảm ơn chị ~~”
Phó Nhàn Linh nhìn cô nàng không biết phải nói gì: “Cậu chuyên tâm lái xe đi.”
“Ờ.” Thôi Hiểu lại hỏi Vu Hướng Tây:
“Xem dáng người cậu cũng khá ổn đấy chứ, ngày thường rất hay rèn luyện nhỉ?”
“Vâng.”
Vu Hướng Tây khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía ghế phụ, nơi Phó Nhàn Linh đang ngồi:
“Năm nhất bạn cùng phòng kéo vào bóng rổ, chơi bóng rổ hơn ba năm, bây giờ tối cuối tuần cũng sẽ đến trường chơi bóng.”
“Có cơ bụng không?” Thôi Hiểu hỏi.
Phó Nhàn Linh nhịn không được nữa: “Thôi Hiểu!”
Thôi Hiểu huýt sáo một tiếng , “Làm sao vậy? Tớ hỏi một chút cũng không được ? Tớ còn chưa nói tớ muốn sờ một cái mà.”
Vu Hướng Tây nghe vậy vành tai đã đỏ rực lên, nhẹ giọng nói :
“Không được, không thể cho chị sờ.”
Lời này của cậu vừa nói ra, không hiểu sao vành tai Phó Nhàn Linh lại đỏ ửng, cả người cô nóng lên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa số, nói tránh đi:
“Xe tải kia đâu rồi?”
“Đi theo ở phía sau thôi.” Thôi Hiểu nhìn một bên kính chiếu hậu, rồi liếc qua chỗ Vu Hướng Tây nói:
“Cún con, cậu có bạn gái chưa? Tôi có thể bao nuôi cậu không?”
Vu Hướng Tây kinh ngạc trừng lớn hai mắt.
Phó Nhàn Linh cũng quay đầu qua lườm Thôi Hiểu, “Cậu nói bậy giờ đó!”
Tay phải Thôi hiểu chỉ chỉ về Phó Nhàn Linh, hương về phía Vu Hướng Tây hỏi:
“Tôi bao nuôi cậu, còn cậu hầu hạ hai chị em tôi, được chứ?”
“Không……”
Vành tai Vu Hướng Tây đỏ bừng, mặt cũng có chút hồng, “Không cần bao nuôi.”
Thôi Hiểu nhướng mày, “Không cần bao, nghĩa là cậu nguyện ý phục vụ cậu ấy hả?”
Phó Nhàn Linh gào lên: “Thôi Hiểu!”
“Cậu gấp cái gì? Không phải tớ đang hỏi giúp cậu à?”
Thôi Hiểu nhìn qua rất bình thường: “Cậu đừng có gào lên.”
Cô nàng đưa mắt nhìn kính chiếu hậu, hỏi: “Cún con, có phải cậu thích cậu ấy đúng không? Thành thật cho tôi biết.”
Vu Hướng Tây mặt tuy vẫn đang đỏ, nhưng vẫn gật đầu:
“Đúng vậy.”
Tim Phó Nhàn Linh như muốn văng ra khỏi lồng ngực.
Bên tai kia lại vang lên tiếng của Thôi Hiểu:
“Vậy được, cậu đảm bảo phải bắt được cậu ấy, không được thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đem cậu ấy đánh ngất rồi đưa cho cậu, còn nữa, công việc kia của cậu, thu nhập như vậy chắc chắn là không đủ, ngày mai tôi giúp cậu tìm công việc khác, không quan tâm làm gì, chắc chắn sẽ kiếm nhiều hơn so với bây giờ.”
“Cảm ơn chị Thôi Hiểu.”
“Khách sáo làm gì, sau này thành người nhà rồi, hahahaha.”
Phó Nhàn Linh: “……”
Cô khẽ than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ đưa hai tay lên che mặt, hoàn toàn không thể tưởng được, mình lại trở thành như vậy.