Nhất Thống Thiên Hạ - Chương 138

topic

Nhất Thống Thiên Hạ - Chương 138 :Khúc Bi Ca
Gương mặt Lý Hạo lạnh như khối băng đông cứng tỏa ra hàn khí âm u chết chóc. Cánh tay hắn múa lên những đường kiếm đơn giản, cực kỳ đơn giản, đâm, chặt và chém. Xung quanh hắn, các bộ phận gì gọi là cơ thể con người cứ như vậy tung bay vào khoảng không.

Tám tên sát thủ vừa mới vung kiếm tới gần Lý Hạo đã chết, chết rất nhanh, chỉ một cái chớp mắt đã không còn ý thức. Mắt bọn chúng vừa mới nhìn thấy mục tiêu phía trước thì một đường kiếm lóe lên, cứ như vậy, ý thức của bọn chúng tắt lịm.

Lý Hạo như con mãnh hổ điên cuồng không buông tha bất kỳ sinh vật nào còn sống khi để cho nó nhìn thấy. Đám sát thủ chưa kịp phát động đợt tiến công nào tiếp theo đã bị Lý Hạo ào tới như cơn lốc xoáy cuốn phăng đi tất cả.

Một đường kiếm chặt bay nửa đầu một tên sát thủ, bộ não trắng hếu phơi ra ngoài phún máu. Một cánh tay xọc thẳng vào bụng một tên sát thủ xuyên thấu qua bên kia, trên bàn tay xuất hiện ruột gan của tên sát thủ xấu sổ.

Một đường kiếm xé xác một tên sát thủ thành tám mảnh. Một trảo moi tim một tên sát thủ. Một cước phạt ngang lưng một tên sát thủ, tiếng xương sống gãy rộp rộp nghe tới ghê người.

Những nơi Lý Hạo đi qua là từng mảng lớn những tên sát thủ ngã xuống. Đám sát thủ bắt đầu nao núng, giờ đây bọn chúng mới nhận ra bọn chúng đang phải nhận nhiệm vụ giết một kẻ điên khát máu. Không, hắn không phải là người, mà là một cái cối xay, cối xay thịt người.

Đám Túc Vệ quân tựa như cảm nhận được sự điên cuồng của Lý Hạo, càng thêm kích thích bầu máu nóng sục sôi, kích thích tinh thần mãnh liệt cực độ, kích thích chiến ý dâng cao ngút trời. Mỗi một nhóm Túc Vệ quân múa đao nhanh như ánh chớp, vượt qua sức lực và tốc độ cực hạn của mỗi người. Nhìn từ trên cao nhìn xuống, tưởng chừng đang có ba quả cầu màu bạc đang di chuyển giữa đám kiến đen bát nháo.

Lý Thông vẫn giữ cái đầu lạnh tỉnh táo, luôn phóng theo sau lưng Lý Hạo không chậm trễ, loại bỏ mọi nguy hiểm ở phía sau cho Lý Hạo.

Ngay lúc đám sát thủ trở nên sợ hãi, một số tên đã có ý nghĩ muốn bỏ chạy trong đầu. Phải chạy, chạy thoát khỏi gã ác ma kinh khủng kia. Thì một tiếng kêu sợ hãi vang lên: “Đừng, đừng, đừng giết tôi.”

Lê Việt Công đang ngồi bệt dưới đất, bị một tên sát thủ kề đao vào cổ, run rẩy van xin. Đứng hai bên tên sát thủ đó có hai tên khác lăm le thanh kiếm trong tay đề phòng có kẻ tấn công bất ngờ.

Tên sát thủ hô lớn: “Nếu các ngươi không buông vũ khí xuống, ta sẽ giết hắn.”

Lý Hạo chiếu ánh mắt lạnh lẽo vào tên sát thủ vừa nói, cất tiếng âm u: “Ngươi uy hiếp ta?”

“Đúng, nếu ngươi không muốn bạn ngươi chết... ọc... ọc...”

Một thanh kiếm bay vút tới xuyên qua cổ họng tên sát thủ. Tên sát thủ trợn trừng mắt, thở khò khè, chập chững lùi về phía sau mấy bước, đổ người xuống nền đất.

Không ai nhìn thấy thanh kiếm ấy bay đi như thế nào. Có một số tên chỉ kịp thấy cái bóng phi theo ánh sáng lóe lên phía trước. Cái bóng đen quỷ mị ấy tràn tới hai tên sát thủ còn lại.

Hai tiếng hự hự phát ra. Một bàn tay hình trảo, một bàn tay hình đầu rắn đâm xuyên qua bụng hai tên sát thủ đang đứng chết trân tại chỗ.

Lý Hạo nhấc bổng hai tên sát thủ đó lên cao, tay chân của hai tên đó vẫn còn ngọ ngoạy, vận lực, quăng mạnh vào giữa đám sát thủ, vung hai cánh tay nhỏ máu giữa không trung, rống lớn: “Không ai có thể uy hiếp quyền uy tối thượng của trẫm. Trẫm là Hoàng đế, là vua của Đại Việt, là hoàng giả của loài người. Túc Vệ quân nghe lệnh, giết, giết sạch bọn chúng cho trẫm.”

Thời khắc này, Lý Hạo như con sư tử nổi cơn thịnh nộ, như chúa tể sơn lâm giữa chốn rừng xanh đang đứng trên ngọn núi cao chót vót, oai phong hùng dũng, quét ánh mắt vương giả bao trùm trời đất. Lý Hạo liếc tới tên sát thủ nào là tên đó như muốn sụp đổ, tê dại, rét cóng tay chân.

Một ánh mắt như con độc xà ẩn nhẫn ngàn năm lóe lên. Một ánh sáng như tia chớp xuất hiện.

Hự.

Lý Hạo vung nắm đấm đánh bay cái bóng ra xa.

Bên hông Lý Hạo đang cắm một con dao găm. Xung quanh vết thương, những giọt máu rỉ ra đột nhiên chuyển thành một màu đen kịt. Lý Hạo cảm thấy tay chân lạnh buốt. Nửa cảnh vật trước mắt đã chuyển sang màu tối, càng lúc càng tối, tối như đêm ba mươi.

Tất cả những nhân vật kiêu hùng trong thiên hạ đều thất bại bởi sự chủ quan chỉ trong tích tắc của mình. Chỉ cần một lần lầm lỡ, chỉ cần một bước tính toán sai lầm, chỉ cần vậy thôi, đủ để khiến cho bao kẻ anh hùng phải ngậm hờn mà chết.

Lý Hạo lẩm bẩm: “Lê Việt Công... giỏi... giỏi...”

Lý Hạo mơ hồ nhìn quanh, tựa như nghe thấy tiếng kêu gào của ai đó, tựa như nghe thấy tiếng ai oán của người nào đó. Nhưng hắn cố mãi vẫn không nhìn thấy gì cả. Tự nhiên hắn muốn ngủ. Hắn mệt mỏi rồi. Hắn phải ngủ. Hắn phải tìm cô ấy. Có lẽ cô ấy đợi hắn trên thiên đường. Nhưng sát nghiệp của hắn quá nặng, hắn giết nhiều người như vậy chắc là không được lên thiên đường, chắc là hắn sẽ bị đày xuống địa ngục. Kệ mẹ địa ngục, nếu xuống địa ngục, hắn sẽ phá nát địa ngục để IIG8Rb trèo lên thiên đường... gặp cô ấy... nhào vào vòng tay của cô ấy... và vĩnh viễn nằm ngủ trong vòng tay của cô ấy...

Mọi chuyện đã rõ, nội gián chính là Lê Việt Công. Hơn thế nữa, người thần bí áo đen đã từng bí mật tới Trần Phủ chính là Lê Việt Công, đại nhân vật trong tổ chức tình báo ngầm của gia tộc họ Trần.

Lê Việt Công lợi dụng cơ hội Lý Hạo không để ý đã đâm Lý Hạo một dao. Trong con dao có tẩm chất độc cực mạnh làm tê liệt thần kinh của nạn nhân một cách nhanh chóng. Gia tộc họ Trần quả thực âm hiểm khôn lường, cài con rắn độc Lê Việt Công bên người Lý Hạo mà làm cho một kẻ kiêu hùng giảo hoạt như Lý Hạo không hay biết. Thực sự, ngay từ đầu, Lý Hạo đã thua trắng tay rồi.

Thân mình Lý Hạo gục xuống, hai gối quỵ dưới đất, đầu vẫn ngẩng cao, đây là tia ý chí quật cường cuối cùng còn sót lại trong tâm trí hắn.

“Hoàng thượng...”

Đám người Lý Thông và Túc Vệ quân gào lên một tiếng xé trời.

Lý Thông đánh bật đám sát thủ xung quanh, phóng vút tới chỗ Lý Hạo, xốc Lý Hạo lên lưng, quát: “Hai tổ ở lại chặn đường, một tổ theo sau yểm trợ.”

Lý Thông cắm đầu chạy vào con hẻm. Sáu gã Túc Vệ quân lao đến đầu con hẻm dàn hàng ngang. Ba gã Túc Vệ quân rượt theo Lý Thông.

Lê Việt Công hờ hững đứng dậy, đập tay lên quần áo, phủi phủi bụi, nhếch mép nhìn sáu gã Túc Vệ quân tràn ngập sự khinh thường, miệng phun ra âm thanh như tiếng hai thanh sắt chà xát vào nhau nghe ken két: “Nhanh chóng giết sáu gã này.”

Đám sát thủ ập tới vị trí sáu gã Túc Vệ quân đang đứng như dòng thủy triều màu đen giữa con sông lớn đổ vào một con rạch nhỏ ven sông.

Lý Thông cõng Lý Hạo trên lưng chạy, đôi chân cuốn tới, tiếng gió thổi vù vù bên tai, hai bức tường hai bên chuyển động như hai dải lụa phất phới bay uốn lượn trên mặt đất. Lý Thông vẫn chạy mải miết. Nhưng lòng hắn có dự cảm chẳng lành. Sao con hẻm này dài quá, chạy mãi vẫn không thấy lối ra?

Ở đầu con hẻm, sáu gã Túc Vệ quân tiếp tục lập thành một nhóm ba người, chuyên về phòng ngự. Hai quả cầu bạc chặn đứng đợt sóng đầu tiên của dòng thủy triều. Đợt thứ hai, đợt thứ ba cũng vẫn vững vàng không ngã.

Hàng chục lưỡi kiếm chém tới gã Túc Vệ quân đứng đầu. Gã Túc Vệ quân nâng đao, rung cổ tay, tiếng đao ngân lên lanh lảnh. Bóng đao chợt hóa ra thành chục thanh đao tỏa ra tứ phía, phá tan chiêu kiếm của mấy tên sát thủ.

Hàng chục lưỡi đao kế tiếp ập tới, gã Túc Vệ quân đứng đầu nhanh chóng lui ra sau, hai gã Túc Vệ quân bước lên múa đao xen kẽ nhau đón đỡ, phòng ngự nghiêm mật như ngọn núi cao vững vàng không đổ.

Bỗng ánh kiếm lóe sáng trong màn đao, gã Túc Vệ quân đứng bên trái không kịp trở tay, ánh kiếm chiếu tới cánh tay cầm đao, quét một đường dài liếm máu, thanh đao trên tay gã Túc Vệ quân bật rời kèm theo ba ngón tay nhỏ bé. Ba mũi đao lạnh lùng đâm tới kết liễu tính mạng của gã Túc Vệ quân ấy.

Lê Việt Công đứng sau hàng sát thủ đầu tiên, tay cầm thanh kiếm rướm máu, nở nụ cười.

Tổ chiến đấu trận hình ba người đã khuyết một, hai gã Túc Vệ quân còn lại luống cuống tay chân, vất vả chống đỡ thêm một lượt đao thì bị lượt kiếm chọc thủng phòng ngự. Một gã Túc Vệ quân bị ba thanh kiếm đâm xuyên ba lỗ ở ngực và bụng, một gã Túc Vệ quân bị hàng chục thanh kiếm phanh thây, tim gan bắn tung hết ra ngoài.

Lê Việt Công truyền lệnh: “Theo ta đuổi theo, để lại một ít đùa giỡn với ba tên kia.”

Gã Túc Vệ quân gần đó quát: “Thằng chó chết, cấm chạy.” Gã nhảy xổ người tới vị trí vung đao chém thẳng vào đầu Lê Việt Công, mắt rực lửa cừu hận.

Lê Việt Công vung kiếm tới gã Túc Vệ quân, múa kiếm xoáy thành hình tròn. Tiếng đao kiếm chạm nhau tinh tang mấy tiếng.

Lê Việt Công nhún chân chạy nhanh về phía trước, bỏ lại gã Túc Vệ quân sau lưng với cánh tay cầm đao đứt đoạn nằm dưới đất.

Đám sát thủ phóng rào rào đuổi theo Lê Việt Công như đàn châu chấu. Mỗi một tên đi ngang qua gã Túc Vệ quân cụt tay lại bổ một kiếm lên người gã, cho tới khi cơ thể nát bấy đổ xuống.

Hai gã Túc Vệ quân chấn động tâm thần trước cái chết đột ngột của đồng bạn, bi thương vung đao đánh loạn xạ không còn theo bài bản gì nữa.

Một tên sát thủ cười khẩy né đòn đao một cách dễ dàng, áp sát, thoi đốc kiếm vào ngực gã Túc Vệ quân, móc ngược chân lên sút trúng cằm, thanh kiếm chọc sâu vào bụng. Tên sát thủ cầm thanh kiếm bằng hai tay, vận hết sức lực, nhấc mạnh lên cao. Gã Túc Vệ quân bị xẻ đôi người từ phần bụng tới đỉnh đầu, hai phần cơ thể nghiêng về hai phía, gãy khúc, rơi lộp độp dưới đất.

Tên sát thủ nhìn qua bên kia đã thấy gã Túc Vệ quân cuối cùng ở đầu con hẻm bị chặt bay đầu.

Binh bại như núi đổ, đường đường cuộc chiến đang nghiêng về phe Lý Hạo. Đám sát thủ đang bị đánh cho tan tác, sợ hãi thoái lui, chết như ngả rạ. Lý Hạo đang uy phong lẫm lẫm, hào hùng cái thế, chỉ với ánh mắt đã khiến cho hết thảy đám sát thủ máu lạnh sợ khiếp vía. Thế nhưng, chỉ trong một giây chủ quan, không đề phòng thì phe Lý Hạo đã phải trả một cái giá rất đắt. Khúc hùng ca thoáng chốc lại trở thành khúc bi ca.

Main bá, vô tình gần giống Cổ Chân Nhân.