Nhất Thống Thiên Hạ - Chương 137
topicNhất Thống Thiên Hạ - Chương 137 :Sập Bẫy
Sáng sớm ngày hôm nay, Lý Hạo bí mật truyền lệnh cho Đỗ Kính Tu và Cao Ngạo cho người đi tìm hiểu xung quanh kinh thành xem có điều gì kỳ lạ phát sinh hay không, nếu có quái sự phải lập tức báo về cho Lý Hạo.
Đồng thời hôm nay là sinh nhật của cô nàng sư tử Hà Đông Nguyễn Thị Thiên Kiều, nên Lý Hạo mới kiếm cớ ra kinh thành để mua quà cho nàng, tiện thể mua luôn những món đồ khác theo sở thích của các phi tần còn lại.
Nhờ có lão thái giám Lê Việt Tiến khống chế những cung nữ và thái giám bên cạnh phi tần trong Hoàng cung, vì thế nhất cử nhất động của các phi tần, Lý Hạo đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Từ cách sinh hoạt, ăn mặc hàng ngày, cho đến mọi sở thích, thú vui của các nàng, Lý Hạo đều biết. Khi tán chuyện với các phi tần, Lý Hạo thường ra vẻ ta đây là thần cơ diệu toán, kể vanh vách những tâm tư sở thích của các nàng, khiến cho các nàng thán phục mãi không thôi.
Một hôm, Lý Hạo chơi trò đoán đồ vật với Quý phi Đặng Phương Thảo, hai bên đang ngang ngửa nhau về điểm số. Lý Hạo bèn mặt dày thách đố Đặng Quý phi đoán áo trong màu gì, xem ai mới là người đoán đúng. Nàng đâu ngờ Lý Hạo đã biết trước cái áo yếm mà nàng thường mặc vào ngày hôm nay đã bị cung nữ nhìn thấy và ghi vào quyển sổ theo dõi của Lý Hạo. Dĩ nhiên, Lý Hạo đoán trúng phóc màu áo yếm của nàng, thế là nàng phải chịu hình phạt phục vụ cho vị Hoàng đế hoang dâm vô đạo suốt cả đêm hôm ấy.
Lý Hạo đang khoan khoái tưởng tượng cảnh sóng biển triều dâng vào tối nay với cơ thể nuột nà của Nguyễn Thị Thiên Kiều thì hắn chợt cảm thấy lạnh hết sống lưng, trực giác thần kỳ đã giúp hắn thoát chết không biết bao nhiêu lần ở kiếp trước đột nhiên xuất hiện. Đã lâu lắm rồi trực giác báo hiệu nguy hiểm cực độ này lại xuất hiện trở lại.
Lý Hạo dừng bước. Đám người Lý Hạo đi chưa tới một phần ba con đường. Lối vào con đường vẫn còn ở ngay sau lưng.
Lý Hạo cất tiếng: “Lý Thông, ngươi cảm nhận được gì không?”
Lý Thông nhìn quanh, chợt cảm thấy ngờ ngợ, trả lời: “Thưa cậu chủ, con đường này mọi lần cũng ít người qua lại, nhưng không yên tĩnh giống như chiều nay.”
Quả thật như thế, con đường vắng lặng như tờ. Những cơn gió xoáy qua mái hiên mấy dãy nhà quạnh quẽ, đìu hiu. Nhà nào cũng đóng cửa.
Lý Hạo hỏi tiếp: “Ngươi ngửi thấy mùi gì không?”
Lý Thông ngửa cổ, hít lấy hít để, trợn tròn mắt: “Hình như có mùi máu, mùi máu vẫn còn tươi.”
Lý Hạo liếc mắt thấy có một vệt máu dây lên cánh cửa gỗ ở ngôi nhà gần đó. Lý Hạo vứt mấy món đồ xuống, xoay người, hô lớn: “Chạy, chạy ngược trở lại.”
Lý Hạo cắm đầu sải bước chạy về đầu đường. Lý Thông đuổi sát phía sau. Lê Việt Công và đám Túc Vệ quân với đồ đạc lỉnh kỉnh đang chật vật chạy theo.
Lý Hạo ngoái đầu lại quát: “Vứt hết đi, cầm mấy cái thứ đó làm gì?”
Đám Túc Vệ quân như mở cờ trong bụng, quăng sạch đống đồ, tăng tốc theo phía sau Lý Thông. Bỏ lại Lê Việt Công còn lọ mọ ưỡn ẹo phía sau rốt.
Ở cuối con đường bỗng nhiên có vài kẻ mặc đồ đen bịt mặt chạy ra giữa đường. Chỉ sau vài hơi thở, số lượng những kẻ đó càng tăng thêm gấp bội. Một gã đứng giữa con đường chỉ kiếm về phía trước, kêu gào tiếng gì đó. Toàn bộ bọn chúng giơ vũ khí lao về phía đám người Lý Hạo.
Thêm vài bước chạy nữa, các cánh cửa ở những ngôi nhà trên con đường bật mở, vài tên mặc đồ đen bịt mặt ở trong từng ngôi nhà túa ra, đằng đằng sát khí vung đao, kiếm về phía đám người Lý Hạo mà chém.
Lý Hạo hét: “Nhanh, chạy về phía con hẻm nhỏ trước mặt.”
Lý Thông đuổi sát phía sau Lý Hạo, gào: “Không xong, phải tới mấy trăm tên, cậu chủ chạy trước đi, để tiểu nhân ở lại chặn đường.”
Lý Hạo hô: “Tất cả cùng chạy, tới con hẻm kia là cố thủ được.”
Hàng trăm bóng đen lao đến đám người Lý Hạo như bầy sói đói. Hai tên sát thủ xông tới trước mặt Lý Hạo, chém thẳng vào người. Đối mặt với những cặp mắt lạnh lùng vô cảm, hai thanh kiếm óng ánh màu bạc xuyên vào vị trí tim và cổ họng của mình, Lý Hạo nghiêng người, vung tay như quỷ mị bẻ gãy cổ một tên, tay còn lại giật lấy thanh kiếm, quét đứt đầu tên kia. Có thanh kiếm trong tay, Lý Hạo huơ kiếm xộc thẳng tới.
Lý Thông chạy ầm ầm về phía trước, hai quyền tung ra, hai cái đầu nát bấy. Lý Thông chộp lấy thanh đao vừa văng lên không trung, sạt chéo một đường, tên sát thủ phía sau lưng bị chẻ thành hai nửa.
Mười gã Túc Vệ quân tả xung hữu đột, phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý nhanh chóng đoạt được vũ khí, đối chọi với đám sát thủ ở phía sau lưng. Đây là những thân vệ trung kiên nhất đã đi theo Lý Thông từ rất sớm.
Lê Việt Công đang hoảng hốt nấp giữa đám Túc vệ quân, mặt mày xanh mét.
Ngay lượt chạm trán đầu tiên, đám người Lý Hạo đã giết hàng chục tên sát thủ, tiến gần tới con hẻm. Lý Hạo băn khoăn tự hỏi là kẻ nào phải tốn một cái giá lớn như vậy để giết hắn. Hàng trăm sát thủ, giết sạch dân cư cả một con đường, quan binh không hề hay biết, chứng tỏ kẻ chủ mưu đã sắp đặt bẫy rập này vô cùng công phu.
Lý Hạo liếc sơ qua cũng phải tới ba trăm sát thủ đang vây công hắn. Là gia tộc nào điên cuồng tới vậy, muốn hắn chết nhanh như thế? Là Tô Trung Từ, không thể nào. Là Trần Tự Khánh, cũng không phải. Có nhiều lý do để cho thấy hai người này là hai người không muốn Lý Hạo chết vào thời điểm hiện tại. Lý Hạo chết vào lúc này thì đâu có gia tộc nào có lợi, chả lẽ là đám quân phiệt Đoàn Thượng, Nguyễn Nộn hay sao? Không có khả năng, xét cho cùng, mạng sống của Lý Hạo không hề gây ảnh hưởng gì tới bọn chúng. Vậy thì là ai?
Trong đầu Lý Hạo lóe lên một cái tên, Trần Thủ Độ. Có thể chính là hắn. Chỉ có những kẻ nắm giữ chức vụ cao, thuộc một gia tộc hùng mạnh mới có thể chi phối quan binh tuần tra kinh thành phong tỏa cả một con đường. Chỉ có kẻ si tình đến điên dại như Trần Thủ Độ mới làm ra chuyện bất chấp hậu quả như thế. Ngay cả việc lén vào phòng Trần Thị Dung giữa ban ngày ban mặt, hắn còn dám làm thì chuyện gì mà hắn còn không dám làm nữa cơ chứ. Trần Thủ Độ, hắn điên rồi.
Lý do nữa khiến Lý Hạo lo sợ, nếu như đây là bẫy rập có dính líu tới Trần Thủ Độ, thì do Trần Thủ Độ tùy tiện chủ trương quyết định hay là có Trần Tự Khánh tham gia vào kế hoạch ám sát? Giả như Trần Tự Khánh quyết tâm loại trừ Lý Hạo, có lẽ mạng của Lý Hạo đã đến hồi kết thúc.
Còn một điểm vô cùng quan trọng mà Lý Hạo băn khoăn là tại sao kẻ chủ mưu lại biết chiều nay Lý Hạo đi vi hành để mà tổ chức cái bẫy độc địa này. Mỗi lần hắn rời cung đều nghiêm cẩn, bí mật dưới sự che giấu của đám thân binh Hoàng tộc trung thành nhất mực, không thể nào bị lộ tẩy như vậy được. Kẻ nào có năng lực tiên đoán thần sầu quỷ khốc tới cỡ đó hay là... có nội gián... nếu đúng như thế thì đó là ai?
Lý Hạo bay đá vào ngực một tên sát thủ, vuốt kiếm qua cần cổ hắn, phóng ngược lại, túm cổ áo Lê Việt Công quăng vào bức tường ở gần con hẻm. Lý Hạo múa kiếm, xông theo hướng mà cơ thể Lê Việt Công đang bay tới.
Lê Việt Công ngã lăn vào tường kêu la oai oái, run rẩy bò dậy, ngồi thụp dưới đất, co chân ôm đầu, sợ hãi ngó nghiêng.
Đám người Lý Hạo đã mở một đường máu tới đầu con hẻm nhỏ, nhưng tình hình trở nên nguy hiểm cùng cực, hàng trăm tên sát thủ đã bao vây kín ba mặt đường, hò hét vung vũ khí xông tới.
Trận chiến diễn ra vô cùng thảm khốc, đám người Lý Hạo cố thủ trước đầu con hẻm cật lực ngăn cản những đợt tấn công như vũ bão của hàng trăm tên sát thủ.
Mười gã Túc Vệ quân chia thành trận hình ba người một nhóm hòa vào đám sát thủ mà chém giết. Còn lại Lý Hạo, Lý Thông và một gã Túc Vệ quân xếp thành một nhóm chia ra ba hướng đánh chặn kẻ địch.
Mỗi một nhóm Túc Vệ quân đã luyện tập phối hợp với nhau rất nhuần nhuyễn. Chiến đấu chính là sinh mệnh của họ. Năm tên sát thủ hét lớn, chĩa kiếm xông vào đám Túc Vệ quân. Ba gã Túc Vệ quân cầm đao chuyển người đứng theo các vị trí được định sẵn, hai gã Túc Vệ quân bước lên phía trước múa đao lập lòe, gã Túc Vệ quân còn lại ở phía sau linh hoạt lúc đâm, lúc chém, lúc thọc bổ trợ cho chiêu thức của hai gã đứng trước mặt. Khiến cho mấy tên sát thủ bối rối tay chân, làm cho chúng mày choáng mắt hoa trước vùng đao quang sáng ngời trước mặt, thỉnh thoảng lại có một thanh đao phóng vút ra từ màn đao quang cướp đi sinh mạng của một tên sát thủ. Vài nhịp đảo chân, năm tên sát thủ kia đã biến thành oan hồn dưới lưỡi đao của ba gã Túc Vệ quân.
Cuộc chiến xảy ra chớp nhoáng, chỉ thoáng chốc đã có thêm hàng chục tên sát thủ gục ngã, nhưng điều này chỉ càng kích thích thêm hung tính của bọn sát thủ. Chúng xông đến, số lượng ngày một đông hơn, rừng đao kiếm càng dày đặc hơn.
Lý Thông gầm lớn, chẻ đôi sọ một tên sát thủ trước mặt, cơ thể to lớn của hắn lách mình tránh hai đường kiếm vừa thọc tới. Hai đường kiếm đâm vào khoảng trống, Lý Thông kẹp hai thanh kiếm vào nách, giật phắt người về phía sau, hai tên sát thủ bị lỡ đà trượt tới, Lý Thông tung người đạp hai chân vào hai cổ họng, tiếng xương cổ gãy nghe đánh rắc.
Ngay lúc đó, Lý Thông xoay tròn một đao, lia đao như ánh chớp, khom người tiếp đất. Ba tiếng rú thê thảm cất lên, máu phụt vào mặt Lý Thông, ba cánh tay văng lên không trung. Lý Thông đã chém đứt ba cánh tay của ba tên sát thủ thừa cơ đánh lén.
Lý Thông gào: “Cậu chủ, chạy đi. Để bọn chúng cho tiểu nhân.”
Lý Hạo giơ kiếm gạt phăng bốn thanh đao chém tới hắn cùng một lượt, hai ngón tay chọc tới phía trước bốn lượt nhanh như điện xẹt, bốn tên sát thủ ôm mặt gào thảm thiết, cả bốn tên đã mù mắt, máu tuôn qua kẽ bàn tay của chúng.
Lý Hạo lớn giọng hô: “Ta chưa bao giờ bỏ mặc anh em ở lại sau lưng. Có chạy thì cùng chạy.”
“Không chạy kịp nữa rồi, cậu chủ chạy trước đi, bọn tiểu nhân sẽ đuổi theo sau.” Lý Thông hô gần như khản cổ.
Gã Túc Vệ quân ở gần Lý Hạo thét: “Cậu chủ cẩn thận.”
Sáu tên sát thủ chia làm sáu hướng phóng tới chỗ Lý Hạo như sáu con thiêu thân, chỉ với một chiêu duy nhất là đâm kiếm tới, nhằm thân mình của Lý Hạo mà đâm.
Gã Túc Vệ quân nhún người tới sau lưng Lý Hạo huy đao đỡ kiếm. Lý Hạo cầm chắc thanh kiếm chọc ra ba đường gạt bay ba thanh kiếm, đâm trúng đùi một tên, ngón tay thọc vào cổ tên kia, chân tung cước sút bay tên khác.
Khi Lý Hạo nhìn lại phía sau đã thấy ba tên sát thủ nằm gục dưới đất, hai tay gã Túc Vệ quân nọ ôm thanh kiếm đang cắm sâu trước ngực, gắng gượng nhìn Lý Hạo, miệng trào máu ồng ộc, cố nói: “Cậu chủ... chạy... chạy...”
Cảm giác nghèn nghẹn xộc lên tận mũi Lý Hạo: “A, a, a...”
Tám tên sát thủ liền ào tới Lý Hạo, tổ chức đợt tấn công tiếp theo. Lý Hạo bi phẫn xoay phắt người, vung kiếm như mưa xả liên hồi vào đám sát thủ.
“Lý Huỳnh...” Lý Thông gầm QdJ1y lên một tiếng thê lương.
Gã Túc Vệ quân có tên Lý Huỳnh liếc nhìn Lý Thông: “Anh... Thông...” Gã đổ ập người xuống đất, đầu ngoẹo sang một bên, mắt trợn trừng trắng dã. Thanh kiếm đâm xuyên suốt cơ thể gã Túc Vệ quân, mũi kiếm nhọn hoắt chĩa thẳng lên trời như muốn chọc thủng thiên không.
Không não tàn, không hậu cung, tu tiên cổ điển, tìm hiểu cố sự, mời bạn đọc đến với
Đồng thời hôm nay là sinh nhật của cô nàng sư tử Hà Đông Nguyễn Thị Thiên Kiều, nên Lý Hạo mới kiếm cớ ra kinh thành để mua quà cho nàng, tiện thể mua luôn những món đồ khác theo sở thích của các phi tần còn lại.
Nhờ có lão thái giám Lê Việt Tiến khống chế những cung nữ và thái giám bên cạnh phi tần trong Hoàng cung, vì thế nhất cử nhất động của các phi tần, Lý Hạo đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Từ cách sinh hoạt, ăn mặc hàng ngày, cho đến mọi sở thích, thú vui của các nàng, Lý Hạo đều biết. Khi tán chuyện với các phi tần, Lý Hạo thường ra vẻ ta đây là thần cơ diệu toán, kể vanh vách những tâm tư sở thích của các nàng, khiến cho các nàng thán phục mãi không thôi.
Một hôm, Lý Hạo chơi trò đoán đồ vật với Quý phi Đặng Phương Thảo, hai bên đang ngang ngửa nhau về điểm số. Lý Hạo bèn mặt dày thách đố Đặng Quý phi đoán áo trong màu gì, xem ai mới là người đoán đúng. Nàng đâu ngờ Lý Hạo đã biết trước cái áo yếm mà nàng thường mặc vào ngày hôm nay đã bị cung nữ nhìn thấy và ghi vào quyển sổ theo dõi của Lý Hạo. Dĩ nhiên, Lý Hạo đoán trúng phóc màu áo yếm của nàng, thế là nàng phải chịu hình phạt phục vụ cho vị Hoàng đế hoang dâm vô đạo suốt cả đêm hôm ấy.
Lý Hạo đang khoan khoái tưởng tượng cảnh sóng biển triều dâng vào tối nay với cơ thể nuột nà của Nguyễn Thị Thiên Kiều thì hắn chợt cảm thấy lạnh hết sống lưng, trực giác thần kỳ đã giúp hắn thoát chết không biết bao nhiêu lần ở kiếp trước đột nhiên xuất hiện. Đã lâu lắm rồi trực giác báo hiệu nguy hiểm cực độ này lại xuất hiện trở lại.
Lý Hạo dừng bước. Đám người Lý Hạo đi chưa tới một phần ba con đường. Lối vào con đường vẫn còn ở ngay sau lưng.
Lý Hạo cất tiếng: “Lý Thông, ngươi cảm nhận được gì không?”
Lý Thông nhìn quanh, chợt cảm thấy ngờ ngợ, trả lời: “Thưa cậu chủ, con đường này mọi lần cũng ít người qua lại, nhưng không yên tĩnh giống như chiều nay.”
Quả thật như thế, con đường vắng lặng như tờ. Những cơn gió xoáy qua mái hiên mấy dãy nhà quạnh quẽ, đìu hiu. Nhà nào cũng đóng cửa.
Lý Hạo hỏi tiếp: “Ngươi ngửi thấy mùi gì không?”
Lý Thông ngửa cổ, hít lấy hít để, trợn tròn mắt: “Hình như có mùi máu, mùi máu vẫn còn tươi.”
Lý Hạo liếc mắt thấy có một vệt máu dây lên cánh cửa gỗ ở ngôi nhà gần đó. Lý Hạo vứt mấy món đồ xuống, xoay người, hô lớn: “Chạy, chạy ngược trở lại.”
Lý Hạo cắm đầu sải bước chạy về đầu đường. Lý Thông đuổi sát phía sau. Lê Việt Công và đám Túc Vệ quân với đồ đạc lỉnh kỉnh đang chật vật chạy theo.
Lý Hạo ngoái đầu lại quát: “Vứt hết đi, cầm mấy cái thứ đó làm gì?”
Đám Túc Vệ quân như mở cờ trong bụng, quăng sạch đống đồ, tăng tốc theo phía sau Lý Thông. Bỏ lại Lê Việt Công còn lọ mọ ưỡn ẹo phía sau rốt.
Ở cuối con đường bỗng nhiên có vài kẻ mặc đồ đen bịt mặt chạy ra giữa đường. Chỉ sau vài hơi thở, số lượng những kẻ đó càng tăng thêm gấp bội. Một gã đứng giữa con đường chỉ kiếm về phía trước, kêu gào tiếng gì đó. Toàn bộ bọn chúng giơ vũ khí lao về phía đám người Lý Hạo.
Thêm vài bước chạy nữa, các cánh cửa ở những ngôi nhà trên con đường bật mở, vài tên mặc đồ đen bịt mặt ở trong từng ngôi nhà túa ra, đằng đằng sát khí vung đao, kiếm về phía đám người Lý Hạo mà chém.
Lý Hạo hét: “Nhanh, chạy về phía con hẻm nhỏ trước mặt.”
Lý Thông đuổi sát phía sau Lý Hạo, gào: “Không xong, phải tới mấy trăm tên, cậu chủ chạy trước đi, để tiểu nhân ở lại chặn đường.”
Lý Hạo hô: “Tất cả cùng chạy, tới con hẻm kia là cố thủ được.”
Hàng trăm bóng đen lao đến đám người Lý Hạo như bầy sói đói. Hai tên sát thủ xông tới trước mặt Lý Hạo, chém thẳng vào người. Đối mặt với những cặp mắt lạnh lùng vô cảm, hai thanh kiếm óng ánh màu bạc xuyên vào vị trí tim và cổ họng của mình, Lý Hạo nghiêng người, vung tay như quỷ mị bẻ gãy cổ một tên, tay còn lại giật lấy thanh kiếm, quét đứt đầu tên kia. Có thanh kiếm trong tay, Lý Hạo huơ kiếm xộc thẳng tới.
Lý Thông chạy ầm ầm về phía trước, hai quyền tung ra, hai cái đầu nát bấy. Lý Thông chộp lấy thanh đao vừa văng lên không trung, sạt chéo một đường, tên sát thủ phía sau lưng bị chẻ thành hai nửa.
Mười gã Túc Vệ quân tả xung hữu đột, phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý nhanh chóng đoạt được vũ khí, đối chọi với đám sát thủ ở phía sau lưng. Đây là những thân vệ trung kiên nhất đã đi theo Lý Thông từ rất sớm.
Lê Việt Công đang hoảng hốt nấp giữa đám Túc vệ quân, mặt mày xanh mét.
Ngay lượt chạm trán đầu tiên, đám người Lý Hạo đã giết hàng chục tên sát thủ, tiến gần tới con hẻm. Lý Hạo băn khoăn tự hỏi là kẻ nào phải tốn một cái giá lớn như vậy để giết hắn. Hàng trăm sát thủ, giết sạch dân cư cả một con đường, quan binh không hề hay biết, chứng tỏ kẻ chủ mưu đã sắp đặt bẫy rập này vô cùng công phu.
Lý Hạo liếc sơ qua cũng phải tới ba trăm sát thủ đang vây công hắn. Là gia tộc nào điên cuồng tới vậy, muốn hắn chết nhanh như thế? Là Tô Trung Từ, không thể nào. Là Trần Tự Khánh, cũng không phải. Có nhiều lý do để cho thấy hai người này là hai người không muốn Lý Hạo chết vào thời điểm hiện tại. Lý Hạo chết vào lúc này thì đâu có gia tộc nào có lợi, chả lẽ là đám quân phiệt Đoàn Thượng, Nguyễn Nộn hay sao? Không có khả năng, xét cho cùng, mạng sống của Lý Hạo không hề gây ảnh hưởng gì tới bọn chúng. Vậy thì là ai?
Trong đầu Lý Hạo lóe lên một cái tên, Trần Thủ Độ. Có thể chính là hắn. Chỉ có những kẻ nắm giữ chức vụ cao, thuộc một gia tộc hùng mạnh mới có thể chi phối quan binh tuần tra kinh thành phong tỏa cả một con đường. Chỉ có kẻ si tình đến điên dại như Trần Thủ Độ mới làm ra chuyện bất chấp hậu quả như thế. Ngay cả việc lén vào phòng Trần Thị Dung giữa ban ngày ban mặt, hắn còn dám làm thì chuyện gì mà hắn còn không dám làm nữa cơ chứ. Trần Thủ Độ, hắn điên rồi.
Lý do nữa khiến Lý Hạo lo sợ, nếu như đây là bẫy rập có dính líu tới Trần Thủ Độ, thì do Trần Thủ Độ tùy tiện chủ trương quyết định hay là có Trần Tự Khánh tham gia vào kế hoạch ám sát? Giả như Trần Tự Khánh quyết tâm loại trừ Lý Hạo, có lẽ mạng của Lý Hạo đã đến hồi kết thúc.
Còn một điểm vô cùng quan trọng mà Lý Hạo băn khoăn là tại sao kẻ chủ mưu lại biết chiều nay Lý Hạo đi vi hành để mà tổ chức cái bẫy độc địa này. Mỗi lần hắn rời cung đều nghiêm cẩn, bí mật dưới sự che giấu của đám thân binh Hoàng tộc trung thành nhất mực, không thể nào bị lộ tẩy như vậy được. Kẻ nào có năng lực tiên đoán thần sầu quỷ khốc tới cỡ đó hay là... có nội gián... nếu đúng như thế thì đó là ai?
Lý Hạo bay đá vào ngực một tên sát thủ, vuốt kiếm qua cần cổ hắn, phóng ngược lại, túm cổ áo Lê Việt Công quăng vào bức tường ở gần con hẻm. Lý Hạo múa kiếm, xông theo hướng mà cơ thể Lê Việt Công đang bay tới.
Lê Việt Công ngã lăn vào tường kêu la oai oái, run rẩy bò dậy, ngồi thụp dưới đất, co chân ôm đầu, sợ hãi ngó nghiêng.
Đám người Lý Hạo đã mở một đường máu tới đầu con hẻm nhỏ, nhưng tình hình trở nên nguy hiểm cùng cực, hàng trăm tên sát thủ đã bao vây kín ba mặt đường, hò hét vung vũ khí xông tới.
Trận chiến diễn ra vô cùng thảm khốc, đám người Lý Hạo cố thủ trước đầu con hẻm cật lực ngăn cản những đợt tấn công như vũ bão của hàng trăm tên sát thủ.
Mười gã Túc Vệ quân chia thành trận hình ba người một nhóm hòa vào đám sát thủ mà chém giết. Còn lại Lý Hạo, Lý Thông và một gã Túc Vệ quân xếp thành một nhóm chia ra ba hướng đánh chặn kẻ địch.
Mỗi một nhóm Túc Vệ quân đã luyện tập phối hợp với nhau rất nhuần nhuyễn. Chiến đấu chính là sinh mệnh của họ. Năm tên sát thủ hét lớn, chĩa kiếm xông vào đám Túc Vệ quân. Ba gã Túc Vệ quân cầm đao chuyển người đứng theo các vị trí được định sẵn, hai gã Túc Vệ quân bước lên phía trước múa đao lập lòe, gã Túc Vệ quân còn lại ở phía sau linh hoạt lúc đâm, lúc chém, lúc thọc bổ trợ cho chiêu thức của hai gã đứng trước mặt. Khiến cho mấy tên sát thủ bối rối tay chân, làm cho chúng mày choáng mắt hoa trước vùng đao quang sáng ngời trước mặt, thỉnh thoảng lại có một thanh đao phóng vút ra từ màn đao quang cướp đi sinh mạng của một tên sát thủ. Vài nhịp đảo chân, năm tên sát thủ kia đã biến thành oan hồn dưới lưỡi đao của ba gã Túc Vệ quân.
Cuộc chiến xảy ra chớp nhoáng, chỉ thoáng chốc đã có thêm hàng chục tên sát thủ gục ngã, nhưng điều này chỉ càng kích thích thêm hung tính của bọn sát thủ. Chúng xông đến, số lượng ngày một đông hơn, rừng đao kiếm càng dày đặc hơn.
Lý Thông gầm lớn, chẻ đôi sọ một tên sát thủ trước mặt, cơ thể to lớn của hắn lách mình tránh hai đường kiếm vừa thọc tới. Hai đường kiếm đâm vào khoảng trống, Lý Thông kẹp hai thanh kiếm vào nách, giật phắt người về phía sau, hai tên sát thủ bị lỡ đà trượt tới, Lý Thông tung người đạp hai chân vào hai cổ họng, tiếng xương cổ gãy nghe đánh rắc.
Ngay lúc đó, Lý Thông xoay tròn một đao, lia đao như ánh chớp, khom người tiếp đất. Ba tiếng rú thê thảm cất lên, máu phụt vào mặt Lý Thông, ba cánh tay văng lên không trung. Lý Thông đã chém đứt ba cánh tay của ba tên sát thủ thừa cơ đánh lén.
Lý Thông gào: “Cậu chủ, chạy đi. Để bọn chúng cho tiểu nhân.”
Lý Hạo giơ kiếm gạt phăng bốn thanh đao chém tới hắn cùng một lượt, hai ngón tay chọc tới phía trước bốn lượt nhanh như điện xẹt, bốn tên sát thủ ôm mặt gào thảm thiết, cả bốn tên đã mù mắt, máu tuôn qua kẽ bàn tay của chúng.
Lý Hạo lớn giọng hô: “Ta chưa bao giờ bỏ mặc anh em ở lại sau lưng. Có chạy thì cùng chạy.”
“Không chạy kịp nữa rồi, cậu chủ chạy trước đi, bọn tiểu nhân sẽ đuổi theo sau.” Lý Thông hô gần như khản cổ.
Gã Túc Vệ quân ở gần Lý Hạo thét: “Cậu chủ cẩn thận.”
Sáu tên sát thủ chia làm sáu hướng phóng tới chỗ Lý Hạo như sáu con thiêu thân, chỉ với một chiêu duy nhất là đâm kiếm tới, nhằm thân mình của Lý Hạo mà đâm.
Gã Túc Vệ quân nhún người tới sau lưng Lý Hạo huy đao đỡ kiếm. Lý Hạo cầm chắc thanh kiếm chọc ra ba đường gạt bay ba thanh kiếm, đâm trúng đùi một tên, ngón tay thọc vào cổ tên kia, chân tung cước sút bay tên khác.
Khi Lý Hạo nhìn lại phía sau đã thấy ba tên sát thủ nằm gục dưới đất, hai tay gã Túc Vệ quân nọ ôm thanh kiếm đang cắm sâu trước ngực, gắng gượng nhìn Lý Hạo, miệng trào máu ồng ộc, cố nói: “Cậu chủ... chạy... chạy...”
Cảm giác nghèn nghẹn xộc lên tận mũi Lý Hạo: “A, a, a...”
Tám tên sát thủ liền ào tới Lý Hạo, tổ chức đợt tấn công tiếp theo. Lý Hạo bi phẫn xoay phắt người, vung kiếm như mưa xả liên hồi vào đám sát thủ.
“Lý Huỳnh...” Lý Thông gầm QdJ1y lên một tiếng thê lương.
Gã Túc Vệ quân có tên Lý Huỳnh liếc nhìn Lý Thông: “Anh... Thông...” Gã đổ ập người xuống đất, đầu ngoẹo sang một bên, mắt trợn trừng trắng dã. Thanh kiếm đâm xuyên suốt cơ thể gã Túc Vệ quân, mũi kiếm nhọn hoắt chĩa thẳng lên trời như muốn chọc thủng thiên không.
Không não tàn, không hậu cung, tu tiên cổ điển, tìm hiểu cố sự, mời bạn đọc đến với