Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1290
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1290 :Tung tích của Cuồng nhiệt giả
“Chỉ cần ta hoàn toàn tiêu hóa sáu viên Thú nguyên chi thạch này là có thể trực tiếp thôn phệ Thú nguyên chi thạch khác, khi đó không ai có thể vượt qua tốc độ phát triển của ta!” “Đến lúc đó, Giang Khải lấy gì so với ta!” Lưu Viễn Hương lại không có ý kiến gì với điểm này, dù sao tất cả đều là tác phẩm của hắn ta.
“Ngươi vẫn nên dung hợp Thú nguyên chi thạch cho tốt, hiện tại Giang Khải nhảy nhót tưng bừng cũng không sao, ta tin tưởng chắc chắn có người càng muốn diệt trừ hắn hơn chúng ta!” “Chờ xem kịch vui đi, đến cuối cùng kế hoạch lấy lại đất đã mất lần này chắc chắn sẽ thất bại!” …
Chỉ nửa tháng sau, đội ngũ thu hồi thành công lấy lại thành thị số 019, ba ngày sau đại quân xuất phát về phía thành thị số 041.
Giang Khải đã từng cùng tiểu đội Xích Viêm đi săn ở thành thị số 041 nhiều lần, vừa hay quen thuộc với thành thị số 041 nhất, đồng thời diện tích thành thị số 041 nhỏ bé, Thú Thần chiếm cứ có đẳng cấp khá thấp, cộng thêm trước đó Giang Khải từng săn rất nhiều Thú Thần ở chỗ này, bởi vậy thành thị số 041 cũng được coi là thành thị dễ công chiếm nhất.
Lúc Kịch độc tích nhân thu phục thành thị số 019 vẫn có biểu hiện dũng mãnh, cộng thêm rất nhiều người mới nghe danh đến gia nhập vào đội ngũ khiến đại quân thu hồi càng thêm lớn mạnh, điều này cũng khiến mọi người thấy được triển vọng tốt đẹp sắp được thực hiện của kế hoạch thu hồi lần này.
Thành thị số 041 có tất cả ba khu vực dã thú tụ tập, theo thứ tự là nhà khách thành thị, khu thắng cảnh Lê Viên và khu thắng cảnh hạ du Bạch Sa hồ.
Sau khi đại quân tiến vào vùng ngoại thành thành thị số 041, phát hiện khu vực xung quanh gần như không có tung tích của Thú Thần, cân nhắc đến đội ngũ lặn lội đường xa, kế tiếp còn có ba trận chiến, Giang Khải liền hạ lệnh toàn quân nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sau khi nhân loại bị ép rời đi, bây giờ vùng ngoại thành đã bị thảm thực vật rậm rạp bao phủ, hai bên trục đường chính dựng lên từng đống lửa như bầu trời đầy sao, từng đốm lửa.
Trong khoảng thời gian này Viên Trụ rất vất vả, nhiệm vụ của Giang Khải là đánh giết thủ lĩnh, hắn ta thì phải dẫn đội chống cự Thú Thần phản công chính diện, tuyệt đối không nhẹ nhàng hơn Giang Khải.
“Trụ Tử.” Giang Khải vỗ vai Viên Trụ, ngồi xuống bên cạnh hắn ta, “Thực lực tăng lên rồi.” Giang Khải cũng thấy lực chiến đấu mà Viên Trụ biểu hiện ra, nói thật, hơi nằm ngoài dự đoán của Giang Khải!
“Bớt, bớt lại!” Viên Trụ khinh thường nói, “Ai, rốt cuộc tiểu tử ngươi đã xảy ra chuyện gì, sao lại mạnh hơn lần trước nhiều như vậy?” “Không được, lần tiếp theo ta cũng đi nơi xa một chút, biết đâu nếu ta phát hiện Thú tổ chi đô, vậy bây giờ ta cũng sẽ thực lực tăng mạnh!” Giang Khải buồn cười nhìn Viên Trụ, “Nơi đó đều là quái vật loại quỷ quái đấy, có nữ quỷ không đầu, ác quỷ u hồn… Còn có một loại bụng bị người ta đánh vỡ, bên trong thò ra một cái đầu quỷ anh, đầu lưỡi của quỷ anh kia có thể duỗi dài thế này, miệng có thể mở lớn thế này, miệng đầy răng nanh…” Giang Khải vừa nói vừa khua tay.
Vẻ mặt Viên Trụ vàng ngày càng không thích hợp.
Vẻ không cam lòng trước đó lập tức tan thành mây khói, thân thể cũng không tự chủ được co rúm lại, dựa vào bên cạnh người Giang Khải.
“Nơi, nơi đó đều là loại quỷ quái?” Ánh mắt Viên Trụ né tránh, khẽ hỏi, còn theo bản năng nuốt nước bọt một cái.
Nhìn biểu hiện của Viên Trụ, Giang Khải không nhịn được thấy ngạc nhiên.
Lá gan của tiểu tử này lại lớn hơn, không hét rầm lên nữa! Xem ra đã trải qua một ít rèn luyện…
“Cũng không phải rất kinh khủng. Ngươi muốn đi sao? Có muốn sau này quay về ta dẫn ngươi đi không, lần trước ta còn chưa thăm dò xong, đến lúc đó ta dẫn ngươi vào, ngươi tự đi vào tìm một chút, ta đoán còn có rất nhiều bảo vật.” Nghe thấy Giang Khải muốn mình đi vào nơi khủng bố như vậy một mình, sắc mặt Viên Trụ trắng bệch.
“Ngươi, ngươi nói với ta những thứ này làm gì, không phải chỉ là loại quỷ quái sao, ngươi cảm thấy ta còn sợ sao?” “Ngươi đã từng thăm dò, ta còn đi làm gì, ta, ta mới không cần nhặt đồ còn lại của ngươi… Ta, ta tự đi tìm bản đồ ẩn mới!” Giang Khải như cười mà không phải cười nhìn Viên Trụ, trong lòng suy nghĩ.
Tiểu tử, giả vờ, tiếp tục giả vờ đi!
Viên Trụ đúng là bạn thân của Giang Khải, vừa thấy vẻ mặt đầy ý cười xấu xa của Giang Khải lập tức nhận ra.
“Tiểu tử, ngươi lại lừa ta! Xem ta có dạy dỗ ngươi không!” “Ngươi đừng đến nữa! Còn đến nữa ta sẽ gọi tiểu độc!” “Có bản lĩnh ngươi đừng gọi tiểu độc, đơn đấu.” Tô Noãn Noãn nhìn Trụ Tử đùa giỡn với Giang Khải, mỉm cười lắc đầu.
Chẳng lẽ đây chính là kiểu nam nhân đến chết đều là thiếu niên? Dù sao hai người này cũng là nhân vật dẫn quân, kết quả ở cạnh nhau lại như tiểu hài tử, không đùa giỡn một trận thì cả người khó chịu.
Nhưng cũng có thể thấy được tình cảm hai huynh đệ bọn họ cũng không vì tách ra phát triển mà chịu ảnh hưởng, Tô Noãn Noãn nghĩ đến đây trong lòng cũng cảm thấy vui mừng.
“Ngươi vẫn nên dung hợp Thú nguyên chi thạch cho tốt, hiện tại Giang Khải nhảy nhót tưng bừng cũng không sao, ta tin tưởng chắc chắn có người càng muốn diệt trừ hắn hơn chúng ta!” “Chờ xem kịch vui đi, đến cuối cùng kế hoạch lấy lại đất đã mất lần này chắc chắn sẽ thất bại!” …
Chỉ nửa tháng sau, đội ngũ thu hồi thành công lấy lại thành thị số 019, ba ngày sau đại quân xuất phát về phía thành thị số 041.
Giang Khải đã từng cùng tiểu đội Xích Viêm đi săn ở thành thị số 041 nhiều lần, vừa hay quen thuộc với thành thị số 041 nhất, đồng thời diện tích thành thị số 041 nhỏ bé, Thú Thần chiếm cứ có đẳng cấp khá thấp, cộng thêm trước đó Giang Khải từng săn rất nhiều Thú Thần ở chỗ này, bởi vậy thành thị số 041 cũng được coi là thành thị dễ công chiếm nhất.
Lúc Kịch độc tích nhân thu phục thành thị số 019 vẫn có biểu hiện dũng mãnh, cộng thêm rất nhiều người mới nghe danh đến gia nhập vào đội ngũ khiến đại quân thu hồi càng thêm lớn mạnh, điều này cũng khiến mọi người thấy được triển vọng tốt đẹp sắp được thực hiện của kế hoạch thu hồi lần này.
Thành thị số 041 có tất cả ba khu vực dã thú tụ tập, theo thứ tự là nhà khách thành thị, khu thắng cảnh Lê Viên và khu thắng cảnh hạ du Bạch Sa hồ.
Sau khi đại quân tiến vào vùng ngoại thành thành thị số 041, phát hiện khu vực xung quanh gần như không có tung tích của Thú Thần, cân nhắc đến đội ngũ lặn lội đường xa, kế tiếp còn có ba trận chiến, Giang Khải liền hạ lệnh toàn quân nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sau khi nhân loại bị ép rời đi, bây giờ vùng ngoại thành đã bị thảm thực vật rậm rạp bao phủ, hai bên trục đường chính dựng lên từng đống lửa như bầu trời đầy sao, từng đốm lửa.
Trong khoảng thời gian này Viên Trụ rất vất vả, nhiệm vụ của Giang Khải là đánh giết thủ lĩnh, hắn ta thì phải dẫn đội chống cự Thú Thần phản công chính diện, tuyệt đối không nhẹ nhàng hơn Giang Khải.
“Trụ Tử.” Giang Khải vỗ vai Viên Trụ, ngồi xuống bên cạnh hắn ta, “Thực lực tăng lên rồi.” Giang Khải cũng thấy lực chiến đấu mà Viên Trụ biểu hiện ra, nói thật, hơi nằm ngoài dự đoán của Giang Khải!
“Bớt, bớt lại!” Viên Trụ khinh thường nói, “Ai, rốt cuộc tiểu tử ngươi đã xảy ra chuyện gì, sao lại mạnh hơn lần trước nhiều như vậy?” “Không được, lần tiếp theo ta cũng đi nơi xa một chút, biết đâu nếu ta phát hiện Thú tổ chi đô, vậy bây giờ ta cũng sẽ thực lực tăng mạnh!” Giang Khải buồn cười nhìn Viên Trụ, “Nơi đó đều là quái vật loại quỷ quái đấy, có nữ quỷ không đầu, ác quỷ u hồn… Còn có một loại bụng bị người ta đánh vỡ, bên trong thò ra một cái đầu quỷ anh, đầu lưỡi của quỷ anh kia có thể duỗi dài thế này, miệng có thể mở lớn thế này, miệng đầy răng nanh…” Giang Khải vừa nói vừa khua tay.
Vẻ mặt Viên Trụ vàng ngày càng không thích hợp.
Vẻ không cam lòng trước đó lập tức tan thành mây khói, thân thể cũng không tự chủ được co rúm lại, dựa vào bên cạnh người Giang Khải.
“Nơi, nơi đó đều là loại quỷ quái?” Ánh mắt Viên Trụ né tránh, khẽ hỏi, còn theo bản năng nuốt nước bọt một cái.
Nhìn biểu hiện của Viên Trụ, Giang Khải không nhịn được thấy ngạc nhiên.
Lá gan của tiểu tử này lại lớn hơn, không hét rầm lên nữa! Xem ra đã trải qua một ít rèn luyện…
“Cũng không phải rất kinh khủng. Ngươi muốn đi sao? Có muốn sau này quay về ta dẫn ngươi đi không, lần trước ta còn chưa thăm dò xong, đến lúc đó ta dẫn ngươi vào, ngươi tự đi vào tìm một chút, ta đoán còn có rất nhiều bảo vật.” Nghe thấy Giang Khải muốn mình đi vào nơi khủng bố như vậy một mình, sắc mặt Viên Trụ trắng bệch.
“Ngươi, ngươi nói với ta những thứ này làm gì, không phải chỉ là loại quỷ quái sao, ngươi cảm thấy ta còn sợ sao?” “Ngươi đã từng thăm dò, ta còn đi làm gì, ta, ta mới không cần nhặt đồ còn lại của ngươi… Ta, ta tự đi tìm bản đồ ẩn mới!” Giang Khải như cười mà không phải cười nhìn Viên Trụ, trong lòng suy nghĩ.
Tiểu tử, giả vờ, tiếp tục giả vờ đi!
Viên Trụ đúng là bạn thân của Giang Khải, vừa thấy vẻ mặt đầy ý cười xấu xa của Giang Khải lập tức nhận ra.
“Tiểu tử, ngươi lại lừa ta! Xem ta có dạy dỗ ngươi không!” “Ngươi đừng đến nữa! Còn đến nữa ta sẽ gọi tiểu độc!” “Có bản lĩnh ngươi đừng gọi tiểu độc, đơn đấu.” Tô Noãn Noãn nhìn Trụ Tử đùa giỡn với Giang Khải, mỉm cười lắc đầu.
Chẳng lẽ đây chính là kiểu nam nhân đến chết đều là thiếu niên? Dù sao hai người này cũng là nhân vật dẫn quân, kết quả ở cạnh nhau lại như tiểu hài tử, không đùa giỡn một trận thì cả người khó chịu.
Nhưng cũng có thể thấy được tình cảm hai huynh đệ bọn họ cũng không vì tách ra phát triển mà chịu ảnh hưởng, Tô Noãn Noãn nghĩ đến đây trong lòng cũng cảm thấy vui mừng.