Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu - Chương 77
topicCẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu - Chương 77 :
Tiêu Dặc lặng im, cuối cùng vẫn khiến Dương Yêu Nhi chú ý. Nàng buông thìa xuống, nhìn về phía trước.
Xuyên qua chiếc mạng che mặt, nàng nhìn rõ Mạnh Hoằng đang ngồi ngay ngắn trong góc.
"Hắn..."
Dương Yêu Nhi vừa mở lời, Tiêu Dặc liền cụp mắt xuống, ngón tay không kìm được xoa xoa thành chén, siết chặt thành chén trong tay.
"Hắn là... là..." Dương Yêu Nhi cẩn thận nhớ lại một lúc: "Người tặng lễ."
Tiêu Dặc ngay lập tức thả lỏng ngón tay.
Dương Yêu Nhi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm người đó thêm vài lần.
Dù sao cũng là một người quen mắt.
Đối với nàng mà nói, có thể khiến nàng cảm thấy quen mắt đã là chuyện hiếm có.
Mạnh Hoằng cảm thấy rõ ràng.
Cho dù Dương Yêu Nhi đội mạng che mặt, nhưng hắn vẫn mơ hồ có thể thoáng thấy cặp mắt xinh đẹp bên dưới, cảm nhận được ánh sáng phát ra từ đó.
Mạnh Hoằng buông bầu rượu trong tay xuống, cả trái tim đập nhanh hơn rất nhiều.
Cổ họng bị hơi rượu hun nóng, cái vị cay đó dường như lan tràn từ cổ họng lên đến đầu lưỡi.
Hắn nhịn không được đứng dậy, chậm rãi đi về phía chiếc bàn bên kia.
Các thị vệ tất nhiên hiểu được cách nhìn sắc mặt, vừa rồi Tiêu Quang Hòa không ngăn cản, giờ đây Mạnh Hoằng đi tới, bọn họ liền bước lên một bước, chặn người lại.
Mạnh Hoằng nâng tay cúi đầu: "Tiêu gia, Tiêu phu nhân... Không ngờ lại vô tình hội ngộ tại đây, liền mạo muội tiến lên vấn an!"
Sắc mặt Tiêu Dặc cũng ngay lập tức dịu lại.
Người này quả thực thông minh hơn Tiêu Quang Hòa.
Ngón tay Mạnh Hoằng cuộn tròn lại mất tự nhiên, hắn theo bên hông lấy xuống một vật, hai tay dâng lên, hơi cúi đầu, tránh đi ánh mắt đang nhìn tới phía trước, nói: "Lúc trước muội muội không hiểu chuyện, từng mạo phạm phu nhân. Hiện giờ phu nhân tân hôn, vẫn chưa dâng lên hạ lễ. Xin hãy nhận đây làm lễ vật."
Trong tay hắn dâng là một thanh loan đao, vỏ đao khảm đá quý, ngoại hình vô cùng tinh xảo đẹp mắt.
Quả thực rất thích hợp làm vật trang sức cho nữ tử.
Tân hôn cũng xác thực có tục lệ tặng đao.
Như thế không tính là gì.
Tiêu Dặc mím môi dưới, còn chưa kịp mở miệng, bên này Dương Yêu Nhi đã đứng dậy, bước ra phía trước, rút lấy thanh loan đao từ tay hắn, khẽ gật đầu, nói: "Ừm, đa tạ."
Tay Mạnh Hoằng run rẩy, sau đó liền lập tức thu về giấu ra phía sau.
Hắn mỉm cười, nói: "Không dám quấy rầy, xin được phép cáo lui."
Dứt lời, hắn quả thực tiêu sái xoay người đi về phía chỗ ngồi phía trước, gọi tiểu nhị tính tiền rồi xuống lầu.
Môi Tiêu Dặc mím càng chặt hơn.
Hắn quay đầu nhìn Dương Yêu Nhi: "Còn không trở lại?"
Dương Yêu Nhi nắm chặt thanh loan đao trong tay, ngoan ngoãn đi trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống. Nhưng lực chú ý của nàng đã bị thanh đao này thu hút, nàng không ngừng mân mê, đầu ngón tay lướt qua những viên đá quý phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
"Ăn no chưa?" Tiêu Dặc hỏi.
Dương Yêu Nhi gật đầu.
Vừa rồi nàng chỉ lo vùi đầu ăn.
Tiêu Dặc lại nhìn về phía đồ ăn trước mặt, nhất thời mất đi hết khẩu vị.
Quả nhiên là nên giữ người này lại trong cung, không cho bước ra ngoài một bước nữa.
Dương Yêu Nhi dè dặt cẩn trọng cầm lấy cán đao, rút đao ra khỏi vỏ.
Tiêu Dặc chợt quay lại nắm lấy tay nàng: "... Cẩn thận."
Lưỡi đao quả thực sắc bén, chỉ nhìn thôi cũng khiến bản năng cảm thấy khắp người phát lạnh.
Dương Yêu Nhi đặt đao và vỏ đao cùng nhau lên mặt bàn, quay đầu hỏi Tiêu Dặc: "Chia như vậy sao?"
Tiêu Dặc ngẩn ra, không hiểu ý tứ của nàng.
Dương Yêu Nhi vươn đầu ngón tay nhọn, chỉ vào đao, rồi lại chỉ vào vỏ đao: "Hoàng thượng, muốn cái nào?"
Tiêu Dặc chợt phản ứng lại.
Nàng là muốn chia làm hai nửa, một cái cho hắn.
Cái luồng khí nghẹn lại trong ngực hắn trong khoảnh khắc tan thành mây khói.
Hắn nắm lấy đầu ngón tay nàng, thấp giọng nói: "Trẫm không thiếu vật ấy, đều là của Yêu Nhi."
Khóe miệng Dương Yêu Nhi cong lên, dùng sức gật đầu, lập tức liền không chút khách khí tra thanh đao vào vỏ, đặt ngay ngắn rồi treo lên thắt lưng.
Nàng treo nửa ngày, tự mình cũng không thể treo cho ngay được.
Tiêu Dặc hết cách, đành phải hơi khom người đoạt lấy thanh loan đao từ tay nàng, sau đó lại từ từ treo lên lưng nàng.
Mất một lúc lâu, cuối cùng cũng treo xong.
Dương Yêu Nhi thỏa mãn đưa tay vỗ vỗ thanh đao bên hông, nói: "Xinh đẹp."
Tiêu Dặc đưa tay khều chiếc túi thơm hình quả cầu bên hông nàng lên, hỏi: "Vật ấy có xinh đẹp không?"
Đó là hắn đưa cho nàng.
Dương Yêu Nhi nói: "Xinh đẹp."
Tiêu Dặc lúc này mới thu tay lại, hạ giọng, ghé vào tai nàng nói: "Yêu Nhi còn muốn ăn gì nữa?"
Dương Yêu Nhi l**m l**m môi: "Rượu."
Tiêu Dặc bỗng nhiên nhớ tới ngày đại hôn động phòng, nàng chỉ vừa uống một chén rượu liền lập tức trở nên choáng váng, tỉnh tỉnh mê mê.
"... Được."
Tiêu Dặc gõ gõ mặt bàn: "Bảo tiểu nhị mang rượu đến."
"Vâng."
Chẳng bao lâu, liền có tiểu nhị mang hai bầu rượu lên.
Một bầu là rượu mạnh, một bầu là rượu hoa quế.
Tiểu thái giám ở một bên thử rượu, rồi mới trình đến trước mặt họ.
Ngón tay Tiêu Dặc lướt qua phía trên, cuối cùng vẫn chỉ rót rượu hoa quế đặt trước mặt Dương Yêu Nhi.
Dương Yêu Nhi ít khi có dịp uống rượu, lúc này tự nhiên rất phấn khích.
Nàng đưa tay muốn lấy chén rượu, Tiêu Dặc lại nhanh hơn một bước, cầm chén đặt vào lòng bàn tay nàng. Ngón tay hắn không nặng không nhẹ lướt qua các đầu ngón tay nàng, khiến nàng nhột, không kìm được cuộn tròn ngón tay lại nắm chặt chén rượu.
Trông có vẻ hơi ngốc, nhưng lại đáng yêu.
Tiêu Dặc nhấc bầu rượu rót cho nàng nửa chén.
Dương Yêu Nhi liền vội vàng đưa đến bên môi nhấp một ngụm, rồi lại một ngụm, không thèm để ý người khác, tự mình nhấp hết sạch.
"Thơm." Nàng chép miệng, nói.
Tiêu Dặc đột nhiên cảm thấy nóng bừng, hắn vô cùng muốn nhìn vẻ mặt nàng dưới lớp mạng che mặt.
Nàng uống say, đôi mắt hẳn là sẽ sáng long lanh lên?
Hắn liền lại rót cho nàng một ly, sau đó cũng rót cho mình một ly.
Nàng nâng chén rượu chậm rãi nhấp, còn hắn thì uống cạn một hơi vào cổ họng. Sau đó, yết hầu liền nóng rát, cái cảm giác nóng cháy đó theo cổ họng lan tràn thẳng đến đáy lòng, dường như lục phủ ngũ tạng đều bị đốt lửa.
Hắn muốn thân mật với nàng.
Hắn muốn nếm lấy một chút mềm mại và mát lạnh trên môi nàng, để làm dịu đi cái cảm giác cháy rát kia.
Đợi đến khi Dương Yêu Nhi liên tiếp uống hết ba chén rượu hoa quế, hắn đã uống hết hơn nửa chung rượu.
Hắn ghé vào tai nàng, ngay cả hơi thở phả ra cũng mang theo hơi nóng.
Hắn hỏi: "Yêu Nhi còn ăn gì nữa không?"
Hắn có lẽ đang say một phần, cho nên lời nói thốt ra liên tục hiếm hoi trở nên ôn nhu hơn.
"Không ăn, no rồi." Dương Yêu Nhi nói xong, đưa tay che môi cúi đầu nấc một cái.
Một luồng hơi rượu thơm tho quấn quýt trên người hai người, trong chốc lát lại có chút không phân biệt được của người này với người kia.
"Vậy thì trở về thôi." Tiêu Dặc đưa tay đỡ lấy eo nàng, nâng nàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Dương Yêu Nhi ngước mắt nhìn hắn cười một cái, lập tức lại ý thức được mình đang đội mạng che mặt, vì thế liền đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn gãi gãi.
Hành động theo bản năng này làm ra, chính nàng không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Nhưng Tiêu Dặc lại mạnh mẽ bắt lấy tay nàng, nói giọng khàn khàn: "Yêu Nhi đừng nghịch."
Dương Yêu Nhi chậm rãi chớp mắt: "Ừm?"
Thị vệ, cung nhân chờ sẵn bảo vệ xung quanh, bọn họ cùng nhau đi xuống lầu.
Đợi đi đến ngoài cửa, xe ngựa đã đợi sẵn.
Dương Yêu Nhi bước đến bên cạnh xe ngựa đang do dự không biết làm sao để lên, Tiêu Dặc từ phía sau nàng nâng nàng lên, cực kỳ linh hoạt đưa nàng vào trong xe.
Dương Yêu Nhi ngoan ngoãn ngồi vào trong xe ngựa, Tiêu Dặc theo sát sau đó lên xe.
Dưới bóng đêm, người đi đường qua lại không khỏi nhìn thêm chiếc xe ngựa này vài lần.
Họ vừa cảm thán vẻ tuấn mỹ của thiếu niên công tử, lại vừa cảm thán khí chất xuất chúng của thiếu nữ mang mạng che mặt kia.
Tiêu Dặc không hề để ý những điều đó.
Hắn buông rèm che, xoay người, ngồi ổn định sát bên Dương Yêu Nhi.
"Có chóng mặt không?" Hắn hỏi.
Dương Yêu Nhi từ đầu ngón tay đến từng sợi tóc đều trở nên lười nhác, làm gì còn sức lực để lên tiếng trả lời? Nàng chỉ dụi dụi về phía trước mặt Tiêu Dặc.
Tiêu Dặc một tay nâng eo nàng, tay kia thì tháo đi mạng che mặt của nàng, sau đó chế trụ cằm nàng, nghiêng người hôn lên.
"Giải rượu." Hắn thấp giọng nói: "Như vậy liền có thể đem mùi rượu của Yêu Nhi, đều đẩy qua người Trẫm."
Mạng che mặt của nàng xiêu vẹo ngã xuống một bên, hai mắt nàng say mèm nhìn thẳng hắn, đôi mắt dường như đã hóa thành xoáy nước hấp dẫn người khác làm người ta muốn đắm chìm vào.
Hơi rượu giao thoa.
Nàng nếm được vị cay nồng và gắt trong miệng hắn.
Hắn cũng nếm được vị thơm và ngọt nhẹ trong miệng nàng.
Nàng bị hôn đến thần hồn điên đảo, cả người mềm nhũn, giả sử hắn lúc này làm điều gì, nàng chỉ sợ là đều không nhớ đến việc muốn cự tuyệt.
Đợi đến khi mặt nàng đều sắp nghẹn đỏ, Tiêu Dặc mới nới lỏng ra.
"Sao lại là một tiểu ngốc tử, ngay cả hô hấp cũng không biết..." Tiêu Dặc nâng tay khảy nhẹ một chút sợi tóc trước trán nàng.
Dương Yêu Nhi hồ đồ gật đầu, như gà con mổ thóc.
Nàng nũng nịu yếu ớt nói: "Chính là... ngốc tử mà..."
Tiêu Dặc nhịn không được lại h*n l*n ch*p m** đang phiếm hồng của nàng.
Đại khái là vừa mới bị lạnh.
Dương Yêu Nhi lại đưa tay đẩy đẩy hắn: "Nóng, nóng, muốn hóng gió..."
Dứt lời, nàng lắc lắc đầu, nửa thân mình hướng về phía cửa sổ xe nghiêng đổ đi qua. Một cánh tay nàng vịn chặt bệ cửa sổ, sau đó đầu ghé sát vào, tay kia thì gắng gượng nâng lên vén màn che.
Ánh đèn muôn màu muôn vẻ bên ngoài chiếu lên khuôn mặt nàng.
Ngàn vạn lưu tinh đều dung nhập vào khuôn mặt này.
Gió lạnh thổi qua.
Dương Yêu Nhi thoải mái mà híp mắt lại.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Ánh mắt nàng lướt qua hai bên đường.
Những quán nhỏ này, những người đi đường này... Còn có một tấm mặt nạ?
Tấm mặt nạ kia mà nàng lúc trước thấy ở trong sân cũng tương tự, rất là xinh đẹp.
Người đeo mặt nạ hóa ra là một người.
Dương Yêu Nhi chớp mắt, tầm mắt rõ ràng hơn một chút.
Hóa ra vẫn là một nam nhân.
Vai rộng như vậy, thân hình cao lớn như vậy.
Hắn đi vào trong bóng đêm.
Dương Yêu Nhi lại chớp mắt.
Bên này Tiêu Dặc nhìn chằm chằm nàng một lát, hắn nhìn thấy ngũ quan nàng nhuốm lên sắc thái lung linh, cũng thoáng thấy trong chớp mắt nàng, lưu chuyển ngàn vạn tia sáng... Ánh mắt hắn trầm trầm, kéo người nàng trở về đặt vào trong lòng, lại một lần nữa cúi người hôn môi.
Đợi đến khi hôn một hồi lâu, hắn mới như dỗ trẻ con, thấp giọng hỏi nàng: "Yêu Nhi hôm nay muốn hay không?"
Dương Yêu Nhi nỗ lực suy tư một lát, sau đó nàng liền nghiêng ngả chao đảo đứng lên, ngã mạnh xuống ngồi trong lòng Tiêu Dặc, một chân còn đáp lên thắt lưng Tiêu Dặc, vô cùng trịnh trọng nói: "... Muốn."
"Nhưng mà..." Dương Yêu Nhi đột nhiên nhớ tới cái mặt nạ kia.
"Bên thiếp mới..." Lời nàng còn chưa nói hết, liền bị Tiêu Dặc chặn lại.
Hắn nói: "Lập tức hồi phủ."
...
Góc khuất.
Nam nhân đeo mặt nạ đem một người khác cũng đeo mặt nạ từ trên đất nhấc lên.
Người nọ thấp giọng oán giận nói: "Không có chỗ đi, lại tìm nơi khác."
Nghe giọng nói đó, yểu điệu thướt tha, hẳn là một nữ tử.
----
Tác giả có lời muốn nói: Yêu Nhi mỗi lần đều có thể tránh né đi cơn giận của Tiểu Hoàng đế. Buông tay.