Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu - Chương 78

topic

Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu - Chương 78 :

Dương Yêu Nhi tỉnh lại vào ngày hôm sau, đầu đau đến mức như muốn vỡ ra.

Nàng ôm đầu, lảo đảo bò dậy.

Xuân Sa đang canh giữ bên màn trướng, vội vàng đứng dậy cuộn màn trướng lại: "Nương nương tỉnh rồi ạ?" Dứt lời, ánh mắt nàng lơ đãng rơi xuống cổ Dương Yêu Nhi, trên đó có nhiều vết đỏ. Xuân Sa đỏ mặt, không dám nhìn kỹ nữa.

Dương Yêu Nhi đỡ lấy cổ tay nàng, mượn lực bước xuống giường, mơ hồ nhìn quanh: "Hoàng thượng?"

"Hoàng thượng hôm nay vào triều rồi ạ."

Dương Yêu Nhi nhìn quanh một vòng.

Thì ra đã trở lại.

Nàng cũng không biết trở về khi nào, chỉ loáng thoáng nhớ được, Hoàng thượng hình như đã ôm nàng đi tắm.

Đợi thay y phục, trang điểm xong, nàng nhìn ra ngoài mới phát hiện tuyết đã ngừng rơi.

Như vậy thì cũng không còn tuyết để chơi nữa.

Nàng liền tự mình ngồi co ro trong phòng, tiếp tục đọc sách, luyện chữ. Thoáng chốc đến buổi chiều, Lưu ma ma nhẹ nhàng đi đến gần, nói: "Nếu nương nương cảm thấy ổn, thì hãy đi chọn thêm trang sức, y phục..."

Dương Yêu Nhi buông sách xuống đi theo Lưu ma ma, liền thấy các cung nữ đang nâng không ít y phục và trang sức, cái nào cũng vô cùng hoa lệ.

Nàng làm sao hiểu được chọn trang sức và y phục thế nào đâu? Nàng chỉ tùy ý chỉ hai món, nhìn vào liền cảm thấy cực kỳ có tiền.

Lưu ma ma nhặt ra, cười nói: "Nương nương quả thật có ánh mắt tốt!"

Dương Yêu Nhi chớp mắt.

Món nàng chọn ra là trâm phượng đầu và phượng bào màu vàng ròng.

Ưu điểm là chất liệu tinh tế, chế tác tinh xảo, nếu Dương Yêu Nhi mặc vào người, cũng sẽ không có khí chất tầm thường.

Lưu ma ma hầu hạ nàng thay xiêm y, lại đeo trang sức cho nàng, sau đó đỡ nàng đến bên bàn ngồi xuống, nói: "Nương nương muốn ăn gì?"

"Ưm? Không đợi Hoàng thượng sao?"

Thường ngày nàng dùng bữa đều là cùng với Tiêu Dặc.

"Hôm nay không đợi." Lưu ma ma nói.

Dương Yêu Nhi nghĩ nghĩ, liền thuận miệng đọc tên một món ăn mà nàng nhớ tương đối rõ, Lưu ma ma gật đầu sai tiểu cung nữ mang trà bánh đến, sau đó đi phân phó phòng bếp.

Khôn Ninh cung có phòng bếp chuyên biệt cho Hoàng hậu, việc ăn uống quả thực rất thuận tiện.

Đợi nàng nhai kỹ nuốt chậm ăn xong điểm tâm, lại ăn qua những món ăn được dọn lên sau đó, Lưu ma ma liền đỡ nàng đến chính điện ngồi xuống.

Lưu ma ma vỗ vỗ tay, chẳng bao lâu liền có cung nữ dẫn hai người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ quý phái vào cửa.

Các phụ nhân hướng Dương Yêu Nhi hành lễ, trong miệng nói: "Thần phụ là An Dương hầu phu nhân Lý thị."

"Thần phụ là Lâm Dương hầu phu nhân Mông thị."

Dương Yêu Nhi ngồi ngay ngắn trên ghế phượng, quay đầu đi nhìn Lưu ma ma, Lưu ma ma liền cũng chỉ nhìn lại nàng, không hề lên tiếng.

Dương Yêu Nhi đành phải học theo dáng vẻ của Tiêu Dặc, nói: "Bình thân."

Giọng nói nàng thốt ra dễ nghe, nhưng lại khiến người ta không nghe ra được cảm xúc gì, quả thực có chút uy thế.

An Dương hầu phu nhân và Lâm Dương hầu phu nhân đứng dậy, lúc này mới dám nhìn thẳng Dương Yêu Nhi. Các nàng nhìn khuôn mặt Dương Yêu Nhi, khẽ run sợ giật mình, sau đó mới giữ được cảm xúc.

Tuy trước đây đã từng gặp qua, nhưng rốt cuộc vẫn không được nhìn gần như thế này.

Càng đi đến gần, mới càng có thể nhìn thấy vẻ đẹp động lòng người của tân hậu, và cũng càng cảm nhận được một tia uy nghiêm khí thế toát ra từ người nàng.

Lâm Dương hầu phu nhân đang âm thầm lẩm bẩm, tân hậu như vậy đâu còn cần nàng đến dạy dỗ nữa?

Bên kia An Dương hầu phu nhân lại ôn nhu cười, chủ động tiến lên hai bước nói: "Thần phụ hôm nay đến đây, là để thưa với Nương nương một chút về chuyện trong cung ngoài cung... Hôm nay trong cung sẽ tổ chức đại yến, báo trước với Nương nương, cũng tránh cho Nương nương phải phiền lòng."

Dương Yêu Nhi kỳ thực không hiểu lắm, nhưng nàng vẫn dè dặt gật nhẹ cằm.

An Dương hầu phu nhân trẻ tuổi hơn, trước đây thường ở bên cạnh Thái hậu, chẳng qua sau này ít đến Vĩnh An cung hơn.

Nàng có tiếng ở kinh thành là một chủ mẫu xử lý việc nhà gọn gàng ngăn nắp, nữ nhi dưới gối nàng, tuy tuổi còn nhỏ cũng đã sớm có người đến cầu hôn.

Nàng sẽ dạy công việc quản lý như thế nào.

Còn Lâm Dương hầu phu nhân, tính tình đanh thép làm việc quả quyết. Nàng thường giao tiếp với các vương công quý tộc, khí độ trên người cũng không thể xem thường, như thế có thể khiến nàng đến dạy dỗ Tân hậu khi nào thì nên ngoan ngoãn một chút...

Lưu ma ma cho người ta chuyển ghế dựa để hai người họ được ban cho ngồi, rồi sau đó các nàng vừa trò chuyện, vừa cẩn thận giảng giải các loại kinh nghiệm cho Dương Yêu Nhi.

Thế nhưng Dương Yêu Nhi làm sao có thể tiếp thu hết được ngay?

Nàng vừa nghe câu trước, câu sau đã không lọt tai.

So với đọc sách còn khó hơn.

Dương Yêu Nhi ngồi đoan chính ở đó, một tay đỡ tay vịn ghế, nhờ thế mới không gục xuống vì buồn ngủ.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua.

An Dương hầu phu nhân nhấp một ngụm trà, nói: "Giờ giấc không còn sớm nữa, không dám chậm trễ Nương nương. Lát nữa sợ là phải khai yến."

Lâm Dương hầu phu nhân cũng đứng dậy cáo lui.

Dương Yêu Nhi chỉ "Ừm" một tiếng.

Đợi các nàng vừa đi, nàng liền dựa vào chiếc gối tựa lớn phía sau.

Lưu ma ma bước lên phía trước xoa bóp thái dương cho nàng: "Nương nương nghỉ ngơi một lát, chốc nữa chúng ta phải đi rồi."

"Được."

Dương Yêu Nhi chậm rãi hỏi: "Ta phải, học những thứ này sao?"

Lưu ma ma gật đầu: "Nương nương là mẫu nghi thiên hạ cao quý của một quốc gia, đương nhiên là phải học những thứ này."

"Ngày sau còn phải học nữa?"

"Nếu Nương nương học xong, tự nhiên sẽ không cần phải học nữa."

Dương Yêu Nhi thần sắc mệt mỏi, ngay cả chiếc hoa tai vàng kia rủ xuống bên trán nàng, ánh kim quang rực rỡ, cũng không thể làm nổi bật được ánh sáng trong đáy mắt nàng.

Lưu ma ma chỉ nghĩ nàng đau đầu vì hôm qua uống rượu, liền vội vàng xoa bóp thái dương cho nàng.

"Nương nương, không thể nghỉ ngơi nữa, chúng ta đi thôi."

Liên Quế và Xuân Sa cùng tiến lên đỡ Dương Yêu Nhi, nâng nàng đứng dậy, rồi đi ra ngoài.

Khi đứng dậy, khí thế trên người nàng liền thay đổi.

Không còn thấy chút mềm mại hay chút mệt mỏi nào nữa.

Dương Yêu Nhi đến Chính điện, Tiêu Dặc đã ngồi xuống ở long ỷ phía trên.

"Hoàng hậu nương nương giá lâm." Thái giám cao giọng nói.

Dương Yêu Nhi chậm rãi đi tới bên cạnh Tiêu Dặc.

Ghế phượng  vốn đặt ở vị trí bên dưới Hoàng thượng, nhưng Tiêu Dặc vươn tay rảnh rỗi về phía nàng, Dương Yêu Nhi liền không hề giữ kẽ đặt tay mình lên, rồi ngoan ngoãn đi theo qua đó ngồi sát bên Tiêu Dặc.

Mọi người dưới bậc lập tức quỳ xuống đất lễ bái.

Dương Yêu Nhi chớp mắt, cẩn thận nhìn lên, liền thấy bên trong không thiếu những gương mặt kỳ quái, mũi cao cao, trán cao cao, mặc y phục đủ màu đủ kiểu, trông có chút buồn cười.

Nhưng cũng có những nữ tử mặc y phục đủ màu đủ kiểu, thật xinh đẹp.

Các nàng quỳ ngồi giữa điện, đợi đến khi tiếng nhạc vang lên liền di chuyển ra giữa sân, làn váy rộng rãi ngay sau đó bay lên, xoay ra một vòng rồi lại một vòng xinh đẹp.

Tiêu Dặc ghé vào tai nàng, thấp giọng nói: "Đó là người Đại Nguyệt quốc."

Dương Yêu Nhi gật gật đầu, nhìn không chớp mắt.

Người Đại Nguyệt quốc nhảy múa xong.

Ngay sau đó lại có một đám người chân trần, bất luận nam nữ, đều mặc trang phục hở eo hở cánh tay, bước vào giữa sân.

Họ vẫn theo tiếng nhạc mà nhảy.

Chẳng qua lần tấu nhạc này, leng keng linh linh, nghe có vẻ quái dị không nói nên lời.

Sau khi nhảy được vài vòng, đột nhiên họ chụp lấy một vật từ sau lưng rồi mạnh mẽ úp lên mặt.

"Mặt nạ." Dương Yêu Nhi chớp mắt, lên tiếng nói.

Thứ họ đeo trên mặt đều là mặt nạ, nàng đã từng gặp qua loại mặt nạ này.

Tiêu Dặc thản nhiên nói: "Đó là người Thiên Truy Quốc... Mặt nạ nàng nhìn thấy lúc trước, chính là loại mặt nạ như thế này sao?"

Dương Yêu Nhi gật đầu.

Tiêu Dặc khẽ nhíu mày, ghi nhớ chuyện này.

Tiếng nhạc đệm tấu càng lúc càng gấp gáp.

Những người này bắt đầu chuyển động chậm rãi, trông lại không giống đang nhảy múa lắm.

Tiêu Dặc lại nói: "Thiên Truy Quốc, được phép thi hành vu thuật. Vũ nhạc của họ, kỳ thực đều là thứ chỉ dùng khi làm phép vu thuật... Bất quá vì tiếng nhạc có cái đẹp riêng, kỹ thuật nhảy cũng có chỗ duyên dáng nên dần dần được đưa vào các buổi yến hội của vương công quý tộc. Nếu có thể có Vu nữ ở tịch tấu nhạc nhảy múa thì đó là một thể diện rất lớn."

Dương Yêu Nhi nghe xong, liền hơi quay đầu lại nhìn thẳng hắn.

Ánh mắt nàng hồn nhiên mà lại cực nóng.

Tiêu Dặc trong chốc lát bị nhìn đến mức cảm thấy cổ họng khô nóng, hắn không nhịn được đưa tay chụp lên đùi nàng, y như lúc trước làm "lò sưởi tay" cho nàng vậy.

Dương Yêu Nhi nói: "Hoàng thượng, hiểu nhiều quá."

Tiêu Dặc đặt một miếng điểm tâm vào đĩa của nàng, nói: "Trước đây khi bị bệnh, không thể dậy được, việc gì cũng làm không xong, chỉ có thể lấy sách ra đọc. Ban đầu là đọc tứ thư, đến sau này vì thời gian triền miên giường bệnh quá lâu nên sách giải trí tạp nham gì cũng đọc. Bất quá đều là viết trong sách thôi."

Dương Yêu Nhi một mặt muốn nghe hắn nói chuyện, một mặt lại muốn xem người Thiên Truy Quốc múa, liền không phân tán được tinh thần, cũng quên mất miếng điểm tâm trước mặt.

Tiêu Dặc thấy thế đành phải gắp miếng điểm tâm đưa đến bên môi nàng, lúc này mới lại nói: "Yêu Nhi nếu đọc thật nhiều sách, tự nhiên cũng giống như Trẫm, cái gì cũng có thể biết."

Dương Yêu Nhi cái hiểu cái không gật gật đầu.

Cuối cùng đi đến trên điện là người Tân La quốc.

Người Tân La quốc mặc những chiếc váy rộng rãi hơn, đeo một dải băng buộc chặt váy từ ngực trở lên, khi xoay tròn đứng dậy, làn váy tựa như chiếc cổ phong căng phồng thành từng quả cầu.

Bất luận là nam hay nữ, họ đều mặc trang phục như vậy.

Tóc họ búi cao, giữa búi tóc cũng buộc một dải băng, dải băng dài thật dài rủ xuống, khi xoay người, dải băng cũng sẽ xoay theo.

Dương Yêu Nhi nhìn rất chăm chú hồi lâu, luôn cảm thấy họ sẽ giẫm phải dải băng đó rồi ngã nhào xuống.

Đợi đến khi các quốc gia đều hiến xong vũ nhạc, mọi người liền cùng nhau nâng chén hoan nghênh sứ thần các nước.

Mà sứ thần các nước sau khi uống xong chén rượu chúc mừng này, liền lần lượt đi đến giữa điện, quỳ xuống đất dâng hạ lễ lên Hoàng thượng.

Đại Nguyệt quốc dâng lên là dạ quang châu, dạ quang chén, san hô châu và các vật khác...

Sứ thần dẫn đầu chính là Đại công chúa và Nhị vương tử của Đại Nguyệt quốc. Nhị vương tử hai tay nâng một cái tráp, quỳ xuống đất cao giọng, dùng quan thoại Đại Tấn sứt sẹo nói: "Đem thần tích do thần lưu lại, hiến tặng Hoàng hậu xinh đẹp nhất Đại Tấn!"

Sắc mặt Tiêu Dặc liền trầm xuống.

Điều này cũng không sao.

Đợi đến Thiên Truy Quốc.

Sứ thần Thiên Truy Quốc quỳ xuống đất, tay nâng tráp run nhè nhẹ.

Hắn cũng cất cao giọng nói: "Nguyện đem vật quý giá của Đại Vu nữ, hiến tặng Hoàng hậu xinh đẹp nhất Đại Tấn! Hoàng hậu Đại Tấn dung mạo tựa thiên tiên, chỉ có Hoàng hậu Đại Tấn mới xứng với thần vật của Thiên Truy Quốc..."

Trong chốc lát, chúng thần đều ngừng lại hơi thở.

Mặt mày Tiêu Dặc âm trầm, sắc mặt lạnh như băng.

Hắn không nói với Yêu Nhi.

Lần này người phiên bang dị quốc, phần lớn tính tình ngay thẳng, thường xuyên đem những lời khen ngợi quá mức treo ở cửa miệng, cũng không ngại ngùng khi khen người khác.

...

Dương Yêu Nhi lúc này còn đang hứng thú nhìn chằm chằm những chiếc mặt nạ họ đeo trên người.

Ôi, hóa ra mỗi người đều có một cái nha?