Nhật Ký Của Thẩm Châu Ngôn - Chương 23
topicNhật Ký Của Thẩm Châu Ngôn - Chương 23 :
Giọng tôi khàn đặc, tôi gào lên:: "Đừng lại gần! Đừng lại gần... Cầu xin anh... Anh nói đúng, năng lực hình sự và lòng trắc ẩn trong tôi sẽ thôi thúc tôi cứu những cô gái đó... Tôi sẽ cứu họ... Sẽ cứu họ... Đừng đến đây nữa..."
Nhưng ai sẽ đến cứu tôi đây?
Ai sẽ đến đây?
Ha ha ha ha...
Trái tim tôi đau đến mức không chịu nổi.
64
Cuối cùng, tôi đã nói hết kế hoạch của mình cho Mạnh Hạo nghe.
Bởi vì anh ta từng nói rằng hệ thống điều hòa ngoài trời ở góc tây của tòa nhà và phòng để đồ của Nam ca cùng dùng chung một đường điện.
Chỉ cần điều hòa ngoài trời bị cháy, phòng để đồ của Nam ca chắc chắn sẽ mất điện.
Lúc đó, có thể nhốt ông ta bên trong.
Nhưng nơi này có hệ thống giám sát nghiêm ngặt, không thể chủ động ngắt điện mà bắt buộc phải lợi dụng sức mạnh của thiên nhiên.
Khu vực đặt điều hòa ngoài trời vốn là điểm hay bị sét đ/á/n/h, tôi đã chế tác sợi kim loại cực mỏng từ bạc hỗn hợp rồi đặt trên dàn nóng của điều hòa để dẫn điện, dẫn sét đ/á/n/h trúng vào đó.
Tôi giải thích chi tiết một lần rồi dặn dò Mạnh Hạo: "Bây giờ đang vào mùa mưa, từ ngày mai trở đi sẽ có sấm sét vừa và lớn.
Đợi khi tôi đổi bình cố định dịch formalin cũ cho Nam ca, anh hãy đặt sợi kim loại này lên dàn nóng điều hòa, sau đó nhẹ nhàng dịch chuyển cột thu lôi một chút."
Mạnh Hạo khẽ đáp: "Ừm" Rồi nhận lấy sợi kim loại từ tay tôi.
Tôi xoay người rời đi.
Sau lưng, Mạnh Hạo khẽ gọi tên tôi: "Trịnh..."
Tôi dừng bước, không quay đầu lại: "Từ giờ phút này, tôi sẽ không tin bất kỳ ai nữa, kể cả anh."
65
Những ngày tiếp theo, tôi luôn ở trong phòng thí nghiệm pha chế dung dịch cố định formalin.
Đồng thời, tôi không ngừng suy nghĩ cách dụ Nam ca mắc câu, làm ông ta trúng độc.
Thứ duy nhất có thể lợi dụng chính là "anh em" của ông ta, Thẩm Châu Ngôn.
Phòng để đồ của Nam ca có tổng cộng bốn mươi tiêu bản.
Tượng trưng cho bốn mươi người anh em đã c/h/e/c của ông ta.
Tuy những người này đều rất quan trọng nhưng vẫn chưa thể sánh bằng Thẩm Châu Ngôn.
Vậy nên, tôi quyết định ra tay với lọ dun dịch cố định formalin của Thẩm Châu Ngôn, điều chỉnh nồng độ formalin trong đó cao hơn so với dung dịch cố định thông thường.
66
Tôi mất khoảng bốn ngày thử nghiệm, thay đổi tỷ lệ glycerin và oxy, cuối cùng điều chế được một loại dung dịch đặc biệt có độ k/i/c/h th/i/ch khứu giác tương tự như dung dịch cố định bình thường.
Vào ngày tôi thông báo với Nam ca rằng đã hoàn thành, ông ta mang đến bốn mươi nhãn tên và gọi chuyên gia đến kiểm tra từng mẫu một.
Dĩ nhiên, họ sẽ không thể phát hiện ra bất kỳ điểm bất thường nào.
Chỉ khi nhiệt độ giảm xuống, oxy bên trong lắng xuống, formalin có nồng độ cao trong đó mới hoàn toàn bay hơi.
Thế nhưng, Nam ca vẫn chưa yên tâm.
Hắn đi vòng quanh một lượt, đặt tay lên lọ dung dịch đặc biệt đó, nhìn tôi chằm chằm: "Trịnh Lâm, tôi có thể tin cô không?"
Tôi cố giữ bình tĩnh, nhẹ gật đầu.
Nam ca lập tức ra lệnh cho người dán nhãn tên lên từng lọ rồi sắp xếp theo thứ tự.
Tôi nhìn thấy ông ta dán tên Thẩm Châu Ngôn lên một lọ dung dịch cố định thông thường.
Thực tế, việc dán tên là hoàn toàn ngẫu nhiên, xác suất để ông ta chọn trúng lọ dung dịch đặc biệt quá thấp.
Trong lòng tôi chợt hoảng hốt, như vậy thì không được, tôi nhất định phải đổi lại!
67
Nam ca cũng nhận ra ánh mắt của tôi, ông ta nheo mắt đầy ẩn ý: "Trịnh Lâm, lọ dung dịch cố định này có vấn đề gì sao?"
Tôi lắc đầu.
Hắn chậm rãi nở một nụ cười khó đoán.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng sấm "ầm ầm", sét đ/á/n/h ngang trời.
Nam ca chậm rãi tiến về phía tôi: "Trịnh Lâm à, tôi thật sự rất tò mò, cô định dùng bạc làm gì vậy? Dù sao thì tôi cũng coi như là chú của cô, có thể hé lộ một chút cho tôi nghe không?"
Tôi mở miệng, căng thẳng đến tột độ: "Chỉ trong vài ngày nữa ông sẽ biết thôi, tôi có suy tính riêng."
Nam ca gật đầu liên tục: "Được, được, vậy tôi sẽ chờ xem."
Đêm khuya tĩnh lặng, tôi lẻn vào phòng thí nghiệm, lặng lẽ đổi nhãn tên của Thẩm Châu Ngôn, dán lên lọ dung dịch đặc biệt mà tôi đã điều chế.
68
Sáng hôm sau, sấm chớp rền vang, mây đen vần vũ trên bầu trời.
Nam ca gọi đến mấy chục cô gái bị b/ắ/t c/ó/c cùng tôi, ra lệnh cho họ mang các lọ cố định formalin mẫu vào phòng sưu tập.
Đến lúc này, tôi mới biết phòng sưu tập của ông ta không hề đơn giản.
Bên trong không chỉ có một phòng thí nghiệm cỡ nhỏ mà còn có cả một bbứ tường công nghệ cao chuyên hấp thụ formaldehyde.
Ông ta quả thực quá cẩn trọng.
Sau khi các cô gái rời đi, trong phòng chỉ còn lại tôi và Nam ca.
Ông ta khóa cửa lại, nhìn tôi đầy ẩn ý: "Trịnh Lâm à, có thể nói cho Nam ca biết tối qua cô vào phòng thí nghiệm làm gì không? Sao lại giấu tôi vậy?"