Nhật Ký Của Thẩm Châu Ngôn - Chương 22

topic

Nhật Ký Của Thẩm Châu Ngôn - Chương 22 :

60

Nhưng dường như tôi không còn ai khác có thể nhờ cậy.

Tôi buộc phải đi tìm anh ấy.

Buổi chiều, tôi đến gặp Mạnh Hạo.

Anh ấy trông gầy hơn so với hai ngày trước. Lúc tôi nhìn thấy anh ấy, khóe miệng anh ấy vẫn còn vương một vết m/a/u, một tay ôm lấy bụng, sắc mặt tái nhợt, nhìn tình trạng rõ ràng vô cùng tệ.

Hốc mắt tôi bất giác đỏ lên.

Haiz.

Tại sao lại thành ra thế này?

Rõ ràng trước đây, anh ấy vẫn luôn yêu thương và bảo vệ tôi mà.

Vậy mà bây giờ, tôi lại không thể nhìn thấu anh ấy nữa.

Nghĩ đến tin nhắn mà Nam ca nhận được "g/i/e/c Mạnh Hạo càng sớm càng tốt", lòng tôi đau như d/a/o c/a/t, đến cả việc hít thở cũng thấy khó khăn.

Tôi cũng muốn ôm anh ấy nhưng trong đầu đang rối loạn đến mức không biết phải làm gì.

Mạnh Hạo là người chủ động tiến lại gần trước, bàn tay anh ấy dịu dàng vuốt tóc tôi như lúc trước: "Sao em lại có vẻ mặt này? Nam ca bảo em g/i/e/c anh rồi, đúng không?"

61

Sống mũi tôi cay xè, nước mắt lập tức tràn ra khiến tầm mắt tôi nhòe đi.

Mạnh Hạo khẽ cười: "Anh sẽ không để Trịnh Lâm của anh phải vấy bẩn đôi tay này đâu. Nghe này, Trịnh Lâm, anh biết em đang có rất nhiều nghi ngờ, biết em không còn tin tưởng anh nữa. Nhưng anh sẽ không bao giờ làm h/a/i em..."

Tôi ôm lấy lồng n/g/u/c, dùng tay ấn xuống x/u/o/n/g quai xanh để xoa dịu cơn đau: "Mạnh Hạo, tại sao chứ? Anh nói đi, rốt cuộc anh đang giấu em chuyện gì?

Vì sao Hứa Tình lại trở thành như vậy? Anh biết hết, đúng không, Mạnh Hạo?"

Mạnh Hạo nhẹ nhàng lau nước mắt trên má tôi, giọng nói vẫn dịu dàng như trước: "Xin lỗi, Trịnh Lâm, anh không thể nói cho em biết những chuyện khác. Nhưng có một điều anh có thể nói, em chính là gián điệp ngầm của cảnh sát."

62

Gián điệp ngầm?

Mạnh Hạo giải thích: "Trước đây em từng mắc chứng tâm thần phân liệt, Thẩm Châu Ngôn đã chữa khỏi cho em. Ông ấy là cảnh sát nằm vùng, thỉnh thoảng sẽ bí mật cung cấp thông tin cho chúng tôi. Sau khi ông ấy q/u/a d/o/i, tổ chức buôn bán n/o/i t/a/n/g càng lúc càng hoành hành, chúng tôi không thể nào thâm nhập được nữa nên mới quyết định lợi d/u/n/g nhân cách đặc thù của em để cài c*m v** đại bản doanh."

"Nhân cách hiện tại của em là lương thiện, nếu em đến đây mà không bị biến đổi thành nhân cách thứ hai thì năng lực hình sự cùng lòng trắc ẩn bẩm sinh sẽ thôi thúc em tìm cách cứu những cô gái bị giam giữ, từ đó trở thành nội ứng cho bọn anh. Còn trong trường hợp xấu nhất, nếu em thực sự bị thay đổi nhân cách, những cảnh sát nằm vùng đang ẩn nấp trong tổ chức cũng sẽ tìm cách lợi d/u/n/g em để truyền tin ra ngoài."

Ha.

Nam ca đã nói đúng.

Thẩm Châu Ngôn từng chữa khỏi cho tôi.

Ông ta và mẹ tôi đều muốn tôi trở thành nhân cách thứ hai.

Còn Mạnh Hạo và cảnh sát thì đã có sẵn hai phương án đối phó.

Thì ra, tôi chỉ là một công cụ.

Một công cụ để bọn họ lợi d/u/n/g.

Ha ha...

Tôi nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, đau đến mức không thể thốt thành lời.

Ngực tôi bắt đầu tức nghẹn, tôi cố gắng ôm chặt lấy lồng n/g/u/c mình: "Mạnh Hạo, vậy ra anh giả vờ đối tốt với tôi, giả vờ giúp đỡ tôi, giả vờ quan tâm tôi, giả vờ... giả vờ..."

Dù tôi đã cố gắng kìm nén hết sức có thể nhưng khóe môi vẫn run rẩy không kiểm soát được: "Anh... anh đang lợi d/u/n/g tôi, anh đang lừa tôi. Chỉ vì mẹ tôi là một trong những kẻ sáng lập tổ chức buôn bán n/o/i t/a/n/g nên các người cho rằng tôi sẽ không bị g/i/e/c? Vì thế mà các người bất chấp tất cả để lợi d/u/n/g tôi?"

63

Mạnh Hạo định tiến lại gần tôi nhưng tôi lập tức đẩy anh ta ra: "Đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào..."

Tôi sợ.

Tôi thực sự rất sợ.

Tôi sợ rằng chỉ cần anh ta chạm vào tôi, trái tim tôi sẽ đau đến tan nát.

Sợ rằng tôi sẽ không còn mạnh mẽ nổi nữa.

Tôi cúi đầu, không dám nhìn gương mặt anh ta nữa, giọng nghẹn ngào hỏi: "Anh là người tốt sao? Anh thực sự muốn cứu những cô gái đó, đúng không?"

Giọng Mạnh Hạo cũng khàn đặc: "Đúng."

Tôi c/ắ/n môi, thật lâu sau mới lên tiếng: "Vậy thì hãy phối hợp với tôi g/i/e/c c/h/e/c Nam ca... Sau đó, tôi mong rằng chúng ta sẽ trở thành người xa lạ."

Bên cạnh vang lên tiếng bước chân, Mạnh Hạo vẫn muốn tiến đến.