Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 36
topicBé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 36 :Đội trưởng sai rồi, nghe đội trưởng giải thích được không?
——————
Bầu trời rộng lớn phủ đầy sương mù, hòa cùng ánh đèn từ những con phố dài và tòa nhà cao tầng tạo nên một không gian náo nhiệt, chiếc xe hơi màu đen bỏ lại tất cả phía sau, tiến vào khu nhà gần ngoại ô thành phố.
Giữa sự náo nhiệt ấy, biểu tượng bằng kim loại của Cục Quản lý Dị năng lặng lẽ phản chiếu ánh sáng huyên náo của bầu trời trong sự tĩnh mịch.
“Trước khi có báo cáo kiểm tra, chúng tôi đã để Tần Gia Hoan đến nhận thi thể và cử người theo dõi sát sao.”
Ánh sáng từ đèn huỳnh quang chiếu sáng văn phòng tạm thời của Cục Quản lý Dị năng. Thực ra nơi này đã được bố trí khá giống với các văn phòng công vụ khác, nhưng lại có phần tuỳ ý hơn.
Tưởng Chiến với vẻ mặt nghiêm túc, rõ ràng là đang rất căng thẳng, tay áo sơ mi xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra cơ bắp đang căng cứng.
“Từ đầu đến cuối đối phương đều tỏ ra rất đau buồn, và cho biết trong suốt một tháng qua không phát hiện ra điều gì bất thường ở bạn đời. Sau khi xác nhận thi thể và ký tên, chúng tôi bảo anh ta đợi tin tức, rồi để anh ta về trước. Tiểu Thập cùng vài người bí mật theo dõi, nhưng sau khi chúng tôi phát hiện ra Pheromone, thì không thể liên lạc với Tiểu Thập được nữa.”
Tiểu Thập tên thật là Tề Tiêu Thời, biệt danh này ngoài việc liên quan đến tên thật thì còn là vì thành tích của cậu ta luôn xếp thứ mười trong lớp, nên được gọi như vậy suốt một thời gian dài. Là một dị năng giả cấp A, trình độ nghiệp vụ của cậu ta cũng rất mạnh, đã làm rất nhiều công tác bí mật theo dõi và giám sát đối tượng bị tình nghi, trước nay chưa từng gặp tình huống nào ngoài ý muốn như hôm nay.
“Họ mất liên lạc bao lâu rồi?”
Thời Tuế nhìn thoáng qua đồng hồ.
“Khoảng 5 giờ chiều, khi cố gắng liên lạc lại thì cả Tiểu Thập và tiểu đội dị năng cấp A của cậu ấy đều mất liên lạc. Thông tin về tiểu đội dị năng này đã được gửi đến điện thoại của các cậu.”
Tưởng Chiến tiếp tục nói.
“Cuối cùng họ mất tích ở một căn hộ bên bờ sông, vị trí căn hộ này rất đẹp, nằm ngay bên bờ đê, có tầm nhìn rộng rãi, có thể nhìn ra mặt sông và vùng xa. Căn hộ của họ nằm trên tầng thượng. Dị năng giả có khả năng bay cũng rất khó tiếp cận được, hiện giờ tình hình chưa rõ ràng, chúng tôi lo sợ sẽ rút dây động rừng, nên hiện tại chỉ bao vây khu dân cư và bí mật sơ tán người dân xung quanh.”
Trước đây, bọn họ chỉ dám theo dõi vì không có bằng chứng cụ thể, dù bây giờ đã có báo cáo kiểm tra trong tay, nhưng tình thế lại rất bị động.
“Bất động sản của anh ta quả thật không ít.”
Thời Tuế liếc nhìn vị trí căn hộ bên bờ sông, so sánh với nơi họ vừa đi qua trong đầu.
“Gia đình họ có thu nhập khá cao, đám cưới của họ cũng được tổ chức ở nước ngoài, bất động sản dưới danh nghĩa đúng là không ít, đây chỉ là một trong số đó. Chúng tôi nghi ngờ anh ta có liên quan đến tổ chức đứng sau Pheromone, bao gồm cả những đứa trẻ bị mất tích gần đây và đứa con bảy tám tháng tuổi của họ. Chúng tôi nghi ngờ có thể bọn trẻ vẫn chưa chết, mà bị tổ chức đứng sau sử dụng để làm thí nghiệm.”
Vậy nghĩa là chúng ta không đơn giản chỉ đối mặt với một dị năng giả có thể phát điên như Tần Gia Hoan, ai biết được còn bao nhiêu kẻ khác đang ẩn náu đằng sau.
“Lần này cần các cậu hỗ trợ cứu người. Nếu gặp kháng cự, thậm chí là đứa bé bảy tám tháng tuổi kia, chỉ cần nó đã bị tiêm thuốc P thì cũng là mối nguy hiểm, cấp trên đã ra lệnh, trên nguyên tắc, đều được phép xử lý.”
Vừa dứt lời, không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt hơn.
Giang Kinh Mặc cúi đầu, ngón tay phải nhịp nhịp lên cổ tay trái, không rõ biểu cảm.
Những nhân vật nguy hiểm, trên nguyên tắc đều được phép xử lý sao?
Cửa phòng khẽ vang lên tiếng gõ.
“Đội trưởng Tưởng, tài liệu đã được gửi đến.”
Tưởng Chiến thở phào nhẹ nhõm.
Nhận lấy tài liệu.
“Như vừa rồi đã nói với các cậu, vì các cậu được điều đến đây để xử lý quái vật, hiện tại lại liên quan đến thuốc P, nên phải xin lại báo cáo hỗ trợ, giờ đã có rồi, chúng ta chuẩn bị đến hiện trường thôi, có lẽ người dân đã được sơ tán gần hết.”
Nói xong, Tưởng Chiến lo lắng đi ra ngoài trước: “Các cậu xem tài liệu đi, tôi đi gọi điện thoại một lát.”
“Mọi chuyện đã trở nên phức tạp hơn rồi.”
Đoạn Mặc Hiên nhíu mày.
“Thời gian về lại bị kéo dài thêm rồi.”
“Có phải mấy năm gần đây thuốc P đã xuất hiện quá thường xuyên rồi không? Thật khiến người ta có cảm giác không lành.”
Cốc Khải cũng dựa vào sofa, lật xem tài liệu liên quan.
“Đừng lo lắng quá, nếu dự cảm của Tiểu Giang thành hiện thực thì đội của chúng ta liền có một bậc thầy đổ dầu vào lửa và một ông vua miệng quạ, tôi vẫn muốn sống thêm vài năm nữa.”
Đoạn Mặc Hiên liên tục xua tay.
Thời Tuế đặt điện thoại xuống một bên, liếc nhìn Giang Kinh Mặc, rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Trước giờ Thời Tuế vẫn luôn điềm tĩnh, nhưng hành động lúc này lại đầy ẩn ý.
Đoạn Mặc Hiên nhạy cảm nhận ra điều gì đó không đúng, ngẩng đầu lên.
“Anh Tuế, cậu đi đâu vậy?”
“Đi vệ sinh.” Thời Tuế quay đầu lại, bình tĩnh nhìn họ một cái.
Lười biếng mời Giang Kinh Mặc:”Đi cùng không?”
Chờ đến khi Giang Kinh Mặc và Thời Tuế rời khỏi phòng.
Chỉ còn lại Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải hai mặt nhìn nhau.
“Họ là học sinh tiểu học à? Còn phải nắm tay nhau đi vệ sinh?”
Cốc Khải gật đầu đồng tình.
“Hồi tiểu học anh còn chẳng nắm tay ai đi vệ sinh!”
Trong khi đó, Giang Kinh Mặc và Thời Tuế đi ngang qua những dị năng giả đang vội vã, rẽ qua các hành lang để đến nhà vệ sinh xa nhất.
Cậu thanh niên xinh đẹp ngoan hiền chớp chớp mắt.
“Đội trưởng.”
Thời Tuế đáp lại một tiếng, nhìn cậu, định nghe xem cậu muốn nói gì, nhưng sau khi cậu gọi hắn thì liền cúi đầu, như muốn nói lại thôi, ý định dường như muốn trào ra khỏi cái đầu nhỏ.
Sau đó liền nghe thấy bạn học nhỏ ‘không biết sợ’ mở miệng.
“Đi vệ sinh cùng nhau là để… so kích cỡ à?”
Cậu từng nghe qua một số lời đồn của mấy cậu trai thú hai chân.
Nhập gia tuỳ tục, cá voi sát thủ cũng không ngoại lệ!
Cậu còn thò đầu qua nhìn, kinh ngạc cảm thán một tiếng.
Thời Tuế:…
Cái quỷ gì thế này?
Ngay cả người lúc nào cũng điềm tĩnh thờ ơ như Thời Tuế, lúc này cái tay cầm ‘súng’ cũng không khỏi run rẩy.
Không muốn nói thì đừng nói, kẻo hắn lại muốn mở đầu Giang Kinh Mặc ra để xem bên trong chứa cái gì.
Thời Tuế nhanh chóng giải quyết xong.
Rồi cùng Giang Kinh Mặc bước đến bồn rửa tay để rửa.
Giang Kinh Mặc vẫn giữ nụ cười trên môi, trông có vẻ thoải mái hơn so với lúc nãy.
“Đội trưởng.”
Cậu nhìn bản thân trong gương.
“Bọn họ có quyền lựa chọn khi dính vào những thứ này, phản phệ là cái giá mà họ phải trả, nhưng những đứa trẻ thì không, chúng không có quyền lựa chọn, không thể giúp đỡ chúng sao?”
“Đến cuối cùng thì thuốc P cũng sẽ xuất hiện kết quả phản phệ, hiện tại không có trường hợp ngoại lệ.”
Thời Tuế bình tĩnh và khách quan lên tiếng, rút giấy từ hộp khăn giấy bên cạnh, lau khô những giọt nước trên tay.
“Em biết, nhưng khi nghe đến việc thí nghiệm gì đó, không biết có phải vì trước đây em đã sống không tốt hay không, em có một loại cảm giác rất khó chịu, như thể trong một khoảnh khắc ảo giác nào đó, em bỗng nghe thấy tiếng trẻ con khóc, nhưng em lại bất lực, cảm giác này làm em rất không thoải mái.”
Không đơn giản chỉ vì cậu thích loài thú hai chân.
“Chỉ là trên nguyên tắc có thể xử lý, mục tiêu chính của chúng ta là cứu người, cố gắng hết sức, em không cần phải suy nghĩ quá nhiều.” Thời Tuế nhẹ nhàng vỗ đầu Giang Kinh Mặc.
Mang theo mùi hương của xà phòng rửa tay mà hắn vừa sử dụng.
“Chờ một lát nữa xuống dưới tập hợp, anh có việc cần gọi điện xử lý.”
“Dạ.” Giang Kinh Mặc tươi cười trả lời.
Khi Thời Tuế rời đi, cậu nhìn vào gương.
Nước chảy ào ào, rửa trôi những giọt nước trên cổ tay và đầu ngón tay cậu, mang đi những hơi ấm cuối cùng trên da.
Trong gương, cậu thanh niên vẫn giữ nụ cười đó, những sợi tóc che khuất đôi mày xinh đẹp và sắc nét, khóe môi nhếch lên, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Vừa rồi cậu đã nói dối một câu.
Cậu là một con cá voi sát thủ thành tinh xuyên không, hoàn toàn không biết cuộc sống trước đây đã tồi tệ đến mức nào.
Nhưng có một điều cậu không bịa đặt.
Trong khoảnh khắc nghe thấy lời của Tưởng Chiến, cậu dường như nghe thấy tiếng khóc của những đứa trẻ, trong lòng bỗng trỗi dậy một cảm giác bất lực.
Thật khó chịu, khó chịu đến mức không thể giữ được bình tĩnh.
Bao gồm cả dấu vết hình lá kỳ lạ trên ngực, còn có dây leo đen trắng đang trồi lên, có phải cậu thật sự đã quên mất điều gì đó hay không?
Giang Kinh Mặc vươn tay, đầu ngón tay dính nước chạm vào gương.
Chạm, chạm, vẽ.
Trên gương phản chiếu khuôn mặt của cậu thanh niên, một nụ cười được cậu vẽ ra, trùng khớp với nụ cười trên mặt cậu.
“Thôi, cố gắng hết sức.”
Vừa rồi cậu không nói là vì cậu không định yêu cầu người khác, muốn làm gì thì tốt nhất là tự mình hành động mà không làm ảnh hưởng đến người khác.
Giang Kinh Mặc nghĩ trong lòng.
Cuối cùng, cậu tươi cười đóng vòi nước lại, cũng không lau tay, có chút trẻ con vung tay cho nước văng khắp nơi, rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Xe của Tưởng Chiến rời đi trước, nghe nói đã tìm được lý do rất hợp lý để giải tán đám đông, chỉ một lát nữa thôi là bọn họ có thể ra tay hành động.
Khoảng mười phút sau khi Tưởng Chiến rời đi, Thời Tuế mới từ văn phòng của Cục Quản lý Dị năng bước nhanh ra.
“Anh Tuế, cậu đi đâu vậy, sao mất thời gian lâu vậy?”
Đoạn Mặc Hiên thò đầu ra từ cửa sổ xe, lớn tiếng hỏi.
“Xử lý một chút việc nhỏ.”
Thời Tuế nhanh chóng lên xe, ngồi cạnh Giang Kinh Mặc.
“Bên họ đã giải tán xong hết chưa?”
“Đã giải tán gần hết, thật ra theo lý mà nói nếu có chuyện gì ở chỗ Tiểu Thập, thì bên kia không nên im lặng như vậy, phải đợi chúng ta ra tay, trả lại cơ hội cho chúng ta giải tán đám đông.”
Hành động của Tiểu Thập và tiểu đội của cậu ta thất bại thực chất đã làm rối loạn tình hình, việc sơ tán người dân chỉ nhằm ngăn chặn đối phương tấn công vào dân thường trong cuộc xung đột sắp tới, đồng thời tránh gây ra hoảng loạn quá mức.
Tuy nhiên, tiến triển lại thuận lợi hơn nhiều so với dự đoán của Tưởng Chiến.
Hiện tại, việc đối phương không rõ mục đích và tình hình có thể chỉ có hai lý do.
Thứ nhất, họ nắm trong tay những thứ có thể đe dọa đến Cục Quản lý Dị năng bên này, ví dụ như tiểu đội của Tiểu Thập và những đứa trẻ kia. Lý do thứ hai là đối phương đã tìm ra cách rời khỏi đây tốt hơn, và hiện tại chỉ đang chờ đợi, đối phó với bọn họ.
Xe dừng lại ở cổng khu chung cư mục tiêu.
Từ xa vang vọng tiếng trống chiêng rộn ràng, ồn ào, còn có cả tiếng hát và nhảy múa. Dù cách xa như vậy nhưng âm thanh vẫn đủ lớn để làm ù tai.
Tiểu đội của Thời Tuế xuống xe.
Giang Kinh Mặc lấy tay che tai, tò mò nhìn qua.
“Đây là chiêu mà đội trưởng Tưởng nghĩ ra à?”
Tổ chức một hoạt động để thu hút phần lớn người dân xung quanh, sau đó sử dụng lý do có quà tặng khi xem hoạt động để bí mật sơ tán người dân gần đó.
“Cũng không hẳn là do anh ấy nghĩ ra, thực tế gần đây có một hoạt động, nhưng trước khi Tưởng Chiến can thiệp thì nó không rầm rộ đến mức này.”
Đoạn Mặc Hiên kiểm tra súng, cùng với lão Cốc xuống xe, ngẩng đầu nhìn qua quy mô của khu chung cư.
“Chậc chậc, đúng là kẻ có tiền.”
“Là tòa nào?”
Tưởng Chiến cũng đã chuẩn bị xong, nhanh chóng tiến tới.
Giữa âm thanh vang dội từ hoạt động phía xa, những chiếc xe tụ tập trong góc này không còn quá nổi bật.
“Tòa bên sông, là căn hộ thông tầng, hai tầng trên cùng.”
Tưởng Chiến nhanh chóng lên tiếng.
“Hiện tại vẫn chưa xác định được họ ở phòng nào, không loại trừ khả năng trong nhà có quái vật.”
Anh quét mắt nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên người Giang Kinh Mặc với hai tay trống trơn.
Hình ảnh Giang Kinh Mặc dùng tay không bẻ gãy xúc tu của quái vật vẫn còn rõ ràng trong tâm trí.
Anh nghĩ một lát rồi hỏi.
“Không cần trang bị súng cho em ấy à?”
“Trang bị rồi thì có lẽ tôi sẽ là người gặp nguy hiểm đấy.”
Nghe vậy, Đoạn Mặc Hiên không nhịn được cười.
“Em ấy vẫn là sinh viên năm nhất, chưa học tới đâu.”
Giang Kinh Mặc ngẩng đầu cười, rất nghiêm túc đảm bảo: “Anh Chim nhỏ, anh nói thế là không đúng. Nếu em được trang bị súng, em sẽ không cố tình nhắm vào anh đâu.”
“Anh biết, em sẽ lôi cuốn sổ nhỏ ghi thù của mình ra, rồi cố tình nhắm vào anh.”
Trong tiểu đội, Đoạn Mặc Hiên là người rất tự giác, vì anh hay trêu đùa nên bị Giang Kinh Mặc ghi thù nhiều nhất.
“Ôi trời, đừng nói là cố tình hay không cố tình, chẳng lẽ em không thể làm điều đó một cách cố ý à?”
Giang Kinh Mặc cười khanh khách.
Trong khi đó, vài người đã âm thầm tiến vào từ cửa hông, len lỏi qua các điểm mù của camera giám sát và những góc khuất trên tầng cao nhất.
Lúc này, trên tầng thượng.
Đèn đã tắt, rèm cửa mỏng manh bay phấp phới trong gió, khung cảnh xung quanh chìm trong bóng tối.
Trên trần nhà, chiếc chuông gió hình hoa lan chuông đang nhẹ nhàng rung rinh, phát ra tiếng kêu leng keng nhỏ vụn.
Nhìn sang bên cạnh, một cỗ máy khổng lồ trông như một con quái vật ẩn mình trong bóng tối, hoàn toàn không phù hợp với phong cách trang trí của căn nhà này.
Tiếng kêu bíp bíp từ máy theo dõi vang lên đều đặn, những thiết bị kết nối với cỗ máy lớn, và trong chiếc hộp kính nhỏ ở giữa nhà có một đứa trẻ khoảng bảy, tám tháng tuổi đang nhắm chặt mắt, trên người cắm bảy, tám chiếc kim, nối với nhiều ống dẫn, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu yếu ớt kỳ lạ. Bên cạnh, chất lỏng dạng sương mù liên tục được phun vào, đầu ngón tay của đứa trẻ từ từ mọc ra những chồi non xanh mướt cong cong.
Đứa trẻ mới bảy, tám tháng tuổi này, đã bị kích thích trở thành dị năng giả!
Tần Gia Hoan với dáng vẻ đau khổ tột cùng vào ban ngày, giờ phút này khuôn mặt lại trở nên méo mó, lo lắng đến mức cắn đầu ngón tay.
Anh ta đứng bên cạnh đứa trẻ, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tầng 20, từ vị trí này, cảnh quan sông và tình hình trong khu dân cư đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Mặc dù tạm thời không thấy có vấn đề gì qua mắt thường, nhưng từ khi phát hiện ra có dị năng giả theo dõi từ chiều, anh ta đã biết, họ đã bị lộ.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Chúng ta phải rời khỏi đây, chúng ta phải rời khỏi đây, đi ra nước ngoài, chỉ có ra nước ngoài tôi mới có thể sống sót.”
“Đừng có gấp….”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ góc tối, tiếp theo là tiếng bật nắp chai bia, thanh niên có vẻ ngoài dữ tợn đang ngồi tựa vào ghế nằm, chân gác lên, tay cầm chai bia vừa mở, uống một ngụm rồi liếc nhìn đứa trẻ đang được truyền dịch và phun thuốc P.
“Thể trạng của 928 quá yếu, không thể di chuyển tùy tiện, hiện tại còn cần thêm 40 phút nữa. Người của Cục Quản lí Dị năng vẫn đang nằm trong tay chúng ta, họ không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu, đối phương càng thận trọng, chúng ta càng có nhiều thời gian.”
Hắn bật đèn ngủ nhỏ, ánh sáng mờ mờ chiếu lên khuôn mặt, lộ rõ gò má cao và đôi mắt cười, nhưng trên khuôn mặt lại hiện đầy ác ý.
“Muốn trách thì chỉ có thể trách anh thôi, đã đặc biệt chọn ra hai con quái vật để tranh giành tình cảm vì anh rồi, tâm lý của anh cũng biến thái thật đấy, tôi đã sớm nói với anh rồi, dù đây là giai đoạn kết thúc, nhưng anh cũng không nên gây chuyện, nếu bị lộ thì…”
Hắn đứng dậy, chân vô tình đạp lên một bàn tay đang nằm dưới mặt đất.
Phía sau ghế của hắn, có bốn, năm người nằm ngồi lộn xộn, mùi máu tanh tràn ngập.
“Liên quan gì đến tôi?! Cậu cũng không nói sẽ có một đội dị năng mạnh như vậy đến đây, chồng tôi, những người chồng yêu thương tôi nhất… đều không còn nữa.”
Tần Gia Hoan ôm mặt khóc nức nở.
“Tại sao những kẻ phản bội tôi lại được bảo vệ như vậy, còn những người chồng thực sự trung thành với tôi lại bị mọi người bài xích, tôi chỉ muốn có người yêu thương tôi thôi mà….”
Cùng với tiếng khóc của anh ta, phía sau vang lên vài tiếng sột soạt, một chiếc chân khổng lồ của động vật nhẹ nhàng đặt lên vai anh ta.
Chiếc chân có lớp lông tơ nhỏ vụn, lực đè rất nhẹ, như đang vỗ về an ủi.
Quay đầu lại, Tần Gia Hoan thấy bốn cặp mắt đỏ rực lóe sáng — đó là một con nhện quái vật khổng lồ!
“Ý anh là tôi có thể đoán được sao?”
Ứng Tích nhún vai, tỏ vẻ đã quen với những tình cảnh như vậy. Ngón tay hắn khẽ lắc lư chai bia, uống một ngụm lớn, ánh mắt lạnh lùng, hàm răng khẽ nghiến lại. Tay kia mò mẫm trên lưng ghế da, như thể đang chạm vào ai đó qua lớp ghế này.
Rốt cuộc cũng không nhịn được bật cười một tiếng, giọng cười đầy ác ý.
“Nhưng mà có thể gặp lại được người quen đúng là khiến tôi bất ngờ thật đấy — cái tên lúc nào cũng u ám lạnh lùng lại giả trang thành một người lúc nào cũng cười rộ lên, gương mặt đó đúng là ghê tởm chết đi được.”
Tần Gia Hoan hiển nhiên vẫn có chút e ngại Ứng Tích, vừa định quay lại hỏi hắn đã gặp người quen nào, bỗng nhiên sắc mặt đơ cứng, động tác chững lại.
Anh ta trở nên hoảng loạn hơn.
“Họ đến rồi, họ đến rồi!!”
Ứng Tích nhíu mày, liếc nhìn cỗ máy vẫn đang hoạt động, lạnh lùng nói: “Câu giờ đi, chẳng lẽ anh muốn mọi công sức đổ sông đổ biển hết sao?”
*****
Khoảng mười mấy tiểu đội dị năng có năng lực chiến đấu ở Phong thị cùng lúc tiến vào tòa nhà.
Họ hành động nhanh chóng và lặng lẽ trong khu vực thang máy và cầu thang.
Nhưng không lâu sau, các dị năng giả đang di chuyển lên cầu thang liền truyền đến tin tức.
Họ bị quái vật chặn lại, khoảng từ tầng bảy, tám trở lên.
Trong cầu thang đầy rẫy quái vật ẩn nấp, phần lớn là các sinh vật côn trùng, bò sát giỏi ẩn nấp và ngụy trang.
Số lượng lớn này khiến tất cả các dị năng giả cảm thấy rợn tóc gáy.
Tưởng Chiến làm chỉ huy chiến đấu, dẫn đầu đội dị năng của Phong thị xử lý những con quái vật đó.
Còn tiểu đội của Thời Tuế thì đi thang máy thẳng lên tầng thượng.
Tầng mười chín.
Cửa thang máy mở ra, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường.
Đoạn Mặc Hiên siết chặt khẩu súng, dẫn đầu bước ra khỏi thang máy.
“Đội trưởng, cậu và Tiểu Giang lên tầng trên, nếu chúng tôi phát hiện có gì bất thường ở tầng này, sẽ liên lạc ngay.”
Dựa theo phân tích của bọn họ, đối phương có khả năng cao đang ở tầng thượng để quan sát xung quanh.
Đương nhiên, để đảm bảo, Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên quyết định kiểm tra kỹ tầng mười chín.
Tuy Giang Kinh Mặc có năng lực rất mạnh, nhưng dù sao vẫn chưa đủ trưởng thành để đạt đến đỉnh cao. Trong khi đó, Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên đã hợp tác với nhau nhiều năm, tuy sức mạnh tổng thể không bằng Giang Kinh Mặc, nhưng sự ăn ý rất cao. Hai người họ ít nhất có thể đảm bảo an toàn cho nhau, nhưng nếu phối hợp với Giang Kinh Mặc, Thời Tuế không thể đảm bảo không có chuyện xảy ra.
Vì thế, họ tạm thời chia nhóm như vậy.
“Hành động cẩn thận, đối phương có thể đã sử dụng thuốc P để thức tỉnh dị năng hệ tinh thần, đó là lý do tại sao có nhiều quái vật xuất hiện. Nếu phát hiện mục tiêu, hãy truyền tin ngay.”
Thời Tuế nhấn nút thang máy, thấp giọng dặn dò.
Cửa thang máy đóng lại sau lưng họ.
Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải tiến lên cùng nhau, đèn cảm ứng bật sáng.
Đoạn Mặc Hiên đột nhiên ngẩng đầu.
Anh ta vươn tay chống lên vai Cốc Khải, nhẹ nhàng bật ngược lại, nhờ vào góc độ này, đôi mắt của anh thay đổi tức thì, những chiếc lông nhỏ từ đuôi mắt lan ra ngoài.
Pằng!
Một tiếng súng vang lên.
Tiếng gầm rú đau đớn của quái vật truyền đến.
Một con quái vật bọ ngựa khổng lồ từ lỗ thông gió chui ra, một mắt bị Đoạn Mặc Hiên bắn nổ tung.
Cốc Khải lập tức áp sát, khả năng phòng thủ mạnh mẽ khiến con bọ ngựa không thể làm gì, nó bị ép lùi lại vài bước, đụng vào họng súng của Đoạn Mặc Hiên.
Anh chàng thường ngày hay tếu táo lúc này lại không chút do dự bóp cò súng.
Viên đạn mang theo dị năng của anh xuyên qua đầu và tim của con quái vật.
Nó ngã ầm xuống đất.
Đoạn Mặc Hiên đứng từ trên cao nhìn xuống xác con bọ, điều chỉnh lại khẩu súng một cách gọn gàng, cười nhẹ.
“Mặc dù anh Chim đây không phải loại có tính tấn công mạnh, nhưng dù sao cũng là một di năng giả gần cấp 2S, với khả năng quan sát và linh hoạt hàng đầu, quái vật cấp B này, mày xem thường tao quá.”
Cốc Khải đứng bên cạnh vỗ tay tán thưởng.
“Điểu điểu điểu*!”
Chưa nghiêm túc được hai giây, Đoạn Mặc Hiên đã bật cười, nhanh chóng đứng lại vị trí cùng Cốc Khải, vẫn còn cười.
“Vừa rồi em thể hiện thế nào? Có đủ làm đổ gục hàng ngàn trái tim thiếu nữ không? Haizz, lần sau em nên quay một đoạn thế này, gửi cho mấy chị gái định giới thiệu đối tượng cho em, nói không chừng em có thể tìm được vợ.”
Cốc Khải cười một tiếng.
Ăn ngay nói thật.
“Vậy thì cậu phải đợi đội trưởng và Tiểu Giang tìm được đối tượng trước thì cậu mới tìm được.”
“Tại sao?”
“Đội trưởng và Tiểu Giang khi ra tay trông đẹp trai hơn cậu nhiều, người ta còn chưa có đối tượng đâu.”
Đoạn Mặc Hiên: …
Muốn phản bác quá, nhưng mà mẹ nó, hình như lão Cốc nói đúng.
Cuối cùng anh ta tức tối nói: “Hai người bọn họ cứ dính lấy nhau thế kia, còn vợ con gì nữa? Đi mà làm gay với nhau đi!”
Trên tầng 20.
Cánh cửa kim loại bị một lực vô hình vặn cong trong chớp mắt, với một tiếng ầm, nó bị đẩy qua một bên.
Trong phòng, Tần Gia Hoan dường như cảm nhận được điều gì đó, anh ta thét chói tai, khóc lóc.
Con nhện khổng lồ đứng chắn trước mặt anh ta.
Ứng Tích uống hết ngụm bia cuối cùng, ném vỡ chai bia, đứng giữa đám người sống chết không rõ, mỉm cười nhìn về phía cửa.
“Quả nhiên dù có tôi trông chừng, cũng vẫn là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, rõ ràng chỉ thiếu chút nữa thôi…. tới cũng nhanh thật, một trong 7 dị năng giả cấp 3S của Vân Hạ Quốc, Bão kim loại.”
Ứng Tích lập tức giơ tay lên, chặn lại đòn tấn công từ kim loại, rồi nhanh chóng lùi về sau. Trước khi bị bao bọc bởi lồng giam kim loại, hắn dùng tay không xé toạc những mảnh kim loại bao quanh.
Ngay sau đó, hắn ngạc nhiên giơ tay lên, đỡ lấy một cú đấm ở cự ly gần.
Sức mạnh khủng khiếp của cú đấm khiến hắn khẽ rên lên, cơ thể giật lùi lại.
Ứng Tích có phần kinh ngạc nhìn vào ánh mắt sắc bén của Giang Kinh Mặc sau khi cậu buộc tóc lên, còn có chiếc vây lưng của cá voi sát thủ.
Giang Kinh Mặc cũng đồng thời phát ra tiếng rên khẽ, cả hai đồng loạt lùi lại.
Giang Kinh Mặc nhíu mày, ho nhẹ vài tiếng, nhưng vẫn cúi đầu nhìn Tiểu Thập cùng những người khác.
Họ vẫn còn thở, nhưng hơi thở rất yếu, đang trong trạng thái hấp hối.
Ứng Tích xoay xoay cánh tay, mặc dù vừa nhận một cú đấm từ Giang Kinh Mặc, nhưng nét mặt của hắn không hề thay đổi, nụ cười càng trở nên rạng rỡ, ánh mắt chăm chú dán vào khuôn mặt của Giang Kinh Mặc.
“Lâu quá không gặp, MO, mọi lời đồn đều nói rằng cậu đã chết rồi, nhưng giờ gặp được cậu ở đây, tôi rất vui….”
Ứng Tích đầy ác ý, nhìn vào Thời Tuế đang đứng cạnh Giang Kinh Mặc, ánh mắt càng thêm phần bất mãn, cố ý nói.
“Dù sao chúng ta cũng là cùng một nhóm người đã tiếp xúc với thần dược và phát sinh khả năng chịu đựng không phải sao? Nhưng dị năng của cậu…. lại không giống với những gì tôi tưởng tượng.”
Giang Kinh Mặc chững lại, cố nén không nhìn Thời Tuế, nụ cười tan biến, lông mày nhíu chặt lại.
“Tôi không biết anh là ai, thứ thần dược mà anh nói có phải là thuốc P?”
“Không biết tôi à….” Ứng Tích cười nhạt, “Thần dược có thể tạo ra dị năng, ngoài nó ra thì còn thứ gì nữa chứ? Trách không được từ đầu tới cuối đều cười ghê tởm như vậy, đừng nói với tôi là cậu mất trí nhớ nhé, sau khi mất trí nhớ thì hoàn lương? Vị đội trưởng này, các người xử lý những dị năng giả có được thần dược rầm rộ như thế, mà lại không hỏi han gì người bên cạnh sao, điều này thực sự không hợp lý chút nào, đúng không?”
Hắn nói xong liền nhảy lên, tránh khỏi những ngọn giáo kim loại, cơ thể xoay ngược lại đạp lên tường, toàn thân nhẹ nhàng linh hoạt, trong chớp mắt đã lao đến trước mặt Thời Tuế.
“Mọi người đều là dị năng giả cấp 3S, không cần phải chơi trò giả tạo này đâu….”
Ứng Tích nói, nghe thấy âm thanh xì xì bên tai, khẽ ngừng lại.
“Ai?”
Kim loại phía sau Thời Tuế như sấm sét rền vang, vô số hạt kim loại mang theo điện, kết hợp rồi lại tách ra, trong chớp mắt bùng lên ánh sáng rực rỡ, ngay lập tức đánh mạnh vào người Ứng Tích, khiến hắn bị ném văng sang một bên, dựa vào bức tường gần như sụp đổ, cơ thể bị điện giật tê dại đến mức không thể nhấc nổi cánh tay.
Còn Thời Tuế đã tiến tới gần, bàn tay mạnh mẽ siết chặt cổ đối phương, sự thản nhiên đã biến mất hoàn toàn, ánh mắt rực lên ánh sáng do kim loại và sấm sét kích hoạt.
Người đàn ông cao lớn hạ thấp ánh mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ứng Tích.
“Không cần phải giả tạo, còn nữa…. đội viên nhỏ của tôi, cười rất đẹp.”
Sắc mặt của Ứng Tích lập tức trở nên khủng bố.
“Đội trưởng!”
Giang Kinh Mặc gọi lớn một tiếng, dường như cậu không biết phải diễn tả thế nào, hoặc có thể nói là cậu không chắc cảm giác của mình có đúng hay không, sau khi giao đấu với đối phương, ngực cậu như bị đè nặng và đau đớn.
“Nhẹ tay thôi, đừng gây ra thương tích chí mạng cho anh ta!”
Thời Tuế khẽ ngừng lại một chút, vết thương trên cánh tay của Ứng Tích đang chảy máu không ngừng.
Ứng Tích dường như không cảm thấy đau, khẽ rên lên một tiếng, còn mỉm cười.
“Hóa ra là vậy, ngoài kim loại ra, cộng thêm sấm sét mới là Bão kim loại của anh, nhưng thật đáng tiếc, dị năng 3S của tôi là….”
Những chấn động và tiếng vang mạnh mẽ đã đánh thức Tiểu Thập khỏi trạng thái hấp hối.
Cậu ta cố gắng nheo mắt, qua lớp màng máu trên võng mạc quan sát tình hình hiện tại.
Sau đó, cậu ta cố gắng kéo vạt áo của Giang Kinh Mặc, người đang cố kéo họ ra khỏi cửa.
Hơi thở gấp gáp và yếu ớt, trong ánh mắt kiên định có chút sợ hãi.
“Tránh xa hắn! Tránh xa hắn! Dị năng của hắn là phản phệ sát thương!”
Khuôn mặt của Ứng Tích méo mó, hắn cười và nói nốt lời.
“Phản phệ.”
Dị năng giả có khả năng tấn công mạnh càng khó bắt được hắn.
Máu bắn ra, bờ vai của Thời Tuế bị nhuốm đỏ, không nói một lời, hắn ngay lập tức lùi lại, tay vung ra lần nữa, cố gắng dùng lồng giam mang theo sức mạnh sấm sét để khống chế Ứng Tích.
Trong khi đó, vết thương trên vai của Ứng Tích đang ở đỉnh cao phong độ nhanh chóng lành lại, hắn chống tay đứng dậy, nghiêng đầu tránh đòn tấn công của Giang Kinh Mặc bên cạnh.
Cú đấm của cậu như lưỡi dao sắc bén, sượt qua má của Ứng Tích, nhưng vết thương đó nhanh chóng biến mất và xuất hiện trên khuôn mặt của Giang Kinh Mặc.
“MO, sao cậu lại trông giống hệt một dị năng giả vừa mới thức tỉnh không lâu thế, dường như còn cần phải từ từ trưởng thành, dị năng yếu ớt như vậy?”
Ứng Tích cười nhạo.
Giang Kinh Mặc đấm một cú bị chặn lại, cơ thể xoay chuyển, dự đoán chính xác hướng né của hắn, và tung một cú đá, đẩy hắn lùi lại.
“Bởi vì bố mày vừa mới thức tỉnh dị năng! Đồ khốn.”
Cá voi sát thủ vùng lên trong cơn thịnh nộ.
Ứng Tích căn bản không ngờ được tốc độ phản ứng của Giang Kinh Mặc lại nhanh như vậy, cơ thể bị lực tấn công đẩy lùi trở lại căn phòng.
Lồng giam kim loại tầng tầng lớp lớp khóa chặt, dù không thể làm tổn thương hắn, nhưng chắc chắn sẽ không để hắn chạy thoát.
Chỉ còn chờ xem dị năng của ai sẽ cạn kiệt trước.
“Chết tiệt….”
Ứng Tích lầm bầm, liên tục né tránh những đợt tấn công muốn đẩy hắn trở lại trong phòng, cảm giác như mình sẽ chắc chắn chiến thắng khi đối đầu với dị năng giả có sức tấn công mạnh, nhưng lại không ngờ đối phương lại khó nhằn đến vậy.
Tiếng động cơ trực thăng vang lên ngoài cửa sổ.
Cùng với tiếng động từ xa, cộng thêm tiếng hét chói tai của Tần Gia Hoan đang được con nhện khổng lồ che chắn phía sau.
Tiếng ồn làm hắn thật đau đầu.
Ứng Tích khẽ chậc lưỡi, nếu không đi ngay thì sẽ không kịp nữa.
Hắn nhìn về phía đứa trẻ đang nằm trong chiếc máy trong phòng.
Không quan tâm gì nữa, hắn lao về phía đứa trẻ còn đang bị buộc phải chìm vào giấc ngủ.
Tiểu Thập đang nằm ở cửa, cố gắng cầm súng của Thời Tuế nhắm vào Ứng Tích.
Đoàng! Đoàng!
Cậu ta nghiến răng, nhổ máu ra.
“Ông đây không sống được, cũng phải kéo mày chết theo!”
Ứng Tích né tránh ngay lập tức, nhưng con nhện khổng lồ bất ngờ lao ra chắn đường hắn, khiến hắn không kịp phản ứng, viên đạn xuyên qua vai.
Hắn quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Gia Hoan, người đang hoảng loạn vì những con quái vật mà anh ta điều khiển lần lượt chết đi, mặt Ứng Tích trở nên khủng bố.
“Anh làm cái quái gì vậy?!”
Tần Gia Hoan mặt tái nhợt, gần như phát điên, loạng choạng lao về phía đứa bé.
“Mày vốn dĩ không định đưa tao đi! Từ đầu đến cuối không hề có ý định đưa tao đi! Mày chỉ đang đợi thí nghiệm kết thúc, chỉ đang đợi tình trạng của nó ổn định, mày chỉ định đưa nó đi phải không?!”
Tần Gia Hoan nhìn chằm chằm vào đứa bé nằm trong chiếc lồng kính nhỏ.
Khi Tần Gia Hoan sụp đổ, cơ thể đã xuất hiện vô số miệng phản phệ, đang cắn xé cơ thể anh ta, khiến anh ta gần như trở thành một người đầy máu.
“Ngu xuẩn.”
Ứng Tích chửi một tiếng.
“Nếu không phải vì cái đồ ngu xuẩn như mày, hôm nay tao đã thành công rồi! Còn mong người khác yêu mày sao? Mày xứng không?! Cùng lắm chỉ là một mặt hàng đáng thương thích chơi trò gia đình với quái vật mà thôi.”
Nói rồi hắn xé toạc cơ thể con nhện khổng lồ, tiếp tục lao về phía đứa trẻ.
Nhưng dưới sự ngăn cản của Giang Kinh Mặc và Thời Tuế, mọi thứ đều trở nên vô vọng.
Tần Gia Hoan trong cơn điên loạn càng cuồng dã hơn, anh ta đập liên tiếp vào chiếc máy cho đến khi bàn tay đẫm máu, kéo đứa bé ra khỏi lồng kính. Anh ta đã không còn hình dạng con người, miệng lầm bầm điều gì đó không rõ, ôm đứa bé lao qua cửa kính, rơi từ tầng hai mươi xuống mặt sông.
Trong khoảnh khắc lướt qua Giang Kinh Mặc, Giang Kinh Mặc chỉ nghe thấy tiếng thì thầm của đối phương.
“Bố biết con yêu bố, con chắc chắn muốn cùng bố rời khỏi thế giới dơ bẩn này đúng không….”
Giang Kinh Mặc không chút do dự, quay người ngay lập tức, khi lướt qua Thời Tuế, ánh mắt cậu quét qua khuôn mặt của hắn, trên người cậu dính đầy máu, nhưng đôi mắt vẫn trong trẻo, dáng vẻ ngoan ngoãn, dường như còn có chút tủi thân?
Giây tiếp theo, cậu thanh niên linh hoạt nhảy ra khỏi cửa sổ.
Thời Tuế hiếm khi chửi thề một tiếng, hắn xoay người nhảy theo, Ứng Tích cũng lao theo, cả hai người cùng rơi xuống, bão kim loại bùng nổ, đẩy Ứng Tích bay lên.
Dị năng giả phụ trách kiểm soát hành động của nghi phạm trên trực thăng bắt đầu hành động, Ứng Tích chửi một câu, lộn người đứng dậy, dị năng giả có khả năng bay ở nơi xa đang chờ tín hiệu của Ứng Tích lao ra kéo hắn đi, cả hai xé toạc màn trời, biến mất ngay lập tức.
Mà Giang Kinh Mặc trong quá trình rơi xuống, dây leo đen trắng từ cổ tay cậu bất ngờ vươn ra, giành lấy đứa bé từ tay Tần Gia Hoan, ôm chặt vào lòng.
Sợi dây buộc tóc ngũ sắc trên đầu Giang Kinh Mặc tuột xuống, mái tóc đen bay phấp phới trong không trung, trong đôi mắt cậu phản chiếu khuôn mặt kinh hãi của Tần Gia Hoan.
Từng chữ từng chữ được cậu nói chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng cương quyết.
“Đừng có áp đặt những lời bé thú hai chân chưa từng nói vào thằng bé…. đồ rác rưởi.”
Sau lưng vang lên một tiếng nổ lớn, Thời Tuế tăng tốc bằng cách dẫm lên những tấm kim loại, lao xuống, cuối cùng đưa tay ra, nắm lấy Giang Kinh Mặc. Đứa bé bảy tám tháng tuổi được hai người bảo vệ ở giữa, tay hắn đặt lên gáy Giang Kinh Mặc.
Thời điểm khuôn mặt Giang Kinh Mặc bị áp vào ngực Thời Tuế, ngoài hương gỗ nhè nhẹ, cậu còn ngửi thấy mùi máu.
Giang Kinh Mặc mở to mắt trong giây lát, rồi vùi mặt vào ngực hắn.
“Chắc là đội trưởng không ngạc nhiên nhỉ? Ngay từ đầu việc đội trưởng đến đón em đã là ý của Cục Quản lí Dị năng rồi phải không? Việc em gia nhập đội của các anh dễ dàng như vậy, không phải là do mọi người đều cảm thấy dị năng của em kỳ lạ, đo lường kỳ lạ, song dị năng kỳ lạ, nên mới cần ‘giám sát’ kỹ càng sao? Cũng vì có đội trưởng giám sát em, nên phía trên mới không có hành động gì khác đúng không? Nhưng em không có những ký ức đó, bây giờ đội trưởng…. đã có được câu trả lời chưa?”
Giọng nói nghẹn ngào của cậu bị vùi trong ngực Thời Tuế, cậu biết hết.
Ngay từ đầu đã biết.
Ngay cả khi đó chỉ là thuận tiện, liệu có dị năng giả nào cần cả một tiểu đội dị năng cấp 3S tới tận nơi đón về chỉ vì thuận tiện?
Thời Tuế cười một tiếng, rất dứt khoát.
“Đội trưởng sai rồi, nghe đội trưởng giải thích được không?”
Thời Tuế ôm lấy Giang Kinh Mặc cùng đứa bé trong lòng cậu, tay còn lại đưa xuống.
Mặt sông yên tĩnh bị Tần Gia Hoan rơi xuống khuấy động thành những gợn sóng, nhưng chỉ trong giây lát, nước bắn tung lên hàng chục mét.
Một tiếng nổ lớn vang lên.