Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 35

topic

Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 35 :Tuy em có màu đen trắng, nhưng em cũng đâu phải gấu trúc!

—————–

“Được rồi, được rồi.”

Giang Kinh Mặc rụt cổ lại, chấp nhận số phận.

Cả nhóm loanh quanh suốt buổi chiều trên phố thương mại, mua rất nhiều đồ ăn, đồ dùng và cả đồ thủ công mỹ nghệ.

Giang Kinh Mặc còn gọi video cho ông anh trai vừa họp xong của mình, sau đó Giang Xuyên Bách còn dùng giọng điệu ngọt đến chảy nước chọn quà.

Cái giọng đó nghe ớn chết đi được!

Nếu không phải tận mắt thấy, tận tai nghe, bọn họ thực sự không thể tin rằng đó là một người từng xuất hiện trên truyền hình, một doanh nhân ưu tú.

Đúng là một người cuồng em trai mà.

Sau bữa cơm chiều, trời đã hoàn toàn tối hẳn.

Đèn hai bên bờ sông dần dần được bật lên, dường như hòa vào mặt sông, biến thành một vùng ánh sáng mờ ảo.

Gió từ nơi giao nhau giữa sông và trời thổi qua, làm bay tà áo và mái tóc của cậu thanh niên đang đứng bên lan can.

Thời Tuế cầm cốc trà nóng không đường, môi chạm vào ống hút nhấp một ngụm, tuỳ ý để ba người kia đùa giỡn ầm ĩ như đám nhóc tiểu học bên cạnh mình. Thỉnh thoảng, khi cảm thấy phiền, hắn cũng tham gia vài câu đấu khẩu như trẻ con.

Người lúc trước còn lười nhác và không để ai làm ồn, giờ lại lặng lẽ thả lỏng mặc cho Giang Kinh Mặc đùa nghịch.

Hắn chưa vội kéo cá mặn nhỏ Giang Kinh Mặc trở lại đại dương tri thức mà cậu muốn trốn tránh.

“Vậy nên tôi mới nói, hỏi trẻ con là đúng nhất, cậu không biết bọn trẻ bây giờ ranh mãnh thế nào đâu, chúng đâu còn ngây ngô như 10 hay 20 năm về trước, cái thời mà không có mạng, chỉ biết khờ khạo chạy lung tung bên ngoài.”

Đoạn Mặc Hiên cầm ly trà trái cây, đối mặt với dòng sông, nói với giọng đầy tự tin.

Cốc Khải cầm ly trà sữa làm ấm tay, tùy ý đáp lại, chẳng thèm để ý đến lời khoác lác của anh ta, tay cầm điện thoại gọi video cho vợ con.

Giang Kinh Mặc cũng cầm ly trà trái cây, dán sát vào Thời Tuế, nhìn lão Cốc gọi video, còn muốn chen vào nói chuyện với bé thú hai chân của cậu.

Mái tóc của cậu thanh niên che mất đôi mắt sắc bén, nụ cười hiền lành vô tội. Cậu chào hỏi chị dâu xong, liền thân thiết trò chuyện với bé thú hai chân.

Tiểu Tinh Tinh rõ ràng vẫn còn nhớ người chú đẹp trai này, đứa trẻ chưa tròn một tuổi còn chưa biết nói, mắt long lanh như chứa những vì sao nhỏ, mặc bộ đồ màu hồng, cố gắng bò lại gần màn hình, nghiêm túc ê a với Giang Kinh Mặc. Không biết cô bé nói gì, còn bò lại gần màn hình hôn một cái, để lộ nướu nhỏ màu hồng với vài chiếc răng sữa.

Giang Kinh Mặc: !!!

“Hú hú hú hú!!!”

Cốc Khải vốn đang chua lè khi thấy con gái mình thích Giang Kinh Mặc như vậy thì chợt nghe thấy tiếng hú ‘quỷ kêu’ phấn khích của cậu, định bắt chước Thời Tuế vỗ vào đầu cậu để cậu đừng làm con gái anh sợ.

Còn chưa kịp vỗ thì đã nghe thấy tiếng con gái mình còn kích động hơn, bắt chước ngẩng đầu lên hú hú theo.

Cốc Khải: …

Thời Tuế chứng kiến toàn bộ, cuối cùng không nhịn được cười phá lên, một tay cầm ly trà, tay kia vỗ nhẹ lên mu bàn tay mình, tán thưởng.

“Giỏi quá, học cái tốt thì không được, chứ học hư thì nhanh lắm.”

Trường hợp thực tế.

Đã được chứng kiến tận mắt.

Cốc Khải: …

Cốc Khải hùng hổ đẩy Giang Kinh Mặc ra khỏi màn hình, đẩy cậu trở lại bên cạnh Thời Tuế.

Mặc dù bình thường bạn học Tiểu Giang trông có vẻ hơi ngốc, nhưng khi không động tay động chân thì lại giống như một em bé ngoan, chỉ đôi khi mới bộc lộ chút bản tính bạch thiết hắc của mình.

Nhưng khi ở trước mặt đồng đội, cậu quả thật chính là ‘thân thể yếu mềm dễ bị đẩy ngã’.

Cứ như vậy dễ dàng bị Cốc Khải đẩy về phía Thời Tuế.

Cá voi sát thủ nhỏ bị ‘bắt nạt trong đội’ còn nhân cơ hội dựa vào người Thời Tuế, cả người lả đi như thể không còn chút sức lực nào, gần như dựa cả người vào lòng hắn, than thở.

“Đội trưởng, anh ấy đẩy em!”

Thời Tuế cúi đầu nhìn, cậu thanh niên thấp hơn hắn nửa cái đầu mặt mày nhu thuận, ánh mắt cười rạng rỡ. Cậu cực kì thích tiếp xúc với người khác, mỗi khi lại gần, gương mặt cậu sẽ tươi vui nở hoa. Trong buổi tối mờ sương, khuôn mặt vốn đã đẹp đến ngỡ ngàng của cậu càng thêm quyến rũ.

Những cử chỉ đùa nghịch này trông như anh em thân thiết trêu đùa nhau, nhưng đối với Thời Tuế lại có phần hơi quá mức.

Ít nhất là ngoài Giang Kinh Mặc ra, trước nay chẳng ai dám làm như vậy với hắn.

“Ồ? Sao đây? Hôm nay đổi kịch bản rồi à? Cuối cùng cũng từ triều đình chuyển sang hậu cung rồi sao?”

Đoạn Mặc Hiên ở bên cạnh ngó đầu qua, còn cố ý bóp giọng.

“Bệ hạ, đây chỉ là mâu thuẫn giữa các tỷ muội mà thôi, thần nghĩ rằng chỉ cần một bữa lẩu ở biệt thự là có thể hóa giải mâu thuẫn này. Bệ hạ, thần muốn dùng nước lẩu nấm tùng nhung.”

Dù sao mỗi lần đi công tác về, Thời Tuế đều mời khách. Nếu không ăn sang, ăn ngon, ăn no thì thật có lỗi với bản thân quá.

“Đúng là hậu cung thật đấy, nhưng mà chắc là cái loại không có hậu thuẫn.”

Cốc Khải đã nói chuyện với Tiểu Tinh Tinh và vợ xong, thông báo thời gian về nhà rồi tạm biệt, kết thúc cuộc gọi video, cười nhếch miệng, buông lời châm chọc giọng điệu kì lạ của Đoạn Mặc Hiên.

Đoạn Mặc Hiên quay đầu lại, nhìn Cốc Khải một lượt với vẻ mặt không cảm xúc, sau đó lập tức quay đầu đi, nói.

“Đúng, bệ hạ, thần vừa thấy Cốc thường tại đẩy Giang nương nương!! Nàng ta còn tư thông với người ngoài, vừa mới gọi điện thoại xong!!”

Cốc Khải: ???

“Cậu muốn đánh nhau đúng không?”

Tiểu học tra Giang Kinh Mặc nhìn hai kẻ kỳ quặc có vẻ rất am hiểu về các bộ phim cung đấu cổ trang, cảm thán.

“Giới quyền quý thật loạn nha.”

Nói xong, cậu cũng muốn nhảy vào tham gia.

“Cho em tham gia với!”

“Bởi vì trẫm chỉ sủng ái một người, nên Giang Giang có thể quyết định một loại nước lẩu. Hai người các ngươi, ai thắng thì sẽ quyết định loại còn lại.”

Thời Tuế nghe tất cả, sau bao năm lăn lộn với hai người thích làm trò này, hắn thành thạo đón nhận sự phiền phức, nhưng cũng không quên thêm dầu vào lửa, còn thuận tay vớt Giang – thích tham gia vào mấy chuyện tào lao – Kinh Mặc về cạnh mình. Hắn ngước nhìn bầu trời, rồi lại xem giờ.

“Cũng gần đến lúc phải quay về rồi.”

Đang nói, máy truyền tin của hắn bất ngờ reo lên.

Màn hình hiện thị cuộc gọi từ Cục Quản lý Dị năng Phong thị.

Hắn khẽ nhướng mày, nhìn thoáng qua Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải đang bị lời nói của hắn kích động đến mức tranh cãi như hai con gà chọi, rồi lại liếc nhìn Giang Kinh Mặc đang cười rạng rỡ với ánh mắt đầy thích thú xem náo nhiệt. Hắn lùi lại hai bước, nghe máy.

“Alo?”

“Alo, đội trưởng Thời, các cậu đang ở đâu? Có thể đến Cục Dị năng một chuyến không?”

Giọng nói của Tưởng Chiến từ đầu dây bên kia có chút căng thẳng.

“Lúc hỏi cung buổi trưa, một thành viên trong đội chúng tôi đã lấy mẫu máu của Tần Gia Hoan. Kết quả giám định buổi chiều cho thấy trong máu của anh ta có chứa một lượng nhỏ Pheromone.”

*****

Chiếc xe lao nhanh trên con đường rộng lớn của Phong thị, cảnh sắc bên ngoài vùn vụt lướt qua.

Gần đây thời tiết Phong thị không tốt, những tàn ảnh của đèn neon từ xa không ngừng trải dài, một đầu là ánh đèn rực rỡ phản chiếu trên mặt nước, đầu kia là bầu trời mịt mù không thấy trăng.

Bầu không khí trên xe có phần căng thẳng.

“Chắc chắn là thuốc P? Nếu còn sót lại mà xét nghiệm máu có thể phát hiện ra, thì chắc chắn anh ta chỉ mới sử dụng gần đây.”

Cốc Khải nhíu mày, xem lại toàn bộ hồ sơ của Tần Gia Hoan từ đầu đến cuối.

Trên màn hình, người thanh niên tái nhợt mảnh khảnh đang mỉm cười, ánh mắt như đối diện với anh.

Tác dụng phụ của thuốc P thì rất nhiều người đều biết rõ, nhưng luôn có tin đồn rằng một số người sẽ không bị tác dụng phụ và thực sự có được dị năng. Những người sử dụng loại thuốc này đều là dân cờ bạc, mang trong mình chút hy vọng bản thân sẽ là người đặc biệt đó, nhưng cuối cùng lại bị phản tác dụng của thuốc, mất đi nhân tính.

Có rất nhiều cách để ngăn chặn tác dụng phụ của thuốc P, ví dụ như tiêm định kỳ để duy trì dị năng ở trạng thái hoạt động, nhưng loại thuốc này quá đắt đối với những kẻ cờ bạc. Một liều thuốc gần như hơn nửa đời tích góp của họ.

Trong các trường hợp mà họ từng gặp, có rất ít người có thể tiêm được nhiều lần.

“Ở phía Phong thị, thuốc P nhiều như vậy sao? Lại còn để anh ta tiêm đi tiêm lại? Hơn nữa, dị năng của anh ta là gì? Nếu những gì anh ta thể hiện hôm nay là giả, thì diễn xuất của anh ta cũng quá chân thật rồi đấy.”

Đoạn Mặc Hiên nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra vào buổi trưa hôm nay.

Từ lúc người đàn ông đó lo lắng căng thẳng, đến khi khóc lóc khàn cả giọng, rồi còn lẩm bẩm hồi tưởng quá khứ, như thể đã mất hết hy vọng sống.

Nhìn thế nào cũng không giống như đang diễn.

“Lúc đó anh Chim nhỏ cũng đâu có phát hiện ra là em đang diễn.”

Giang Kinh Mặc ngồi bên cạnh Thời Tuế, nghe vậy liền quay đầu nhìn sang.

Đoạn Mặc Hiên: …

Đoạn Mặc Hiên bẻ đầu bạn học Tiểu Giang lại.

“Rồi rồi rồi, em cũng diễn giỏi lắm, anh Tuế, cậu nghĩ sao?”

Thời Tuế từ lúc lên xe vẫn luôn nhắm mắt, nghe vậy mới mở mắt ra, nhìn thoáng qua Giang Kinh Mặc.

“Trực giác của em cũng khá hữu ích nhỉ?”

“À, nếu nói như vậy, thì người hàng xóm luôn đi cùng bọn họ, không phải cũng rất đáng nghi sao?” Đoạn Mặc Hiên vừa nghe Thời Tuế nói thì lập tức vỗ tay một cái.

Tất cả mọi người đều bị sốc khi phát hiện ra Pheromone trong máu của Tần Gia Hoan, nên tạm thời không ai chú ý đến Ứng Tích.

“Không chỉ có vậy.” Giang Kinh Mặc chớp chớp mắt, “Em còn nghĩ rằng Ứng Tích có liên quan đến thuốc P, nói là làm nghề tự do, nhưng có khi lại là người của một tổ chức quốc tế nào đó. Nếu không, làm sao Tần Gia Hoan có được nhiều thuốc P để tiêm như vậy.”

Một lời nói rất to.

Làm mấy người trên xe đều quay lại nhìn, ngay cả tài xế cũng không nhịn được liếc mắt nhìn Giang Kinh Mặc.

Thời Tuế đưa tay ra, nâng mặt Giang Kinh Mặc lên, nhìn kỹ một lượt, đầu ngón tay còn trượt qua lại trên đường viền má mềm mại của Giang Kinh Mặc.

Dù Giang Kinh Mặc rất thích được Thời Tuế cọ cọ, nhưng lần này lại quá bất ngờ và kỳ lạ.

Giang Kinh Mặc khẽ híp mắt.

“Đội trưởng, anh đang làm gì vậy?”

“Anh đang xem thử có phải đội viên nhỏ nhà mình bị ai tráo đổi hay không. Lúc này thì lại thông minh như vậy, sao lúc học kiến thức thì lại không vào đầu nhỉ? Hay là em đã cầm trước kịch bản rồi?”

Thời Tuế nâng mặt Giang Kinh Mặc, càng ngày càng quen với việc tiếp xúc da thịt với bạn học nhỏ này, tấm tắc bảo lạ.

“Phì—”

Bầu không khí căng thẳng lập tức tan biến, Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải ngồi phía sau cười lớn.

Giang Kinh Mặc giật đầu mình khỏi tay Thời Tuế, xoa xoa mặt, liếc nhìn hai người đang cười ở ghế sau.

Cậu thanh niên chớp chớp mắt, dựa vào ghế, dịu dàng nói: “Nếu như em cầm trước kịch bản, thì em sẽ trức tiếp nói cho anh Chim nhỏ biết, anh ấy sẽ cô đơn cả đời, sau đó dụ dỗ anh Hải cẩu, để con gái anh ấy nhận em làm cha nuôi.”

Để cậu và bé thú hai chân sống vui vẻ với nhau, còn mấy cái người cười nhạo cậu vì không học được kiến thức thì cứ việc sang chỗ khác mà cười.

Nghĩ một lát, cậu bổ sung thêm.

“Sau đó em sẽ đi làm công để nuôi con gái nuôi và đội trưởng.”

Nói xong, cậu bỗng nghĩ đến một tương lai xa xôi hơn.

Thời Tuế thu tay lại, xoay xoay cổ tay, cũng cười.

“Em giỏi lắm.”

Hai người ngồi sau xe ngơ ngác, tròn mắt nhìn.

Bạn học Giang.

Có cần phải ghi thù nhớ hận như vậy không???

“Bạn học Tiểu Giang, anh cảnh cáo em, đừng có mà nguyền rủa anh!!! Ý nghĩ của em bây giờ rất nguy hiểm, gần đây anh Chim nhỏ của em đang nói chuyện thân thiết với hai chị gái, họ còn định giới thiệu đối tượng cho anh đó! Đừng có làm anh mất cơ hội!”

“Anh biết ngay là em còn nhắm đến con gái yêu của anh mà!!! Còn gọi là con gái nuôi nữa chứ!! Còn đội trưởng, ‘Em giỏi lắm’ là kiểu lời răn dạy gì thế?! Bắt em ấy vào phòng huấn luyện ngay đi, huấn luyện cấp độ năm dành cho bậc thầy á á á!!!”

Muốn cướp măng hả!!

Tuy em có màu đen trắng, nhưng em cũng đâu phải gấu trúc!!