Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 559
topicThập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 559 :
Tôn Thật Phủ ha hả cười: “Sao cậu biết Tổng Tham mưu trưởng không khoe?”
Dương Khang sững sờ.
Nói cũng phải, hắn đi theo Chính ủy Trác đến đây. Hiện tại Chính ủy và Tổng Tham mưu trưởng đang ở trên lầu, nói không chừng Tổng Tham mưu trưởng cũng đang khoe khoang.
Không thể không nói, Dương Khang đoán rất chuẩn.
Chính ủy Trác đang bàn chuyện với lão hữu, nói đến miệng đắng lưỡi khô, lại ngó thấy Tần Đông Lăng đang ăn gì. Lúc đầu thì không sao, ông nghĩ Tần Đông Lăng đói, cũng không hỏi. Sau thấy ông bạn ăn không ngừng, lúc này mới hoàn toàn không kìm được nữa.
“Ăn gì thế?”
Tần Đông Lăng lộ vẻ "rụt rè": “Thịt sói khô con rể gửi về ạ.”
Chính ủy Trác: “…” Ra là đang chờ ông hỏi ?
Ông vừa bực mình vừa buồn cười, run run ngón tay chỉ vào lão hữu: “Cái người này, là cố ý làm tôi thèm đây mà! Mau chia cho tôi ít!”
Sau những nỗ lực không ngừng của Chính ủy Trác, ông đã chiến đoạt được một nửa số thịt sói khô từ tay Tần Đông Lăng.
***Note: Sói hoang đã được liệt vào danh mục động vật bảo hộ từ năm 1986. Tình tiết trong truyện hoàn toàn là hư cấu, bối cảnh đặt vào thập niên 70. Xin độc giả không bắt chước.***
Khi ăn, ông vô cùng cảm khái. Ký ức về quãng thời gian ở biên cương theo tuổi tác và thời gian vốn đã rất mơ hồ, nhưng theo hương vị quen thuộc trong miệng, suy nghĩ dường như lại được kéo về những ngày đã qua.
“Thằng bé này vẫn là một người biết vun vén cho gia đình.” Ăn ké có chút ngại, Chính ủy Trác cảm thấy mình ít nhiều cũng phải khen hai câu.
Tần Đông Lăng không tiếp lời, dù sao theo ông thấy, đó là những điều cơ bản mà một người lính, một người chồng nên làm.
Chủ đề xoay quanh Phó Cảnh Thần, Chính ủy Trác lại nói: “Gần đây tình hình bên đó thật sự không rõ ràng. Có lẽ rất nhanh sẽ có xung đột hỏa lực.”
Xung đột hỏa lực đồng nghĩa với thương vong, không ai dám đảm bảo an toàn cho bất kỳ ai.
Nhớ đến Khương Du Mạn là cô con gái Tần Đông Lăng khó khăn lắm mới tìm về, con rể lại quá đỗi ưu tú, Chính ủy Trác khó tránh khỏi phải nói thêm vài lời.
“Tôi biết ông muốn nói gì, nhưng Cảnh Thần là người có chủ kiến.” Điểm này, Tần Đông Lăng rất tán thưởng.
Hơn nữa, ông cũng rất khẳng định, dù có thật sự gọi Phó Cảnh Thần trở về, Phó Cảnh Thần cũng nhất quyết không chịu.
Vừa dứt lời, thấy lão hữu như đang suy tư điều gì, Tần Đông Lăng lại đưa một nắm thịt sói khô qua: “Đừng nghĩ nhiều, chúng ta chẳng phải cũng đã trải qua như vậy sao?”
“Mọi người đều nói con cháu có phúc của con cháu, nhưng chính chúng ta từng trải qua, biết rõ nó nguy hiểm thế nào, nên mới luôn canh cánh trong lòng.” Chính ủy Trác thở dài, hiển nhiên là lại nhớ đến người con thứ hai.
Nhắc đến Trác Khánh Thành, khó tránh khỏi lại nhớ đến Nghê Vi và Trác Thiên Tinh, đã mấy ngày trôi qua mà vẫn chưa có kết luận.
Vừa rồi tâm sự với Tổng Tham mưu trưởng cũng chính là chuyện này.
Ông kỳ thật đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Nếu thật sự có kết quả tốt, lẽ nào Lão Cao lại chậm chạp không dám đến gặp ông?
Nhưng nghĩ thì nghĩ, trong lòng Chính ủy Trác vẫn còn một chút hy vọng cuối cùng. Ông ăn hết miếng thịt khô cuối cùng, rồi mới xuống lầu.
Đến dưới lầu, nhìn ngang nhìn dọc: “Tiểu Mạn đâu?”
Tần Đông Lăng nói: “Đi Tổng Cục Chính trị rồi.” Kể từ khi bức thư kia gửi đi, thời gian Khương Du Mạn đi báo danh rõ ràng đã chuẩn xác và đúng giờ hơn rất nhiều. Ông nhìn thấu nhưng không nói toạc.
Đôi vợ chồng trẻ đang yêu đột ngột phải chia xa, việc tương tư cũng là chuyện hết sức bình thường.
Kế hoạch muốn cùng cháu gái giao lưu tăng tiến tình cảm, tranh thủ có ngày được nghe một tiếng ba nuôi của Chính ủy Trác thất bại. Ông vẫy tay chào tạm biệt Tần Đông Lăng, xoay người ra cửa.
Bên kia, tại Tổng Cục Chính trị.
Khương Du Mạn đang ở văn phòng xem văn kiện, bên cạnh chiếc điện thoại rốt cuộc cũng vang lên. Cô bật dậy khỏi chỗ ngồi, làm Chủ nhiệm Cảnh bên cạnh giật mình.
“Sao thế?” Chủ nhiệm Cảnh vội hỏi.
Khương Du Mạn có chút ngượng ngùng: “Không có gì ạ, tôi đi nghe điện thoại.”
Nói xong, cô nhanh chóng chạy đến trước điện thoại, cầm ống nghe lên. Trước khi âm thanh từ đầu dây bên kia truyền đến, tim cô vẫn cứ treo ngược.
“Alo?” Cô thăm dò mở lời trước.
Đầu bên kia trước hết truyền đến một trận tạp âm, tiếp theo là giọng nói quen thuộc: “Mạn Mạn, là anh.”
Trái tim Khương Du Mạn lúc này mới đặt xuống. Cô nắm chặt ngón tay, nhìn sang hai bên: “Anh đã nhận được thư em gửi chưa?”
“Nhận được rồi, bức vẽ của em rất thú vị.” Nhắc đến điều này, Phó Cảnh Thần rõ ràng mang theo ý cười.
Vợ anh nơi nào cũng rất hoàn hảo, thường xuyên khiến anh có cảm giác nguy cơ. Ngẫu nhiên phát hiện ra mặt đáng yêu này, thật sự có một loại cảm giác đối lập rất ngọt ngào.
“Ý tứ truyền đạt được là được rồi! Em muốn anh chú ý an toàn, tránh xa những thứ nguy hiểm đó một chút.”
“... Anh biết.” Lời này, Phó Cảnh Thần nói có chút không tự tin.
Bởi vì trước khi nhận được thư nhà, bọn họ lại vừa gặp phải mấy con sói, vốn còn tính toán tiếp tục gửi về cho vợ và ba vợ.
Xem ra, lần này tạm thời không thể gửi nữa.
“Tốt nhất là như vậy,” Khương Du Mạn nói: “Ngay cả ba em cũng nói, mãnh thú rất nguy hiểm. Ba và chú Tôn ngày trước gặp không ít, cũng ăn rất nhiều rồi.”
Trọng tâm chú ý của Phó Cảnh Thần lập tức chuyển hướng: “Ba và chú Tôn thích ăn à?”
Khương Du Mạn nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Chắc là thế.”
Cô chỉ nếm thử một chút, nhiều như vậy cơ hồ đều là hai người họ ăn. Nếu không phải thích, cũng không thể ăn hết nhiều đến thế.