Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 558

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 558 :

 
Nghe những lời này, lại nhìn vẻ mặt chân thành của con dâu, Chính ủy Trác trong khoảnh khắc còn tự mình hoài nghi.

Chẳng lẽ thực sự là do ông suy nghĩ quá nhiều rồi sao?

Mặc kệ trong lòng nghĩ gì, trên mặt ông vẫn gật đầu: “Con là mẹ Thiên Tinh, chuyện này đều nghe theo con cả. Bố vẫn giữ lời nói đó, nhiều năm như vậy con không có công lao cũng có khổ lao. Sau này có chuyện khó khăn gì, vẫn có thể tìm đến bố.”

Lời này nghe thì có thể thấy Chính uỷ Trác vẫn lo lắng cho cô ta, nhưng Nghê Vi trong lòng lại không thoải mái.

Chuyện khó khăn có thể trở về? Như vậy chuyện bình thường hiển nhiên không thể giúp đỡ cái gì… Hơn nữa, con người ta đâu thể liên tục gặp nạn. Cái lời hứa này, có lẽ chỉ có thể dùng một lần.

Từ giàu sang rơi xuống khó khăn, cô ta cảm nhận rõ ràng được sự bất lợi của việc tái giá, từ tận đáy lòng hối hận vì đã đi đến bước đường hôm nay.

Nhưng cung đã giương lên thì không có mũi tên quay đầu. Sau khi ăn sáng xong, cô ta vẫn cầm theo giấy tờ đến chỗ đăng ký kết hôn. Kết quả là chờ đợi nửa ngày trời, mà bóng dáng Hứa Mộc cũng chẳng thấy đâu.

Nghê Vi vừa tức vừa giận, cảm nhận được những ánh mắt đ.á.n.h giá của người xung quanh, cô ta đành bước ra ngoài cổng chờ đợi.

Hứa Mộc quả thật đã bị kéo chân.

Người giữ hắn lại không phải ai khác, mà chính là những người nhà Hứa gia tích cực tán thành cuộc hôn nhân này trước đó.

“Ban đầu cứ tưởng tiểu thư thiên kim gì, hóa ra chỉ là một goá phụ. Mày cưới cái loại phụ nữ đó về làm gì, mất mặt c.h.ế.t đi được!”

Hứa lão gia tử chống gậy bang bang xuống đất, mặt mày xanh mét, rít lên.

Quý Phương Thư cũng khuyên: “A Mộc à, con là giáo sư đại học, cô gái thân thế trong sạch có rất nhiều. Con mà kết hôn với cô ta, vậy là hủy hoại cả đời con đấy!”

Hứa Mộc không hề lay động. Nỗi lo lắng của gia đình hắn cố nhiên có lý, nhưng lý do hắn quyết định cưới Nghê Vi cũng đủ để hắn mạo hiểm rồi.

Chính ủy Trác trước mắt vẫn đang đè nặng không để chuyện hai người họ chưa kết hôn đã có quan hệ. Trác Thiên Tinh cũng quả thực có khả năng là con trai của Trác Khánh Thành. Chỉ cần Nghê Vi và hắn buộc chặt vào nhau, họ liền có quan hệ với Chính ủy Tổng quân khu.

Đây chính là mối quan hệ mà Hứa Mộc tha thiết mong muốn.

“Cô ấy đã m.a.n.g t.h.a.i con của con. Nếu con hủy hôn, ngay cả công việc cũng sẽ mất.” Hắn ném lại một câu, rồi bước ra ngoài.

Mấy người còn lại ngồi trong phòng, tức giận đến tái mặt.

Hứa lão gia tử tuổi cao, cơ thể vốn đã không tốt, nổi cơn giận đùng đùng một hồi, liền cảm thấy khó thở. Ông ôm ngực, th* d*c không lên hơi.

Chỉ trong chốc lát, mặt mày đã tím tái.

Quý Phương Thư và Hứa Thanh vội vã đưa Hứa lão gia tử đi bệnh viện. Ở bên cửa sổ phòng, Hứa lão phu nhân dõi theo mọi chuyện, nhưng từ đầu đến cuối bà không hề nhúc nhích.

Hứa Mộc hấp tấp đến làm thủ tục đăng ký kết hôn với Nghê Vi.

Trên mặt Nghê Vi không chút vui mừng nào. Còn niềm vui của Hứa Mộc, đó chỉ là vì hắn nghĩ cuối cùng cũng đã có mối liên hệ với nhà họ Trác.

Con dấu rơi xuống, tờ giấy màu chứng minh quan hệ vợ chồng hợp pháp được trao cho họ. Hai người chính thức trở thành vợ chồng trên danh nghĩa.

Ngay buổi tối hôm đó, Nghê Vi liền dọn khỏi khu đại viện Tổng Quân khu.

Sau khi cô ta đi, sinh hoạt hằng ngày của Khương Du Mạn trở nên buồn chán hơn hẳn. Không còn chuyện phiếm để nghe, ban ngày cô đến Tổng Cục Chính trị cùng Chủ nhiệm Cảnh xem kịch bản, tối về thì bầu bạn với người nhà.

Cô còn nhận được một bưu kiện Phó Cảnh Thần gửi về. Một bưu kiện khá lớn và rất nặng.

Lúc đem về, bé Tiểu Diệp cứ đòi ra tay giúp đỡ, kết quả bị bưu kiện đè cho ngồi phịch xuống đất.

Nhân lúc Tần Đông Lăng dỗ bé, Khương Du Mạn vội ôm bưu kiện chạy lên lầu. Cô gái từ trước đến nay vốn thông tuệ, có chủ kiến, nay lại hệt như một thiếu nữ mới biết yêu, hớn hở mở bức thư lẻ loi nằm bên trong.

Bức thư nói sơ qua về nơi đóng quân của anh. Chẳng hạn như nơi đó gió cát lớn, tình hình biên giới căng thẳng, ngày nào bọn họ cũng phải tuần tra trên những con đường núi cheo leo, uốn lượn cả trăm dặm, giày đã mòn rách đến đôi thứ hai.

Hôm đó, Phàn Cương và Lưu Ngọc Thành vô tình lạc khỏi đội ngũ, gặp phải mấy con sói hoang. Thịt khô trong bưu kiện chính là chiến lợi phẩm sau khi Thần Phong doanh phản kích.

Khương Du Mạn đọc mà giật mình kinh hãi. Mặc dù Phó Cảnh Thần viết với giọng văn nhẹ nhàng, nhưng qua từng câu chữ, cô vẫn có thể mường tượng được sự nguy hiểm lúc bấy giờ.

Cô vội vàng viết lại một bức thư, dặn anh ngàn vạn lần phải chú ý an toàn, còn tỉ mỉ viết rõ thời gian mình thường ở Tổng Cục Chính trị, ẩn ý đã quá rõ ràng.

Ở cuối thư, Khương Du Mạn còn vẽ một hình người que ba người nắm tay nhau, đại diện cho gia đình ba người của họ.

Thư đã viết xong, cô lấy thịt sói khô ra khoe mọi người, nhận được lời khen ngợi thống nhất của Tần Đông Lăng và Tôn Thật Phủ.

“Không hổ là con rể của Tổng Tham mưu trưởng !” Tôn Thật Phủ ăn một miếng mà say mê, “Ngày trước Tổng Tham mưu trưởng còn đóng quân ở biên cương cũng từng săn được. Lũ mãnh thú ở vùng đó rất tinh ranh, một chút sơ suất là trốn mất dạng, năm nào cũng có không biết bao nhiêu dê bò của các hộ mục dân bỏ mạng dưới miệng chúng.”

Thậm chí, đôi khi những con vật này còn bao vây vây hãm con người, thật sự đáng giận. Bộ đội thiếu thốn vật tư, những lúc thật sự không còn cách nào khác, chúng mới được liệt vào danh sách con mồi dự phòng.

Nhưng không thể không cảm thán, loại động vật quanh năm chạy nhảy này quả thực thịt chắc và dai. Tay nghề của bếp cũng được, bao nhiêu năm rồi, mới lại được ăn món này.

Dương Khang đứng bên cạnh, mặt mày đen lại nhìn hắn lấy hết miếng này đến miếng khác từ trong túi ra, không nhịn được nói: “Lão Tôn này, dẫu muốn khoe thì cũng nên là Tổng Tham mưu trưởng nói chứ? Sao cậu còn khoác lác thay thế?”