Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 84
topicNhững Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 84 :
Khi làn hơi ấm áp ấy rời khỏi môi, toàn thân Charoline như hóa thành hư không. Cô nhìn vào đôi mắt Liszt — nơi ánh xanh ngọc cuộn trào, giống như viên bảo thạch phủ bụi được lau sáng kỹ càng, rực rỡ như dải đèn neon trong đêm.
Linh hồn thiếu nữ như bị kéo vào thứ ánh sáng ấy. Sắc hồng muộn màng của e thẹn cùng nhịp tim cuống quýt vì lần thân mật đầu tiên va chạm nhau, nổ tung thành những tia lửa lóa mắt. Trong cơn choáng váng quay cuồng ấy, cô mới dần lấy lại chút lý trí bị thiêu đốt bởi nhiệt độ đang dâng cao.
Vừa rồi... đó là một nụ hôn sao?
Không phải hôn lên mu bàn tay, không phải lên má, cũng không phải lên trán — mà là trên môi.
Vậy nghĩa là... nó không còn là nghi lễ, cũng chẳng chỉ là tình bạn nữa, phải không?
Những câu hỏi nối nhau tràn ngập tâm trí Charoline. Từ nơi sâu thẳm có một tia hy vọng mong manh lóe lên — như thể cô có thể chạm đến điều vốn dĩ bất khả thi.
"Franz..."
Cô muốn hỏi cho rõ, muốn nghe một câu trả lời dứt khoát. Nhưng vừa mở miệng, Liszt đã đặt ngón tay trỏ lên môi cô — một dấu hiệu dịu dàng mà kiên quyết, yêu cầu cô im lặng.
Cô ngoan ngoãn nghe theo, khép lại đôi môi vừa thốt ra giọng nói ngọt ngào. Anh khẽ mỉm cười, lòng bàn tay luồn vào mái tóc phía sau gáy cô.
Một lực kéo nhẹ, và trán họ áp vào nhau. Khoảng cách gần đến mức có thể đếm được từng sợi mi cong cong của đối phương. Khoảng cách ấy lại khiến tim cô loạn nhịp thêm lần nữa.
"Suỵt, Charoline... Sao em có thể nói với anh những lời như thế ở đây được..." Giọng Liszt khàn khàn, pha lẫn hơi thở gấp gáp cùng chút hối tiếc. "Về nhà đi, ngoan nào, cùng anh về nhà. Những lời dễ thương như vậy chỉ nên nói riêng, khi mọi thứ đều yên tĩnh."
Nói xong, người nghệ sĩ dương cầm lưu luyến rời khỏi khoảng không vẫn còn vương mùi hương của cô. Anh mỉm cười nhìn Charoline, cúi người nhặt cây gậy gỗ mun trên sàn, kẹp nó dưới cánh tay cầm vali, rồi nắm lấy tay cô, kéo nhanh lên cỗ xe ngựa trở về thành.
Vừa ngồi vào trong, anh nhắm mắt, không nói thêm một lời. Cô gái cuối cùng cũng nuốt trọn mọi nghi hoặc, lặng im như anh mong muốn, chỉ lắng nghe tiếng vó ngựa hòa cùng nhịp đập bất an trong lồng ngực mình.
Nhưng người nghệ sĩ dương cầm kia không hề bình thản như vẻ ngoài.
Có Chúa mới biết dưới hai bàn tay đang đan vào nhau ấy là nắm đấm siết chặt để kìm nén cảm xúc. Anh nhắm mắt chỉ để giấu đi cơn sóng tình cảm sắp tràn ra ngoài. Anh đã phải dùng bao nhiêu lý trí để kiềm giữ cơn bốc đồng khi từng tế bào trong người đều đang gào thét vì tình yêu.
Charoline à, mọi gian khổ anh từng chịu, đến giờ phút này đều trở nên đáng giá.
*
Mở khóa, đẩy cửa, dựng cây gậy cạnh tủ, Liszt cảm thấy cả người nhẹ nhõm. Khi trông thấy những vật quen thuộc trong căn nhà, anh mới thực sự có cảm giác được trở về.
Anh cởi áo khoác, còn chưa kịp mở miệng thì Charoline đã bước tới nhận lấy. Cô khẽ phủi bụi, vuốt lại nếp áo, rồi treo gọn gàng lên giá.
Liszt nhướng mày, cảm giác ấm áp lại trào dâng. Anh tháo mũ, treo lên móc ngay sau cô, khóe môi khẽ cong thành nụ cười hài lòng.
Anh ngồi xuống sofa, đặt vali bên cạnh, dựa lưng và ngả đầu ra sau, đôi mắt khép lại, vẻ mệt mỏi xen lẫn sự thư giãn hiếm thấy.
"Charoline," Anh gọi với giọng lười biếng, "Nếu có thể, em giúp anh —"
"Trà thảo mộc của anh." Cô nghệ sĩ vĩ cầm đã nhanh chóng dâng lên thứ anh cần nhất lúc này.
Sau thoáng ngạc nhiên, Liszt chẳng hề bất ngờ khi cô đoán trúng. Sau ngần ấy thời gian sống cùng nhau, và nhất là khi cô vừa đáp lại tình cảm của anh, điều đó cũng tự nhiên thôi. Cảm giác mệt mỏi tan biến. Anh nhận ly trà, nhấp từng ngụm, ánh mắt lặng lẽ dõi theo cô.
Trà hôm nay dường như ngon hơn mọi ngày — có vị ngọt dịu, thanh mát khó tả. Cảm giác được chăm sóc, được hòa cùng nhịp sống yên bình không cần lời nói ấy thật quá đỗi tuyệt vời.
Nhân lúc anh còn đang uống, Charoline do dự rồi ngồi xuống bên cạnh — nhưng vẫn chừa ra một khoảng cách vừa đủ cho một người nữa.
"Anh tưởng," Liszt đặt ly trà xuống, nghiêng đầu chống cằm, mỉm cười, "Em sẽ ngồi gần hơn?"
Charoline nghe vậy thì quay đầu nhìn anh, rồi vội quay đi. Trong mắt cô ánh lên điều gì đó khiến má cô lại nhuốm hồng.
"Gì... gì cơ?" Cô lắp bắp.
"Vậy thì," Anh cười khẽ, "để anh lại gần em hơn nhé?"
Anh mới vừa nhích người, chưa kịp chạm vào, cô đã bật dậy như con thỏ con hoảng sợ, đứng ngay trước mặt anh.
"Charoline?" Anh thoáng ngạc nhiên.
"Franz, trong đầu anh... rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?" Giọng cô bất giác cao lên, mang theo chút chất vấn.
Liszt chớp mắt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra — như thể ai đó đổi kịch bản mà anh chưa kịp đọc.
Thấy vẻ mặt bối rối của anh, Charoline khẽ cười, nhưng là nụ cười pha lẫn tổn thương. Cô khó nhọc nói: "Franz Liszt, nghệ sĩ dương cầm đáng kính của em, anh đang thương hại em sao? Anh không cần phải tỏ ra lịch thiệp đến vậy. Chỉ cần nói rằng nụ hôn đó là để an ủi em thôi, em hoàn toàn có thể chấp nhận."
"Charoline? Em —"
Liszt nhận ra có điều gì đó sai, định mở lời thì cô lại cắt ngang: "Xin anh hãy nghe em nói. Em không thể chấp nhận được việc anh đối xử với em như vậy rồi lại quay sang dành cùng sự dịu dàng ấy cho người khác."
Ánh buồn trong mắt cô khiến anh bàng hoàng. Anh đặt mạnh ly trà xuống, chẳng màng tiếng va chạm hay nước văng ra mặt bàn. Anh chỉ muốn đến bên cô thật nhanh, để cô có thể nhìn thấu tim anh.
"Nhìn anh đi, Charoline. Ngừng ngay những ý nghĩ ngốc nghếch đó, chẳng đáng yêu chút nào." Anh nâng mặt cô bằng hai tay, buộc cô đối diện với mình, "Anh cứ tưởng sự thông minh sẽ khiến em hiểu được. Anh tưởng nụ hôn ấy đã nói rõ tất cả — em không cảm nhận được sao, không thấy trái tim anh sao?"
"Chính vì cảm nhận được... nên em mới đau lòng, Franz." Cô đã tỉnh khỏi niềm vui thoáng qua của việc được đáp lại, và khi xâu chuỗi mọi chuyện lại, kết quả chỉ còn là nỗi tuyệt vọng. "Anh định đặt Marie d'Agoult ở đâu trong tất cả chuyện này? Giữa việc hai người vẫn thường xuyên thư từ, giữa việc hai người từng 'bỏ trốn' tới Geneva, giữa việc khi chia tay, cô ấy vẫn trao anh một nụ hôn!"
"Đợi đã, anh và phu nhân d'Agoult... bỏ trốn ư?" Biểu cảm trên mặt Liszt y như khi anh đang biểu diễn mà bỗng đánh trật hàng loạt nốt nhạc — kinh ngạc, bối rối, và có phần bất lực.
"Anh vừa rời Paris được hai ngày, mà cả giới salon đã đồn rần rần rồi —"
"Những chuyện bịa đặt chỉ đáng đăng trên mấy tờ báo lá cải em cũng tin được sao? Anh thà để bản thân rảnh rỗi còn hơn phí thời gian đọc những thứ rác rưởi đó — dù có phát miễn phí anh cũng chẳng buồn liếc qua!"
Liszt gần như phát điên vì Charoline. Giờ thì anh thực sự tin rằng tình yêu đúng là thứ có thể làm người ta mất hết lý trí. Sự thông minh của cô đâu mất rồi? Sao đến lúc này vẫn còn nghi ngờ tình cảm của anh?
"Thưa tiểu thư, xin đừng ỷ vào được yêu thương mà trở nên ngang ngược. Anh chưa từng để phu nhân d'Agoult hôn mình — đến cả một cái hôn xã giao trên má cũng không có."
Anh bước lại gần, từng chữ, từng câu đều như một lời thề trân trọng:
"Trong tim Franz Liszt này chỉ có duy nhất một người. Cô ấy là một kẻ ngốc — một kẻ ngốc vẫn còn nghi ngờ tình yêu của anh."
"Charoline, người đó chính là em — từ đầu đến cuối, chỉ có em, và mãi mãi là em."
Cô cuối cùng cũng nhận được câu trả lời đẹp nhất, xóa tan hết mọi suy đoán đáng sợ. Hóa ra từ trước đến nay, mọi thứ vẫn nguyên vẹn, chưa từng bị nhuốm màu của ai khác.
"Franz..."
"Tình yêu của anh từ đầu đến giờ chỉ dành cho em thôi, cô nghệ sĩ vĩ cầm của anh — Charoline."
Cô không kìm được nữa mà lao vào lòng anh, siết chặt lấy anh như thể sợ anh tan biến mất. Hai tay cô đan sau lưng anh, khuôn mặt vùi sâu vào ngực, tham lam hít lấy hơi thở thuộc về anh.
"Chào mừng anh về nhà, Franz."
Giọng cô nghẹn lại, run rẩy mà dịu dàng. Chỉ một câu ấy thôi cũng khiến trái tim người thanh niên mềm nhũn ra. Anh khẽ siết vòng tay, cằm tựa nhẹ lên mái tóc cô, những ngón tay đắm đuối v**t v* từng sợi tóc mềm.
"Anh về rồi, Charoline."
*
Sau cái ôm dài đầy ấm áp, họ dần buông nhau ra. Charoline ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt xanh ngọc lam đang cúi nhìn mình. Cô luôn biết đôi mắt ấy đẹp, nhưng chưa bao giờ thấy chúng rực rỡ đến thế — như màu xanh đẹp nhất thế gian.
Cô đưa tay lên, khẽ vén mấy lọn tóc vàng rũ xuống trước trán anh rồi gài gọn ra sau tai. Anh mỉm cười, nụ cười dịu dàng đến mức khiến tim cô khẽ rung lên. Ở khoảng cách gần đến thế, cô chợt nhận ra giữa đôi mày anh đã có thêm chút chín chắn, điềm đạm hơn xưa.
"Hài lòng với những gì em thấy chưa? Có bị anh mê hoặc không, tiểu thư Charoline đáng yêu của anh?"
Lời trêu chọc ấy khiến động tác của cô khựng lại. Lại nữa rồi — anh lại là Liszt của những ngày đầu gặp gỡ, người luôn biết cách phô bày sức hấp dẫn của mình một cách tự nhiên đến đáng ghét. Trưởng thành ư? Có lẽ cô vừa mới nhìn nhầm thôi.
"Không đâu," Charoline bật cười, cố giấu đi sự bối rối, "Ngược lại, bây giờ em tỉnh táo hơn bao giờ hết, Franz." Cô nheo mắt, nở nụ cười nửa thật nửa đùa, tiến sát hơn chút: "Giờ em có rất nhiều điều muốn hỏi anh, không biết quý ngài Liszt đây có sẵn lòng trả lời không nhỉ?"
"Cứ hỏi đi, anh hứa sẽ không giấu gì cả."
Liszt dang hai tay ra, vẻ mặt thoải mái, như thể sẵn sàng chịu mọi "thẩm vấn".
"Tốt thôi, Franz thân mến của em. Cho em hỏi, dạo gần đây anh thường xuyên thư từ với phu nhân d'Agoult là vì chuyện gì vậy? Ồ, đừng ngắt lời — em nhớ có người còn từng không cho em ra nhận thư cơ mà!"
Liszt nghẹn lời ngay tại chỗ. Nhưng Charoline không định tha cho anh, cô tiến thêm một bước, ánh mắt sắc sảo mà tinh nghịch.
"Câu hỏi thứ hai — tại sao anh lại vội vàng đến Geneva? Vì sao phu nhân ấy cũng có mặt ở đó? Và hai người còn cùng nhau quay về nữa chứ?"
Ánh nhìn cô lóe lên tia giảo hoạt. Anh hiểu, phần lớn đó chỉ là lời trêu chọc, nhưng vẫn không dám xem nhẹ.
Charoline hài lòng khi thấy anh lúng túng, song sự im lặng đột ngột của Liszt khiến cô thoáng ngạc nhiên. Anh bỗng bình tĩnh lại, rồi chỉ tay về phía chiếc vali đặt cạnh sofa.
"Em mở nó ra đi, Charoline. Tất cả những điều em hỏi, câu trả lời đều ở trong đó."
Tim cô lại bắt đầu đập loạn. Cô ngước nhìn anh để xác nhận, chỉ thấy anh khẽ gật đầu. Cô quỳ xuống bên cạnh ghế, chậm rãi mở nắp vali.
Khoảnh khắc trông thấy thứ bên trong, Charoline há hốc miệng, bàn tay vô thức bịt lại để không kêu lên.
Bên trong là một cây vĩ cầm tuyệt đẹp, gần như giống hệt chiếc Sommer mà cô yêu quý nhất.