Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 85
topicNhững Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 85 :
Charoline không thể tin vào những gì đang hiện ra trước mắt. Cây vĩ cầm ấy, từ khoảnh khắc cô nhìn thấy, dường như đã cất tiếng gọi tên cô. Cả cơ thể cô run rẩy, tâm hồn thì chao đảo, và một niềm phấn khích mãnh liệt như đang vỡ òa từ sâu trong lồng ngực.
Những ngón tay khẽ run, cô nhẹ nhàng v**t v* phần cần đàn đen bóng. Dây đàn không còn là kim loại quen thuộc mà cô vẫn dùng — mà là dây ruột mềm mại, ấm áp hơn nhiều. Trời ơi, chỉ cần chạm vào lớp gỗ mịn và ngửi thấy hương gỗ tự nhiên ấy thôi, cô đã thấy cả linh hồn mình reo lên vì vui sướng.
Nhìn người con gái trước mặt rạng rỡ đến thế, Liszt còn có thể mong điều gì hơn? Anh khẽ ngồi xuống cạnh cô, cúi đầu, giọng nói dịu dàng nhưng lại mang theo một sức quyến rũ khó cưỡng.
"Anh đi lấy cây vĩ cho em nhé. Sommer đã là món quà em từng tặng anh — vậy nên, anh muốn cây Stradivarius này trở thành một nửa còn lại hoàn hảo nhất bên em, ngoài anh ra."
Mặt Charoline lập tức đỏ bừng như lửa.
Trời đất ơi, cái gì gọi là "ngoài anh ra, một nửa còn lại hoàn hảo nhất"? Nói mấy lời thẳng thừng như vậy mà anh không thấy ngại sao? Rõ ràng lúc trước người này còn dùng một nụ hôn đầy ẩn ý để bày tỏ tình cảm cơ mà!
Rồi trong đầu cô vụt lóe lên một chữ — "hôn" — và cả người cô lập tức hóa đá. Đôi tai đỏ rực như hoàng hôn cháy rực cuối ngày.
Khoan đã... nói cho đúng, nụ hôn ấy hình như cũng chẳng ẩn ý gì mấy đâu nhỉ?
Vô thức chạm nhẹ lên môi, đến khi ý thức được mình đang nghĩ gì, Charoline liền bối rối đến mức không biết giấu mặt vào đâu. Cảm giác ấy chẳng khác nào uống phải thuốc hạ sốt mà lại khiến nhiệt độ cơ thể tăng lên vùn vụt. Cô lắc mạnh đầu, cố xua đi những suy nghĩ đáng xấu hổ, chỉ mong mình hóa đá rồi vỡ vụn luôn cho xong.
Ngay lúc ấy, cây vĩ trắng quen thuộc khẽ đung đưa trước mặt. Charoline ngẩng đầu lên, thấy Liszt đang cầm nó, mỉm cười đầy tinh nghịch như đang trêu một chú mèo con.
"Franz!"
Cô bật gọi tên anh, giọng vừa trách móc vừa e thẹn, nghe mềm mại đến lạ.
Liszt hơi khựng lại, và ngay giây sau, cô đã nhanh tay giật lấy cây vĩ, giận dỗi quay lưng lại, để lại anh với đôi tay trống trơn, vương chút tiếc nuối.
"Cây vĩcủa một nghệ sĩ vĩ cầm là báu vật của cô ấy. Lần sau anh mà còn đùa như vậy nữa, thì... thì em sẽ —"
Charoline cố tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng khi quay lại đối mặt với anh, lời trách cứ bỗng tan đi giữa không khí.
Liszt chợt nhận ra, chỉ cần cô thay đổi sắc thái một chút thôi, cô đã có thể đáng yêu đến mức khiến tim anh loạn nhịp. Lại một lần nữa, khát vọng dành cho cô trỗi dậy, nóng bỏng và không sao kiềm chế nổi.
"Báu vật của em ư?" Anh khẽ nghiêng người, nụ cười nửa đùa nửa thật. "Xin lỗi nhé, tiểu thư Charoline, nhưng e rằng em nên xem xét lại điều đó. Bởi người đàn ông trước mặt em đây... mới là báu vật quý giá nhất của em, đúng không nào?"
"Vô... vô nghĩa!" Cô đỏ mặt, cất tiếng phản bác.
"Ồ?" Anh nhướn mày, tông giọng trầm thấp đầy trêu chọc. "Vậy để xem nào, ai là người đã nói trong con hẻm nhỏ hôm ấy rằngAnh quan trọng hơn cây đàn, hơn tất cả mọi thứ trên đời nhỉ?"
Charoline giận đến mức lấy tay bịt miệng anh lại, chặn đứng những lời khiêu khích. Câu nói bị nghẹn trong hơi thở nóng rực giữa lòng bàn tay cô.
"Lễ độ của anh đâu rồi, thưa ngài Franz Liszt?"
Có lẽ vì bị chọc đến giới hạn, cô đã bắt đầu dùng kính ngữ — lại còn gọi cả họ tên đầy đủ của anh nữa.
Liszt dường như hiểu rõ điểm dừng, chỉ mỉm cười, khẽ nháy mắt rồi nhẹ nhàng gỡ tay cô ra. Anh bước đến bên chiếc vali, lấy ra cây vĩ cầm xinh đẹp kia, nâng bằng cả hai tay, trân trọng trao lại cho cô.
"Từ hôm nay, cây Stradivarius này là của em. Không thử chơi một khúc sao?"
Giọng anh trầm ấm, rõ ràng và có một sức hút lạ thường. Khi tiếng Pháp ấy thốt ra, Charoline có cảm giác như đang được Thượng Đế ban ơn. Cô khẽ run khi đón lấy cây đàn, đầu ngón tay mơn man trên lớp gỗ mịn màng, cảm nhận trọn vẹn niềm hạnh phúc thuần khiết ấy.
Một nghệ sĩ vĩ cầm có được một cây Stradivarius — đó chẳng khác nào một phép màu. Và Liszt đã đặt phép màu đó vào chính tay cô.
Cô thử lên dây, cảm giác dây ruột khác hẳn dây kim loại — mềm hơn, gần gũi hơn, ấm hơn. Khi âm thanh đầu tiên vang lên, cây vĩ trăm năm của cô chạm vào cây đàn trăm năm của anh, hòa quyện thành một khúc nhạc đẹp đến nghẹn lòng.
Liszt sững sờ trong tiếng nhạc ấy. Đó chính là giai điệu mà anh từng cố gắng ghi nhớ trong buổi hòa nhạc của Paganini — bản nhạc anh luôn muốn chuyển soạn cho dương cầm, bản nhạc mà Charoline đã biểu diễn hai lần hôm ấy.
Bản Concerto cho vĩ cầm ấy, cô vẫn thích gọi bằng cái tên khác — "La Campanella" (Tiếng chuông nhỏ). Lần này khi nghe lại, anh bỗng cảm thấy trong đó có điều gì khác — những nốt nhạc vang lên như tiếng chuông gió ngân nga, mềm mại như hồi chuông chiều, dịu dàng đến mức khiến tim người ta tan chảy.
Từng nốt nhạc đều dập dềnh trong làn sóng của tình yêu — một tình yêu đang dần trở nên rõ ràng, sáng trong như ánh sáng ban mai. Trong mắt Liszt, niềm vui và hạnh phúc dâng tràn. Vì bản nhạc này, vì người con gái này — mọi thứ đều trở nên đáng giá.
Khi khúc nhạc kết thúc, từng tế bào trên người Charoline như đang reo hò. Cô quên hết mọi băn khoăn trước đó, chạy đến bên anh, giọng nói tràn đầy phấn khích: "Franz! Thật tuyệt vời! Cây đàn này... thực sự là của em sao? Trời ơi, anh tìm nó ở đâu vậy? Ngay lần đầu chạm vào, em đã thấy nó gần gũi chẳng khác gì Sommer cả!"
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, mềm mại như nước. Liszt nhìn mà lòng gần như tan chảy. Anh khẽ cười, đáp bằng giọng ấm áp: "Đúng thế, nó là của em, Charoline thân yêu của anh. Coi như món quà tình yêu anh muốn trao đổi với em."
Anh nhẹ nhàng lấy lại cây vĩ, nắm tay cô dẫn đến sofa, đan những ngón tay vào nhau, rồi đặt đôi tay nhỏ bé ấy lên đầu gối mình, cuối cùng giữ chặt không buông.
"Em muốn biết nó đến với anh thế nào sao?" Anh nghiêng đầu, trán chạm trán, hơi thở quyện vào nhau. "Vậy hãy để anh kể lại cả câu chuyện gặp gỡ với cây đàn này, và cả lời giải cho mọi thắc mắc trước đó của em."
Anh mỉm cười, giọng pha chút tinh nghịch, nói khẽ: "Chỉ là... nghe xong rồi, đừng yêu anh thêm nữa đấy nhé."
Vài ngày sau khi cây Sommer của Charoline tan vỡ, cô từng tìm đến Paganini để trút bầu tâm sự — kể cho ông nghe nỗi đau mất đi cây đàn thân yêu. Trong cuộc nói chuyện, dù Paganini có ý định tặng cô một cây vĩ cầm khác, Charoline vẫn kiên quyết từ chối.
Cô không hề biết rằng, chỉ ít lâu sau khi cô rời đi vào buổi sáng hôm ấy, Liszt đã đến gặp Paganini.
"Ồ, hôm nay là ngày lành tháng tốt gì vậy hả, Achille? Có phải đôi mắt già nua của ta đang hoa lên không mà lại thấy 'thiên tài dương cầm được vạn người sùng bái' kia đứng ngay trước cửa?"
Không còn Charoline bên cạnh, Paganini chẳng buồn che giấu sự khó chịu của mình với Liszt. Ngay khi Achille dẫn Liszt vào phòng, ông già lập tức buông lời châm chọc.
"Cha, xin giữ lễ với khách." Achille liếc cha mình bất lực, rồi quay sang mỉm cười lịch sự với Liszt. "Xin ngài hãy bỏ qua, tính khí cha tôi xưa nay vẫn vậy. Hai người cứ nói chuyện nhé, tôi đi chuẩn bị trà."
Cánh cửa vừa khép lại, không khí trong phòng như lặng đi một giây — rồi nhanh chóng trở thành chiến trường bằng lời. Paganini lạnh giọng mở miệng trước: "Nói đi, quý ngài danh tiếng, hôm nay cậu tìm ta có chuyện gì? Đừng vòng vo khách sáo, ta không tin cậu có lòng tốt đến đây chỉ để thăm hỏi đâu."
Liszt vẫn giữ giọng điềm tĩnh, lễ độ: "Vì Charoline. Thưa ngài, cây đàn của cô ấy gặp sự cố. Ngài là người hiểu rõ vĩ cầm nhất — tôi muốn biết, ở đâu mới có thể tìm được cây đàn phù hợp nhất với cô ấy."
Sự bình thản của Liszt lại khiến ngọn lửa trong Paganini bùng lên.
"Hả? Cây đàn có vấn đề à? Hai người thật thú vị đấy. Cô bé đáng yêu kia đến than thở với ta, nói chẳng đầu chẳng đuôi, rồi từ chối hết thảy sự giúp đỡ của ta. Còn cậu thì đến đây, mở miệng là hỏi ta chỗ mua đàn! Lạy các vị thần, có ai tốt bụng nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra không?"
"Cây đàn đã vỡ. Cô ấy cần một cây mới, chỉ vậy thôi, thưa ngài."
Câu nói điềm tĩnh ấy lại khiến cơn giận của Paganini bốc cao hơn. "Vỡ? Charoline mà làm vỡ đàn ư? Cô bé ấy yêu nhạc cụ như sinh mạng, thế mà cậu dám nói cô ấy tự tay làm vỡ một nửa linh hồn của mình? Cậu quan tâm đến cây đàn của cô ấy như vậy là vì áy náy, hay vì có tội cần chuộc?"
"Xin ngài chỉ cho tôi biết nơi có thể tìm được cây đàn thích hợp nhất với cô ấy. Tôi chỉ muốn cô ấy được hạnh phúc hơn, thưa ngài. Nếu lỗi là ở tôi, tôi sẽ làm mọi cách để bù đắp."
Paganini đập mạnh xuống bàn, đứng phắt dậy, giọng như sấm: "Đủ rồi, thưa ngài! Ở yên đó đi. Tôi không muốn nói chuyện thêm với cậu nữa! Achille, mang trà đi, từ giờ nhà ta cấm phục vụ hắn một giọt nước nào! Tôi rất tức giận, Liszt, và cậu đến tìm tôi hôm nay thật chẳng khôn ngoan chút nào. Tôi cực kỳ ghét cậu, nên một chữ tôi cũng sẽ không nói!"
Ông vừa nói vừa phừng phừng nổi giận, sải bước định rời khỏi phòng. Nhưng khi ông vừa đến cửa, giọng nói trầm tĩnh của Liszt lại vang lên phía sau: "Tôi hiểu, thưa ngài. Tôi đã đoán trước rằng chuyến viếng thăm này sẽ không suôn sẻ. Nhưng tôi sẽ ở đây, đợi đến khi ngài nguôi giận. Không cần trà, cũng không cần nước. Chỉ đến khi ngài nói cho tôi điều tôi cần biết, tôi mới rời đi."
Bước chân của Paganini khựng lại. Ông chỉ hừ lạnh, rồi rầm một tiếng đóng sập cửa.
"Sau đó thì sao? Thầy thật sự không cho anh uống lấy một ngụm trà à? Franz, em luôn biết thầy không ưa anh, nhưng em không ngờ ông ấy lại đối xử với anh như thế..."
Trong mắt Charoline ánh lên vẻ áy náy và thương xót. Cô biết Liszt rất tinh tế — từ khi nhận ra Paganini không có thiện cảm, anh luôn tránh chạm mặt để khỏi khiến thầy khó chịu. Anh cũng rất kiêu ngạo, ghét bị đặt vào thế yếu trong các mối quan hệ.
Vậy mà lần này, chỉ vì một cây vĩ cầm, anh lại chịu hạ mình, đến gặp một người đang nổi giận, và kiên nhẫn chờ đợi trong hoàn cảnh hoàn toàn bị động.
Liszt khẽ cười, giọng nhẹ như gió: "Em nghĩ thầy em nhẫn tâm đến thế sao, Charoline? Ông ấy rất quan tâm em. Đến tối, ông đã dịu lại — và chỉ cho anh con đường nên đi."
Anh cảm nhận được bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay mình siết lại, liền nói tiếp, giọng càng thêm dịu dàng: "Paganini viết cho anh tên một vị quý tộc. Phu nhân của ông ta đang giữ cây đàn mà ông ấy nói là 'phù hợp nhất với em'. Trùng hợp là họ sắp tổ chức một đám cưới lớn trong gia tộc. Em biết đấy, một nghệ sĩ dương cầm như anh có thể khiến cả thế giới lắng nghe qua tiếng đàn, ông ấy bảo anh nên thử vận may. Nếu khéo léo, cơ hội mang cây đàn về là rất cao. Tuy nhiên... ông ấy không cho anh thư giới thiệu nào cả. Có lẽ đó là 'bài kiểm tra nhỏ' của Paganini dành cho anh."
Giọng nói ung dung ấy đã giấu đi phần khắc nghiệt của câu chuyện.
Thực ra, Paganini đã bắt anh ngồi đợi từ sáng cho đến tận hoàng hôn, rồi mới miễn cưỡng buông một câu: "Được rồi, trước khi cậu ngất xỉu vì đói ở nhà tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết tên người đó." Sau cùng, ông còn không quên châm chọc: "Nhớ mang theo đủ tiền franc nhé. Nếu không đủ, ta sẽ 'tốt bụng' cho mượn chút ít."
Liszt khi rời đi cũng không để yên. Anh thản nhiên đáp lại, nhưng câu nói khiến sắc mặt vị đại sư thay đổi hẳn: "Cây đàn của cô ấy vỡ là vì tôi. Charoline đã dùng vĩ cầm để bảo vệ tôi — còn người đại diện của ngài thì thao túng người khác, khiến cô ấy mất đi một nửa linh hồn."
Anh nói xong thì không quay đầu lại nữa. Người gây ra chuyện đó — Liszt đã khiến hắn phải ở tù suốt đời. Còn kẻ chủ mưu thực sự, anh biết Paganini sẽ không bỏ qua. Và nếu cần... anh sẵn sàng đổ thêm dầu vào lửa.
Điều Liszt không biết là vị thần vĩ cầm kia trong cơn giận bị châm ngòi đã lập tức gửi thư cho vị quý tộc nọ, dặn rằng — "Nhất định phải vắt kiệt, làm khó, làm khổ hắn đủ điều, rồi hãy đưa cây đàn cho hắn."
Và chính bức thư ấy đã mở đầu cho những "ngày tháng sôi động" của Liszt ở Geneva sau đó — nhưng đó là một câu chuyện khác.
...
"Vậy ra, cả chuyến đi Geneva lẫn chuyện với phu nhân d'Agoult — tất cả đều là vì cây vĩ cầm này ư?" Charoline khẽ hỏi, nhưng giọng cô nghe như lời khẳng định.
"Em thông minh nhất đấy." Liszt khẽ cười, giọng nói mang theo chút mệt mỏi. "Vị quý tộc kia ở Geneva, anh với ông ta không hề quen biết, nếu cứ thế đến gặp thì thật không tiện. Còn thư giới thiệu... anh phải tìm người trung gian thích hợp để xin giúp."
Anh nói đến đó thì ngừng lại, rồi như sợ bị hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Là phu nhân d'Agoult tìm đến anh trước. Cô ấy giúp anh thu xếp mọi thứ — nhưng anh thề, anh thật sự không biết trong chuyện này có hàm ý gì khác. Anh giấu em mấy bức thư chỉ vì muốn tạo một bất ngờ thôi, anh đảm bảo, giữa anh và cô ấy... hoàn toàn không có gì cả!"
Người nghệ sĩ dương cầm đang bối rối đến đáng yêu, khiến trái tim cô nghệ sĩ vĩ cầm mềm lại. Nhưng khi nhìn cây đàn trong tay, cô nhận ra nó không chỉ là một nhạc cụ nữa. Nó mang quá nhiều cảm xúc, quá nhiều điều vượt khỏi giá trị vật chất.
"Franz... anh đã đánh đổi điều gì vậy? Đừng né tránh. Đây là một cây Stradivarius — một báu vật thật sự đấy..."
"Chỉ là... một ít franc không đáng kể thôi mà —" Anh chạm phải ánh mắt trách móc của cô, nụ cười giỡn cợt liền tắt đi. Giọng anh nhẹ như gió thoảng: "— Và thêm vào đó là cam kết... trong mười năm tới, năm lần biểu diễn không thù lao, mỗi lần ít nhất một tuần."
Charoline sững người, như thể bị rút đi toàn bộ hơi thở. Đôi mắt cô mở to, long lanh ướt nước.
"Charoline?" Anh khẽ gọi, lo lắng.
"Franz... anh bảo em phải làm sao đây? Em phải làm gì để đáp lại anh..." Giọng cô run lên, tan thành những nốt nhạc vỡ vụn trong không khí.
"Vậy thì... hãy yêu anh hơn, thương anh nhiều hơn đi."
Anh khẽ cúi xuống, đôi mắt xanh thẳm như nhìn thấu hết tâm can cô.
"Nhưng... nếu chỉ vậy vẫn chưa đủ thì sao?"
Cô không trốn tránh, còn anh vẫn bình thản như nói ra điều hiển nhiên.
"Thế thì... hãy cho anh một nụ hôn. Một nụ hôn thôi, rồi anh sẽ—"
Câu nói chưa kịp dứt, đôi môi anh đã bị một thứ mềm mại và ấm áp chạm khẽ. Như cánh chim thiên thần khẽ lướt qua, để lại hương mật ngọt say. Nụ hôn của cô là đóa hồng rực rỡ nở trên môi anh — run rẩy, dịu dàng, rồi bùng nổ thành giai điệu ái tình len sâu vào từng nhịp tim.
Hơi ấm của cô dần tan đi, hơi thở nhẹ như lan giữa khoảng cách. Ánh mắt anh chìm trong một màu biển sâu thẳm — thứ ngọt ngào vừa nở rộ chẳng lẽ lại vụt tắt như sao băng?
Không. Anh không cho phép điều đó. Tuyệt đối không.
Từng tế bào trong cơ thể anh đều gào thét, đều khao khát.
"Charoline... thế này vẫn chưa đủ."
Giọng anh trở nên trầm khàn, quyến luyến đến mức như thể có thể kéo cả linh hồn cô vào trong tiếng thở.
"Em nên... hôn anh như thế này cơ."
Ngón tay anh khẽ vuốt dọc theo gò má trắng mịn, trượt vào mái tóc mềm như lụa của cô. Chỉ một cái kéo nhẹ, cô đã nằm trọn trong vòng tay anh — nơi gần nhất, nơi thuộc về anh.
Hôn lên cánh hoa hồng là chưa đủ, chỉ có chạm đến tận cùng mới biết được mùi hương của tình yêu nồng say đến mức nào.
Đôi tay từng điều khiển dương cầm nay ôm trọn "cây đàn" mang tên Charoline. Anh nhấc cô lên, như đang tôn thờ, rồi nghiêng xuống trao cho cô một nụ hôn sâu.
Nụ hôn ấy là một bản giao hưởng nồng nàn — dây dưa, quấn quýt, từ dịu dàng hóa thành cháy bỏng. Từng hơi thở, từng nhịp chạm đều là âm thanh hòa quyện của hai linh hồn. Anh vẫn là người dẫn dắt, là bàn tay điều khiển nhịp điệu, nhưng trong từng nhịp rung động, anh dành cho cô sự dịu dàng như nâng niu một khúc nhạc thiêng liêng.
Vì em, anh sáng tác. Vì em, anh biểu diễn.
Em là nốt nhạc duy nhất anh muốn giữ mãi bên mình, dẫu phải đánh đổi tất cả.
Hãy đáp lại anh, hãy nói với anh bằng tình yêu.
Để đóa hồng đang nở giữa hai người trong khoảnh khắc này hóa thành bản nhạc vĩnh hằng.
Hãy hòa vào hơi thở của anh. Hãy trao cho anh trái tim của em.
Giây phút này — em chính là linh hồn của anh.
Và anh... sẽ không bao giờ để em rời xa.