Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1379

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1379 :Đột phá (2)
Những cô nhi bọn họ lựa chọn tên của tòa thành thị này, nơi này là nhà của bọn họ, để bọn họ có thể có một chỗ sống tiếp trong thời đại Thú Thần!
Giang Khải lại nghĩ đến tiền bối Dân cờ bạc.
Ngươi đi một con đường chưa có ai đi qua, sở dĩ để ngươi chọn con đường này là vì chúng ta đã đi những con đường khác nhưng không đi qua được!
Chỉ có con đường này vì chưa có ai đi, ta không xác định tương lai sẽ như thế nào!
"Ta không biết lần này có thể cược thắng không, nhưng có lẽ ngươi là hy vọng duy nhất!"
Sau cùng, bóng lưng một lão nhân xuất hiện trong đầu Giang Khải, hắn ta càng chạy càng xa, đang dần xa mình.
Lão nhân chậm rãi xoay người, mỉm cười nhìn Giang Khải,"Khải, thật sự không nỡ bỏ lại hài tử ngươi..."
"Biết vì sao ta dặn ngươi đừng quan tâm đến ánh mắt của người khác, lựa chọn làm việc mà ngươi cho là đúng không?"
"Vì ta tin tưởng ngươi!"
"Từ ngày biết ngươi bằng lòng vì bệnh của ca ca ngươi mà mạo hiểm sử dụng tài liệu tàn khuyết, ta biết ngươi không hề lạnh lùng như ngươi thể hiện. Vì người mà ngươi muốn bảo vệ, ngươi sẽ không tiếc trả giá!"
"Thấy thế giới ngoài thành chưa? Nơi đó từng là quê hương của chúng ta, nhưng bây giờ nơi này là cấm khu của nhân loại chúng ta!"
"Ta hiểu một ngày nào đó ngươi chắc chắn sẽ dẫn dắt nhân loại cướp lại lãnh thổ thuộc về chúng ta, ta tin tưởng dù ngươi gặp bất kỳ sự ngăn cản gì cũng không buông tha!"
"Đứng lên! Ngươi không thể ngã, ngươi đã đồng ý với ta phải bảo vệ Giang Trung thành, bảo vệ Hoa Hạ!"
"Ta phải đi, còn phải đa tạ tiền bối trong huy chương Hoa Hạ chi ưng đã giữ lại một sợi nguyên thần này cho ta."
"Đừng quên, ngươi là Hoa Hạ chi ưng! Ngươi là Chiến Thần Hoa Hạ bất tử!"
Giang Khải ngã xuống đất không dậy nổi, khóe mắt không biết là nước mắt hay nước mưa, ngón tay của hắn thoáng giật giật, dùng hết sức lực cả người chống đỡ mình ngồi dậy một lần nữa.
Sau khi vào chỗ, bắp thịt cả người Giang Khải kéo căng, đôi mắt vẫn khép hờ, đột nhiên ngửa mặt lên trời gào thét,"Lão tử phải đi con đường này!"
Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời có một đạo lôi điện mấy ngàn dặm xuyên thẳng qua trong tầng mây, sau khi đến đỉnh đầu của Giang Khải đột nhiên rơi xuống.
Oanh! Một tiếng sét này đinh tai nhức óc, chấn động thiên địa.
Lôi điện vô tình đánh xuống đỉnh đầu Giang Khải!
Tiểu hỗn cầu thấy thế quá sợ hãi, lôi điện to lớn như thế, Giang Khải không hề đề phòng không có khả năng cản lại.
Tiểu hỗn cầu cắn răng một cái, vội vàng biến hóa thân hình, biến thành Thái ly hủy nhào về phía Giang Khải.
Nhưng tốc độ của Giang Khải nhanh hơn cũng không nhanh bằng lôi điện.
Lôi điện to lớn đánh xuống đầu, nhưng đúng lúc này quanh người Giang Khải nổi lên một tầng ánh sáng bao phủ cả người hắn, lúc lôi điện to lớn đánh xuống lại hung hăng đánh trúng hộ thuẫn vô hình quanh người Giang Khải, Tiểu hỗn cầu trợn to mắt, từ lúc nào Giang Khải lại có một tầng hộ thuẫn như thế.
Nhưng xuất phát từ bản năng, tiểu hỗn cầu lập tức phân biệt được hộ thuẫn mà Giang Khải vừa sinh ra cũng không phải hộ thuẫn chân khí, mà là... Hộ thuẫn nguyên thần!
Hỗ thuẫn diễn sinh ra từ lực lượng linh hồn cường đại!
Một tia sấm sét to lớn nhất triệt tiêu hộ thuẫn nguyên thần của Giang Khải, chôn vùi trong cơn mưa to.
"Chi chi chi?"
Chặn? Giang Khải chặn được!
Sau tia chớp này, mây đen quay cuồng trên bầu trời càng mạnh mẽ hơn, lôi điện đan xen giữa tầng mây, trút xuống cơn giận trên bầu trời.
Nhưng điều kỳ quái là, cho dù thiên tượng khủng bố nhưng không còn lôi điện rơi xuống.
Giang Khải cũng tiến vào trạng thái chuyên tâm đột phá, chống cự cơn đau do sự thay đổi trong thân thể mang đến.
Tiểu hỗn cầu chú ý đến bên ngoài thân thể Giang Khải có một vài xúc tu màu đỏ mảnh nhỏ đưa ra, nhanh chóng chữa trị thân thể bị hao tổn của Giang Khải.
Chắc là Hấp huyết phụ cốt đằng tinh, cộng thêm cường độ nguyên tố mộc của Giang Khải tăng lên rất nhiều, xem ra Giang Khải có thể vượt qua.
Một tháng sau, Giang Khải hơi mở mắt ra.
Lần đột phá này, hắn lại không phất đi!
Hoàn cảnh xung quanh đã xảy ra sự thay đổi cực lớn, sơn động ẩn nấp ban đầu đã sớm bị san thành đất bằng, xung quanh một mảnh hỗn độn, còn có rất nhiều xác dã thú.
"Hả? Những dã thú này ở đâu ra?"
Chẳng mấy chốc Giang Khải đã thấy một cái đầu nhỏ máu me đầm đìa chui ra từ trong bụng một con Tam mục điệp yêu.
Dáng vẻ của tiểu hỗn cầu hơi dọa người, nhưng Giang Khải thấy con hàng này cũng không bị thương, vừa thấy Giang Khải đã hưng phấn lao tới, vừa chạy vừa liếm láp vết máu trên móng vuốt.
Hóa ra tiểu hỗn cầu đang ăn uống...
Hiện tại Giang Khải cũng đói bụng, sau khi có thiên phú Ma hóa Thao Thiết, hiện tại lượng cơm ăn của hắn gấp năm lần trước kia, hiện tại hắn đã nhịn đói một tháng, thân thể bằng sắt thì hiện tại cũng yếu ớt không chịu được.
Giang Khải vội vàng nhóm lửa để tiểu hỗn cầu lấy ra một ít thịt tươi, đặt trên lửa bắt đầu nướng.