Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1378

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1378 :Đột phá
Quay lại Hoa Hạ thành, Giang Khải biết được tạm thời Hoa Hạ chưa có kế hoạch tiếp tục đi săn Thủ vệ chi chủ.
Liên tục lấy được ba tấm bản đồ mới cũng cần chút thời gian tiêu hóa, cộng thêm hiện tại trên quốc tế đang thảo luận việc Bán thần chi chiến rất nhiệt liệt, xem ra bên quân đội đã bắt tay chuẩn bị.
Hai mươi ngày sau, bên ngoài 200 cây số khu vực không biết khu 18, Giang Khải đang ngồi trong một sơn động.
Đã dung hợp tài liệu Thiên Khiển Siêu phàm bát giai hoàn tất, Giang Khải hơi híp mắt lại nhìn ống thủy tinh trước mắt.
Lần này không có nguyên thần của thần minh bảo vệ, hơn nữa còn đột phá Siêu phàm bát giai, nguy hiểm lớn hơn lần trước.
"Nghĩ kỹ?" Khải Vô Địch đứng bên cạnh nói,"Không chờ nữa?"
Giang Khải hít sâu một hơi, thở dài,"Không đợi nữa, không còn nhiều thời gian nữa."
Nói xong, Giang Khải cầm lấy ống thủy tinh, mở nắp, một hơi uống cạn sạch chất lỏng.
Sau khi ăn tài liệu Thiên Khiển Siêu phàm bát giai, ngay từ đầu là cảm giác ấm áp quen thuộc, theo huyết mạch chảy qua cả người.
Nhưng loại cảm giác thoải mái này nhanh chóng bị cảm giác thiêu đốt thay thế.
Giang Khải đã sớm thành thói quen với cảm giác lúc đột phá.
Trên trán của hắn bắt đầu chảy mồ hôi, quần áo ẩm ướt, lúc đầu Khải Vô Địch còn có thể tồn tại đơn độc nhưng chẳng mấy chốc Giang Khải đã không tự chủ được thu hồi người phục chế.
Điều này cũng chứng minh Giang Khải đã tiến vào giai đoạn toàn thân toàn tâm đối chọi, không thể phân tâm chút nào.
Tiểu hỗn cầu đứng bên cạnh Giang Khải, lo lắng nhìn Giang Khải.
Đúng vào lúc này, bên ngoài cửa động đột nhiên tối sầm lại, tiểu hỗn cầu chạy đến cửa động nhìn một chút, phát hiện bầu trời đã bị mây đen bao trùm.
Bầu trời phía trên đỉnh núi mà bọn họ ẩn nấp mây đen dày đặc, sấm sét vang dội.
"Chi chi chi."
Thiên phạt!
Tiểu hỗn cầu quay đầu nhìn thoáng quá Giang Khải đang tỏ ra đau đớn, rất hiển nhiên Giang Khải muốn đối chọi với cơn đau đánh tới cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thiên Khiển sắp đến, lần này đã không còn ai giúp hắn nữa.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, nó đã coi Giang Khải là bằng hữu, người thân của nó.
Ầm ầm ầm, từng tiếng sấm sét trấn áp tâm thần vạch phá bầu trời, lôi điện giăng khắp nơi trong tầng mây như đang ấp ủ một trận tai nạn đáng sợ!
Tiểu hỗn cầu kêu lên vài tiếng, nó muốn Giang Khải nhanh chóng rời đi nhưng lúc này Giang Khải căn bản không nghe được, hoặc là dù nghe được thì hắn cũng không rời đi.
Đúng vào lúc này, một tiếng động ầm ầm vang lên, một tia sấm sét trên bầu trời lại đánh vào sườn núi trên đỉnh đầu bọn họ, đất đá tung tóe, cành cây gãy bay ra.
Thiên phạt!
Giang Khải đột nhiên ngửa mặt lên trời gào thét,"Đến đi! Lão tử không sợ các ngươi!"
Oanh!
Một tia sấm sét rơi xuống, trực tiếp đánh xuống!
Đạo lôi điện này công kích cường hãn hơn lôi kiếp của Hồ Ngôn không biết bao nhiêu lần, trong nháy mắt đánh tan đạo hộ thuẫn Chân nguyên ngoại phóng đầu tiên của Giang Khải.
Còn chưa đợi Giang Khải thở ra, đạo lôi điện thứ ba đã đánh vào trên người Giang Khải.
Trong thân thể đang xảy ra biến đổi lớn vốn vô cùng đau khổ, lúc này lại bị lôi điện đánh vào, Giang Khải lập tức nôn ra một ngụm máu tươi.
Nhưng Thiên Khiển chỉ vừa bắt đầu!
Hai món Chân nguyên hộ giáp, một món Tái sinh chiến giáp trên người Giang Khải lại tróc ra một cách thần kỳ.
Từng đạo lôi điện như là trường tiên trong tay thần minh, hung hăng quất vào trên người Giang Khải!
Oanh, oanh, oanh!
Lôi điện để lại từng dấu vết cháy đen trên người Giang Khải, sau khi đón lấy mấy đạo lôi điện, Giang Khải đã ngã vào trong vũng nước mưa lầy lội.
Cuối cùng lôi điện đã tạm ngừng lại.
Sự tồn tại của Thiên Khiển dường như cũng không phải vì giết chết Giang Khải, mà vì muốn hắn từ bỏ.
Giang Khải ngã vào trong nước mưa, trên người truyền đến cảm giác đau nhức dữ dội như thân thể bị xé ra, vô cùng đau khổ.
Đây chính là con đường Thiên Khiển sao? Chỉ cần người bước lên con đường này đều phải gánh chịu Thiên Khiển! Hắn và tộc nhân của hắn đều không thể may mắn thoát khỏi!
Cho dù là thời đại trước cũng không ai có thể đi hết con đường này, cuối cùng bọn họ đã đi một con đường khác, con đường Quỷ dị chức nghiệp giả!
Trong đầu Giang Khải đột nhiên xuất hiện bóng dáng đại ca và Anh Tử.
Đại ca, ta chắc chắn sẽ chữa bệnh cho ngươi! Dù chỉ là một tia hy vọng, ta cũng phải đánh cược một lần!
Không có tiền, vậy ta dùng mạng cược!
Cuối cùng bệnh của đại ca đã khỏi hẳn, Anh Tử cũng đến đại học tốt nhất Hoa Hạ, sứ mệnh của hắn đã hoàn thành...
Nhưng một số hình ảnh bị hắn bỏ qua đột nhiên xuất hiện.
Lúc ba người vẫn là hài tử, đại ca lôi kéo Giang Khải và Giang Anh dùng giọng nói hơi có vẻ non nớt nhưng lại rất kiên định nói,"Cuối cùng chúng ta đã đến Giang Trung thành, người nhà của ba người chúng ta đều đã chết, ta cũng không biết tên các ngươi, vậy chúng ta lấy tên tòa thành thị này làm họ, họ Giang!"