Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1152

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1152 :Còn là người sao
“Truy mệnh!” Oanh một tiếng, Boss vương cấp không ai cản nổi, thân thể khổng lồ gần 70m lại bị hai thanh phi đao nho nhỏ trực tiếp đánh bay ra ngoài!
Trong đó có một thanh phi đao xuyên thủng đầu Boss vương cấp.
Một lát sau, Boss vương cấp kêu rên một tiếng, thân thể của nó ầm vang ngã xuống đất, một đôi mắt đỏ hồng không thể tưởng tượng nổi nhìn nam tử ra tay.
Thiếu niên đột nhiên quay đầu, khiếp sợ nhìn nam tử kia.
Thoạt nhìn nam tử kia bình thường không có gì lại, lại miểu sát Boss vương cấp trong trạng thái bùng nổ?
“Ha ha, tiểu tử, can đảm lắm, nhưng thực lực của ngươi còn chưa đủ, đứng ra sau.” Nam tử nói xong lại ném ra mấy thanh phi đao, sau khi miểu sát một con vương cấp khác lại nhanh chóng đi về phía Boss bản đồ kia.
“Địa diễm, Kiếm động cửu thiên!” Một kiếm quét ra kéo dài trăm mét, những nơi đi qua mặc kệ là dã thú phổ thông, tinh anh, chiến tướng, lĩnh chủ, vương cấp, Boss bản đồ… Đều tàn sát hết!
Trong chốc lát, toàn bộ thế giới như yên tĩnh lại.
Thiếu niên há to miệng, Hoa Hạ ta còn có người cường hãn như thế?
Lúc người kia đi ngang qua bên cạnh mình, thiếu niên vội vàng hỏi, “Đại ca, ngươi, ngươi là… Chiến Thần Hoa Hạ bất tử?!” Giang Khải khẽ nhíu mày, lắc đầu, “Đừng mù quáng đặt tên cho ta, ta không phải Chiến Thần bất tử gì đó, ta là Giang Khải.” “Giang Khải…” Thiếu niên trợn to mắt, đưa mắt nhìn bóng dáng lạnh nhạt rời đi kia, “Thật mạnh! Lúc nào ta mới có thể giống hắn!” Giang Khải đi tới trước mặt Lạc Văn.
Lại nói, trước đó hắn và tiểu đội Bạch Hổ từng gặp một lần, lúc trước cũng là Lạc Văn dẫn theo tiểu đội Bạch Hổ đến di tích Thần chiến tranh đón đám người Giang Khải về.
“Lạc đại ca, các ngươi không sao chứ.” Giang Khải nhìn Lạc Văn, cùng thành viên tiểu đội Bạch Hổ sau lưng hắn.
Tám tên thành viên, trên người mỗi người đều bị máu tươi nhuộm đỏ, đã không biết là máu của bọn họ hay là máu dã thú.
Tình trạng của bọn họ đều rất tệ, xem ra thể lực không còn thừa lại mấy.
Lạc Văn nhìn Boss cấp bản đồ ngã xuống, lại nhìn Giang Khải, lắc đầu, “Giang Khải, lúc này mới bao lâu không gặp, thực lực của ngươi đã đạt đến trình độ khủng bố như thế.” “Lạc đại ca nói đùa. Vậy đi, các ngươi nghỉ ngơi trước đi, nơi này giao cho ta, dù sao nơi này chỉ có một cửa vào, ta đến trông coi là được.” Lạc Văn đang muốn thở phào, nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó vội vàng nói, “Đừng đừng, ngươi không thể ở lại!” “A?” “Chúng ta còn có thể đứng vững, bây giờ ngươi lập tức đến chiến trường khu mỏ quặng, đến bây giờ bên kia còn chưa lấy được khu mỏ quặng, chắc chắn đã gặp phải rắc rối!” “Đừng quản nơi này, bên kia không thắng được dã thú khu mỏ quặng, trận chiến bên chúng ta không có điểm cuối, ngươi cũng không có khả năng giết toàn bộ dã thú trong khu vực không biết đi!” Giang Khải nghe xong, nhíu mày nói, “Lạc đại ca, ta vẫn không hiểu làm thế nào mới có thể khống chế khu mỏ quặng? Là phải giết hết dã thú khu mỏ quặng sao?” Vừa nghĩ đến những dã thú người khoác Hoàng kim giáp đó, Giang Khải cũng hơi buồn bực, giết mấy trăm con không có vấn đề nhưng muốn giết sạch e rằng thể lực của mình cũng không chịu được.
“Không phải, bắt người phải bắt ngựa trước, bắt giặc phải bắt vua trước, bình thường sinh vật khu mỏ quặng đều có một thủ lĩnh, sau khi đánh giết thủ lĩnh thì những dã thú khác sẽ quay về lòng đất, chỉ cần chiều sâu khai thác của chúng ta không vượt qua tầng thấp nhất mà chúng nó nghỉ lại, chúng nó sẽ không đi ra.” Lạc Văn giải thích.
“Cấp trên nhắn nhủ nhiệm vụ là, chúng ta hoàn thành khai thác tầng ngoài trước, cho nên chỉ cần giết thủ lĩnh, mỏ quặng lớn như vậy, đoán chừng có một đoạn thời gian rất dài chúng ta sẽ không kinh động đến chúng nó.” Lúc này Giang Khải mới thở dài một hơi.
“Hành động chặt đầu, ta giỏi cái này. Lạc đại ca, còn có các vị, các ngươi kiên trì chút nữa!” Nói xong, Giang Khải vội vàng đi vào chiến trường khu mỏ quặng.
Nhìn bóng lưng Giang Khải rời đi, Lạc Văn cười lắc đầu, “Ta nhớ lần đầu tiên ta gặp hắn, hắn cũng gọi ta là Lạc đại ca, hiện tại thực lực của hắn đã vượt qua ta vẫn mở miệng gọi một tiếng Lạc đại ca.” “Tiểu tử này vẫn là Giang Khải kia.” Bạch Hiên ôm ngực, đi đến bên cạnh Lạc Văn nói, “Đội trưởng, rốt cuộc thực lực của Giang Khải đến trình độ nào rồi?” Lạc Văn lắc đầu, “Chia hai phương diện đi, phương diện đánh quái, nói hắn mạnh nhất Hoa Hạ chắc không ai phản đối, phương diện đánh người, hắn chưa tham gia trận chiến xếp hạng Hoa Hạ, cao thủ tranh chấp phần lớn là xem tổng hợp các phương diện phản ứng tại chỗ, chiến thuật, thủ đoạn, tâm lý.” “Nhưng ta vẫn cho rằng hắn mạnh hơn Long Tinh và Đường Thái Ngưng! Dù sao ở Vĩnh hằng khốn thú ngược lao, hắn đã hoàn thành bách thắng, đánh bại bảy tám tên cường giả siêu trình độ.” “Còn mạnh hơn Long Tinh và Đường Thái Ngưng? Không đến mức đó chứ.” Bạch Hiên hoảng sợ nói, “Đội trưởng, ta thừa nhận lúc ở ngược lao, chúng ta đều không thể đạt đến bách thắng nhưng Giang Khải đạt được bách thắng, trong đó có mấy lần trạng thái hồi đầy rất thần kỳ, nói không khách sáo nếu chúng ta có loại năng lực này, chưa chắc không thể đạt tới bách thắng.”