Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1153
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1153 :Còn là người sao (2)
“Lại nói, Giang Khải vẫn là Dân cờ bạc, không phải Võ đồ!” Lạc Văn gật đầu, “Ta hiểu ý ngươi, đánh đơn thì không cần trăm trận, chỉ cần một trận, cho nên loại năng lực thần kỳ của Giang Khải không có đất dụng võ. Long Tinh và Đường Thái Ngưng còn có ngươi đều là người nổi bật trong đánh đơn, hai người bọn họ gần như không thua trận.” “Nhưng hiện tại Hoa Hạ có năm tên Siêu phàm bát giai, tuy thực lực của các ngươi khiến ta sợ hãi than thở, nhưng Giang Khải cho ta cảm giác không phải sợ hãi than thở, là… Nghi ngờ tất cả sự nhận biết của ta!” “Tóm lại, các ngươi cũng chưa từng giao thủ, ta cũng không dám chắc chắn.” “Được, không nói cái này nữa, giải quyết xong Boss còn có rất nhiều dã thú, mọi người tiếp tục phòng ngự!” Ba người Hoa Thiên Thần, La Bình, Điền Phong dang nóng nảy nhìn nghịch cảnh trong chiến trường, Trang Nghiêm vội vã chạy tới.
Đúng vào lúc này, trong chiến trường phía trước đột nhiên có người hô to một tiếng, “Các ngươi xem, đó là ai!” Ba người Hoa Thiên Thần còn có Đường Thái Ngưng vội vàng lao tới tiền tuyến, bọn họ từ trên cao nhìn xuống nên thấy rõ ràng.
Lúc này, một đoàn ngọn lửa màu xanh đi vào trong chiến trường!
Những nơi ngọn lửa xanh này đi qua, liệt diễm ngập trời không ai cản nổi, khi thì nhảy lên thật cao, nhảy lên là trăm mét, sau đó đập ầm ầm, mấy trăm con Hoàng kim xà nhân xung quanh sẽ bị đánh bay cao cao.
Một đạo kiếm khí xẹt qua, con đường phía trước lại là một mảng thông suốt!
Đại quân mấy chục vạn Hoàng kim xà nhân lại không ngăn được ngọn lửa màu xanh kia, mặc cho hắn bay thẳng vào trong quân địch!
“Cuối cùng tên này đã quay về!” Hoa Thiên Thần trợn to mắt, vui mừng nói, “Đúng là đi trong vạn quân như vào chỗ không người! Tiểu tử này, đã không ai có thể ngăn cản!” La Bình hít sâu một hơi, than thở thật dài, “Ta đã biết tiểu tử này sẽ ra tay, lão Vệ nói hắn là Hoa Hạ chi ứng đời tiếp theo, vẫn là hắn nhìn người chuẩn.” Điền Phong chắp hai tay sau lưng, vừa cười vừa nói, “Ta thấy tiểu tử thối này chỉ sợ chúng ta khai thác không thành, thiếu phần thưởng của hắn.” Ba người đột nhiên cùng phá lên cười ha ha.
Bên ngoài có tin đồn Giang Khải ham tiền tài, chỉ nhận tiền, ở trong mắt ba người này thì tin đồn này chắc chắn là một câu chuyện cười.
Đường Thái Ngưng cau mày, nhìn Giang Khải giết vào trận địa địch, tuy trong lòng hơi không phục nhưng vẫn bị thực lực của Giang Khải trấn áp.
Tiểu đội Chu Tước bọn họ thử đánh giết thủ lĩnh xà nhân, mấy lần đều bị ngăn lại nhưng Giang Khải một đường giết vào căn bản không ai có thể đỡ nổi hắn.
Từ trong giọng điệu trò chuyện của ba vị tướng quân này cũng có thể nghe ra được.
Theo bọn họ nghĩ, Giang Khải ra tay vậy vấn đề sẽ được giải quyết.
Đây là sự tin tưởng lớn đến mức nào!
Ngay cả Chu Tước cũng không được hưởng thụ loại đãi ngộ này.
Không biết Trang Nghiêm đã đi đến bên cạnh bọn họ từ lúc nào, hắn ta nhìn ngọn lửa màu xanh lao và trận địa của địch đột nhiên cao giọng đọc.
“U hỏa chiêu hoàng kim, táp đạp như lưu tinh, kiếm khí tam vạn lý, phá quân như nhàn đình!” Hoa Thiên Thần ngạc nhiên nhìn về phía Trang Nghiêm, “Thơ hay, Trang giáo sư còn có hứng thú làm thơ?” Trang Nghiêm mỉm cười, “Chắp vá lung tung thôi, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày tên Hoa Hạ Giang Khải sẽ vang danh toàn cầu!” Giang Khải làm sao biết Trang Nghiêm lại làm cho hắn một bài thơ như thế, hiện tại hắn đang đối đầu với thủ lĩnh Hoàng kim xà nhân.
Muốn phân biệt thủ lĩnh rất đơn giản, con lớn nhất chắc chắn là đúng.
Xà nhân to lớn kia cao tám mươi mét, toàn thân khoác kim giáp, đứng phía sau đại quân xà nhân không ngừng phát ra tiếng kêu chói tai chỉ huy xà nhân ngăn cản Giang Khải.
Rất nhiều xà nhân kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên nhào về phía Giang Khải, Giang Khải không dám dừng lại quá lâu, lấy Chiến tranh chi dược đến gần.
Lúc hắn đi đến vị trí cách thủ lĩnh xà nhân mấy chục mét, trực tiếp mở ra kỹ năng mạnh nhất.
“Địa diễm, Kiếm động cửu thiên!” Nhưng rất nhiều xà nhân lại điên cuồng nhào đến trước người của thủ lĩnh xà nhân, tạo thành một đạo hộ thuẫn thịt người, một kiếm này của Giang Khải lại bị xà nhân khác cản lại!
“Đệt, sơ suất!” Giang Khải trợn to mắt, hoàn toàn không ngờ đến kết quả này.
Kiếm động cửu thiên hao hết tất cả trạng thái của Giang Khải, nhưng lại bị mấy ngàn con Hoàng kim xà nhân dùng thân thể cản lại.
Tuy một kiếm này của Giang Khải giết mấy ngàn con Hoàng kim xà nhân nhưng lại không thể đánh giết Boss!
“Không tốt, Giang Khải gặp nguy hiểm!” Hoa Thiên Thần cũng nhận ra đã xảy ra vấn đề, “Nhanh đi cứu hắn!” Trong lòng Đường Thái Ngưng khinh thường nói, “Khoác lác Giang Khải như thần cũng chỉ thế mà thôi.” Nhưng một lát sau trạng thái của Giang Khải lại lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi nhanh chóng khôi phục!
Giang Khải lập tức nhảy lên thật cao, tránh để mình bị Hoàng kim xà nhân vây quanh.
Lúc này, hắn mới hiểu được hóa ra là hiệu quả bị động của Ma hóa Thao Thiết.
Đúng vào lúc này, trong chiến trường phía trước đột nhiên có người hô to một tiếng, “Các ngươi xem, đó là ai!” Ba người Hoa Thiên Thần còn có Đường Thái Ngưng vội vàng lao tới tiền tuyến, bọn họ từ trên cao nhìn xuống nên thấy rõ ràng.
Lúc này, một đoàn ngọn lửa màu xanh đi vào trong chiến trường!
Những nơi ngọn lửa xanh này đi qua, liệt diễm ngập trời không ai cản nổi, khi thì nhảy lên thật cao, nhảy lên là trăm mét, sau đó đập ầm ầm, mấy trăm con Hoàng kim xà nhân xung quanh sẽ bị đánh bay cao cao.
Một đạo kiếm khí xẹt qua, con đường phía trước lại là một mảng thông suốt!
Đại quân mấy chục vạn Hoàng kim xà nhân lại không ngăn được ngọn lửa màu xanh kia, mặc cho hắn bay thẳng vào trong quân địch!
“Cuối cùng tên này đã quay về!” Hoa Thiên Thần trợn to mắt, vui mừng nói, “Đúng là đi trong vạn quân như vào chỗ không người! Tiểu tử này, đã không ai có thể ngăn cản!” La Bình hít sâu một hơi, than thở thật dài, “Ta đã biết tiểu tử này sẽ ra tay, lão Vệ nói hắn là Hoa Hạ chi ứng đời tiếp theo, vẫn là hắn nhìn người chuẩn.” Điền Phong chắp hai tay sau lưng, vừa cười vừa nói, “Ta thấy tiểu tử thối này chỉ sợ chúng ta khai thác không thành, thiếu phần thưởng của hắn.” Ba người đột nhiên cùng phá lên cười ha ha.
Bên ngoài có tin đồn Giang Khải ham tiền tài, chỉ nhận tiền, ở trong mắt ba người này thì tin đồn này chắc chắn là một câu chuyện cười.
Đường Thái Ngưng cau mày, nhìn Giang Khải giết vào trận địa địch, tuy trong lòng hơi không phục nhưng vẫn bị thực lực của Giang Khải trấn áp.
Tiểu đội Chu Tước bọn họ thử đánh giết thủ lĩnh xà nhân, mấy lần đều bị ngăn lại nhưng Giang Khải một đường giết vào căn bản không ai có thể đỡ nổi hắn.
Từ trong giọng điệu trò chuyện của ba vị tướng quân này cũng có thể nghe ra được.
Theo bọn họ nghĩ, Giang Khải ra tay vậy vấn đề sẽ được giải quyết.
Đây là sự tin tưởng lớn đến mức nào!
Ngay cả Chu Tước cũng không được hưởng thụ loại đãi ngộ này.
Không biết Trang Nghiêm đã đi đến bên cạnh bọn họ từ lúc nào, hắn ta nhìn ngọn lửa màu xanh lao và trận địa của địch đột nhiên cao giọng đọc.
“U hỏa chiêu hoàng kim, táp đạp như lưu tinh, kiếm khí tam vạn lý, phá quân như nhàn đình!” Hoa Thiên Thần ngạc nhiên nhìn về phía Trang Nghiêm, “Thơ hay, Trang giáo sư còn có hứng thú làm thơ?” Trang Nghiêm mỉm cười, “Chắp vá lung tung thôi, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày tên Hoa Hạ Giang Khải sẽ vang danh toàn cầu!” Giang Khải làm sao biết Trang Nghiêm lại làm cho hắn một bài thơ như thế, hiện tại hắn đang đối đầu với thủ lĩnh Hoàng kim xà nhân.
Muốn phân biệt thủ lĩnh rất đơn giản, con lớn nhất chắc chắn là đúng.
Xà nhân to lớn kia cao tám mươi mét, toàn thân khoác kim giáp, đứng phía sau đại quân xà nhân không ngừng phát ra tiếng kêu chói tai chỉ huy xà nhân ngăn cản Giang Khải.
Rất nhiều xà nhân kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên nhào về phía Giang Khải, Giang Khải không dám dừng lại quá lâu, lấy Chiến tranh chi dược đến gần.
Lúc hắn đi đến vị trí cách thủ lĩnh xà nhân mấy chục mét, trực tiếp mở ra kỹ năng mạnh nhất.
“Địa diễm, Kiếm động cửu thiên!” Nhưng rất nhiều xà nhân lại điên cuồng nhào đến trước người của thủ lĩnh xà nhân, tạo thành một đạo hộ thuẫn thịt người, một kiếm này của Giang Khải lại bị xà nhân khác cản lại!
“Đệt, sơ suất!” Giang Khải trợn to mắt, hoàn toàn không ngờ đến kết quả này.
Kiếm động cửu thiên hao hết tất cả trạng thái của Giang Khải, nhưng lại bị mấy ngàn con Hoàng kim xà nhân dùng thân thể cản lại.
Tuy một kiếm này của Giang Khải giết mấy ngàn con Hoàng kim xà nhân nhưng lại không thể đánh giết Boss!
“Không tốt, Giang Khải gặp nguy hiểm!” Hoa Thiên Thần cũng nhận ra đã xảy ra vấn đề, “Nhanh đi cứu hắn!” Trong lòng Đường Thái Ngưng khinh thường nói, “Khoác lác Giang Khải như thần cũng chỉ thế mà thôi.” Nhưng một lát sau trạng thái của Giang Khải lại lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi nhanh chóng khôi phục!
Giang Khải lập tức nhảy lên thật cao, tránh để mình bị Hoàng kim xà nhân vây quanh.
Lúc này, hắn mới hiểu được hóa ra là hiệu quả bị động của Ma hóa Thao Thiết.