Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 103
topicLầu Trên Lầu Dưới - Chương 103 :Chị, chị tắm giúp tôi đi
Sau kỳ nghỉ hè, Vu Hoan trúng tuyển vào trường đại học mà cô bé đã chọn, Vu Hướng Tây đến đón người, sau khi ổn định chỗ ở, cậu trả lại nhà, thu dọn hành lý chuyển đến nơi ở của Phó Nhàn Linh.
Ban ngày cậu bận, buổi tối thì đến câu lạc bộ bán rượu, cậu đến toà nhà Long Hà đón cô khi Phó Nhàn Linh tan làm.
Áo sơ mi trắng và quần tây đen càng tôn lên khí chất tuyệt vời của cậu, gương mặt trắng trẻo, tuấn tú khôi ngô, đôi mắt đen sáng ngời, sống mũi cao thẳng, quai hàm sạch sẽ gọn gàng, lúc hơi nghiêng đầu có thể thấy rõ được yết hầu.
Cậu chỉ cần đứng ở đó, đã thu hút vô số ánh nhìn của các cô gái đi nang qua.
Lần đầu tiên khi cậu đến đón Phó Nhàn Linh, tất cả các đồng nghiệp nữ trong công ty đều điên cuồng vuốt màn hình, họ cho rằng chồng của Phó Nhàn Linh sẽ là kiểu chững chạc, trưởng thành và lãng mạn, nhưng không ngờ lại quá trẻ và đẹp trai như vậy.
Vu Hướng Tây cũng rất lịch sự, nhìn thấy đồng nghiệp của Phó Nhàn Linh đều mỉm cười chào hỏi, sau nhiều lần mọi người đã quen thuộc cậu lại càng hâm mộ Phó Nhàn Linh, không biết là từ đâu mà cô lấy được một người chồng tốt như vậy.
Sau khi chào hỏi đồng nghiệp, Phó Nhàn Linh bước đến chỗ Vu Hướng Tây, chàng trai lấy túi của cô rồi đeo lên vai mình, sau đó ôm cô vào lòng, “Chị, có mệt không?”
Phó Nhàn Linh dựa vào vai cậu cười, “Không mệt, cậu không cần phải đón tôi mỗi ngày, có thể tự mình đi về được.”
“Không được, sau này tôi sẽ đến đón chị trước khi tan làm.”
Lúc nghe Vu Hoan nói Phó Nhàn Linh trước kia đều tan làm một mình, đột nhiên cậu cảm thấy rất đau lòng.
“Không cần đâu.” Miệng cô nói không cần, nhưng trong đôi mắt của cô lại tràn đầy ý cười.
“Tối nay ăn gì?” Vu Hướng Tây vòng tay ôm eo cô, kéo cô xoay một vòng.
Phó Nhàn Linh vỗ ngực cậu, “Này, nhiều người đang nhìn đấy.”
“Ồ.” Vu Hướng Tây đặt người xuống, cười và hôn lên mặt cô, “Chị của tôi thật đẹp, không nhịn được.”
Phó Nhàn Linh bị chọc cười, “Tối cậu muốn ăn cái gì, tôi sẽ làm cho cậu.”
Cậu nắm lấy tay cô và hôn lên môi cô, “Chị làmgì tôi cũng đều thích ăn.”
Phó Nhàn Linh cười đến hai mắt cong cong, hai người dắt tay nhau đi siêu thị mua đồ rồi cùng nhau về nhà. Trên đường đi Vu Hướng Tây đã kể cho cô nghe một câu chuyện thú vị ở trường học, kể rằng nhà vệ sinh nam bị hỏng, có một bạn nam không kìm được liền chạy sang nhà vệ sinh nữ nhưng do xì hơi quá to hun sang cả bạn nữ phòng bên cạnh, bạn nữ liền canh ở cửa, và khi nhìn thấy bạn nam bước ra thì đã nói một câu: “Chết tiệt, tôi đã nói chúng ta là con gái. Sao anh có thể đánh một cái rắm thối như vậy được! Hóa ra là con trai!”
Phó Nhàn Linh không thể nhịn được cười, cô cười đến chảy cả nước mắt.
Vu Hướng Tây đưa tay lau nước mắt cho cô, sau đó vừa cõng người trên lưng vừa leo lên cầu thang, xem như một tập thể dục hàng ngày. Phó Nhàn Linh nằm nhoài trên lưng tính thời gian cho cậu.
Tới cửa nhà, cô sẽ thưởng cho cậu một nụ hôn.
Lúc Phó Nhàn Linh cúi đầu nhập mật khẩu mở cửa, Vu Hướng Tây dùng dây buộc tóc trên cổ tay buộc tóc cho cô. Sau khi vào phòng, hai người để đồ lên bàn, đi rửa tay trước, sau đó cùng nhau rửa đồ ăn làm bữa tối.
Vu Hướng Tây rất dính người, khi Phó Nhàn Linh đang xào rau thì cậu đã bám dính vào người cô, tựa cằm lên cổ cô, thỉnh thoảng hôn lên cổ cô và hỏi: “Chị,tôi đói rồi, còn bao lâu nữa mới được ăn? “
Phó Nhàn Linh cười nói: “Sắp xong rồi đây, cậu vào ngồi đi.”
“Tôi không đi.” Cậu xoa cổ cô, “Tôi muốn ở đây.”
Phó Nhàn Linh vẻ mặt bất lực, nhưng khóe môi lại không ngừng cong lên.
Ăn cơm xong, cô đi tắm, cậu đi rửa bát, xoong nồi, chờ cô tắm xong cậu cũng cởϊ quần áo chen vào, giữ lấy cằm của cô hôn.
Cậu ngậm lấy môi cô, nhỏ giọng nói: “Chị, tắm giúp tôi đi.”
Muốn tắm cũng phải mất nửa giờ đến một giờ, nếu buổi tối Vu Hướng Tây còn phải quay về công ty thì sẽ là nửa giờ, còn nếu không về thì thời gian sẽ kéo dài đến khi nào Phó Nhàn Linh cầu xin buông tha.
Đêm vẫn còn dài.