Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 104
topicLầu Trên Lầu Dưới - Chương 104 :Em lại hôn người đàn ông khác thử xem
Tết Trung Thu Phó Nhàn Linh đưa Vu Hướng Tây về nhà ba mẹ, xem như chính thức giới thiệu cậu với ba mẹ,Thôi Hiểu hôm đó cũng đưa Hồ Dương đi cùng tới ăn chực.
Thôi Hiểu một tháng qua tìm Hồ Dương ba lần, còn mua một căn phòng để nghỉ mát, còn mời bà Hồ đi qua ở, bà Hồ không đống ý, lại thấy hai người chạy tới chạy lui, thật sự nhìn không được nữa, bà vội vàng thu dọn hành lý chuyển vào, còn đuổi Hồ Dương ra ngoài, nói phòng không đủ ở, để anh bên ngoài tìm chỗ khác ở.
Hồ Dương vẫn đang ở chỗ của Thôi Hiểu, hai người thường xuyên cãi nhau, Thôi Hiểu tức giận liền động thủ, Hồ Dương lực tay lớn, không cùng cô đánh nhau, sợ không cẩn thận làm cô bị thương, cho nên nhân viên Thôi Hiểu thỉnh thoảng sẽ thấy Hồ Dương bị cào nát mặt, cái cổ khắp nơi đều là dấu răng.
Tính tình cô nóng nảy dễ giận, nhưng chỉ cần Hồ Dương đụng vào cô, cô liền giống mèo hoang bị thuần phục, nhu thuận an tĩnh tựa vào trong lòng anh.
Trợ lý theo cô gần ba năm, nhìn thấy vậy đã rất ngạc nhiên.
Hồ Dương không thích nói chuyện, nhưng công việc cực nhọc đều làm, đến nhà bếp giúp nấu cơm, Vu Hướng Tây cũng giúp rửa rau, cậu cẩn thận dịu dàng, giúp Phó Nhàn Linh buộc tóc, lại buộc dây tạp dề lại cho mẹ Phó, thậm chí còn xếp lại đôi giày ba Phó để ngược lại sao cho ngay ngắn.
Thôi Hiểu cùng ba Phó ở phòng khách gặm dưa nói chuyện phiếm, một hồi lâu không nhìn thấy Hồ Dương, liền hô một tiếng:”Hồ Dương anh làm gì đấy!”
Hồ Dương không trả lời, rửa tay đi ra ngoài, ngôi trên ghế sofa bên cạnh, bóc hạt dưa cho Thôi Hiểu, cho cô:”Miệng khô hết rồi, đừng ăn nữa.”
Thôi Hiểu nghe lời không ăn nữa, lại lấy cốc nước trên tay anh uống vài ngụm, lúc này giống như đại gia nằm trên sofa.
Phó Nhàn Linh đem món chính lên, Vu Hướng Tây lại không cho cô đụng vào, mu bàn tay nhẹ nhàng vỗ tay cô:”Để tôi làm là được.”
“Để tôi đi.” Cô cầm khăn mặt tới:”Như vậy sẽ không nóng nữa.”
Vu Hướng Tây cầm lấy khăn mặt:”Chị, hình như đã quên hôm qua ngón tay bị bỏng.”
Phó Nhàn Linh mặt đỏ lên, tối hôm qua cô không cẩn thận bị bỏng, chàng trai ở ngay bên cạnh, nắm chặt tay cô đặt dưới vòi nước lạnh mấy phút đồng hồ, lại mgậm ngón tay cô mút hồi lâu, mút đến xương cốt cô đều tê dại, mới buông cô ra.
Bây giờ trên tay vẫn dán băng cá nhân.
Vu Hướng Tây đưa tay qua bê thực ăn, bỗng nhiên “A” một tiếng.
Phó Nhàn Linh khẩn trương cầm lấy tay cậu:”Có phải bị bỏng rồi không, nhanh, dùng nước xả một chút.”
Cô mở vòi nước, nắm chặt tay bỏng? Là ngón trỏ sao?”
Vu Hướng Tây tựa lên vai cô cười.
Phó Nhàn Linh giờ mới phát hiện mình bị lừa, cô tức giận kêu cậu:”Vu Hướng Tây!”
“Chị, tôi sai rồi.” Cậu cười lộ ra chiếc khểnh đáng yêu.
Phó Nhàn Linh một chút tức giận đều biến mất, khoé môi mím thẳng, bị cậu ôm vào lòng, cười dỗ cô:”Chị tôi sai rồi, đừng tức giận…Tôi sai rồi, tôi sai rồi, chị.”
Cô không kiềm chế được, khoé miệng cong lên, đôi tay ướt nhẹp bôi lên mặt cậu:”Lần sau lại gạt tôi, cậu liền…”
“Liền thế nào?” Cậu còn cười, mí mắt bị bôi nước, ướt nhẹp, nổi bật lên cặp mắt sáng lấp lánh.
Phó Nhàn Linh nói không nên lời hung ác, còn bị gương mặt cậu mê hoặc, cô nghêng mặt, nói:”Còn chưa nghĩ ra, nghĩ kỹ, lại trừng phạt cậu.”
Vu Hướng Tây đem người ôm chặt, cúi đầu hôn lên môi cô.
Phó Nhàn Linh ngẩng đầu nhìn thấy cửa phòng bếp có hai cái đầu, một là Thôi Hiểu, một là mẹ Phó.
Cô đẩy Vu Hướng Tây ra, cầm khăn mặt ra vẻ bình tĩnh bưng thức ăn ra ngoài.
Thôi Hiểu ho nhẹ một tiếng, học Phó Nhàn Linh, rất là phiến tình nói:”Lần sau lại gạt tôi, cậu liền…cậu liền…”
Phó Nhàn Linh trừng mắt nhìn cô:”Thôi Hiểu!”
Thôi Hiểu giả vờ vô tội:”Ừm, sao vậy chị?”
Phó Nhàn Linh:”…”
Một bữa cơm cả chủ và khách đều ăn rất vui vẻ, bốn người ngồi đến hơn một giờ, rồi qua nhà Thôi Hiểu làm khách, ngồi đến hơn ba giờ chiều mới đi về, ba mẹ Thôi Hiểu không có quà gì, trong tay mỗi người cầm một phong bì lớn.
Lần trước Vu Hướng Tây không thể nhận, lần này có thể nhận rồi.
Mẹ Thôi không có ý kiến gì với Hồ Dương, chỉ khuyên anh bao dung Thôi Hiểu nhiều hơn, nói cô tính rất nóng, anh phải kiên nhẫn một chút, nói còn có thể cho anh hai căn nhà, để anh cưới Thôi Hiểu.
Thôi Hiểu chưa đợi bà nói xong, đã kéo Hồ Dương ra ngoài.
Lúc bốn người đi ra, nhịn không được nhìn nhau cười một tiếng.
“Đợi chút nữa qua nhà tớ uống rượu nhé?” Thôi Hiểu hỏi.
“Không được.” Phó Nhàn Linh từ chối.
“Vì sao?” Thôi Hiểu hỏi, bình thường tết Trung Thu, Phó Nhàn Linh đều qua nhà cô.
Phó Nhàn Linh cười nói:”Tớ mang thai.”
Thôi Hiểu nhìn chằm chằm bụng cô sửng sốt hồi lâu, đột nhiên ôm lấy đầu Vu Hướng Tây hôn má một cái:
“Ôi, cún con ngầu quá!”
Vu Hướng Tây:”…”
Hồ Dương nhìn Vu Hướng Tây, lấy tay lau chỗ Thôi Hiểu vừa hôn qua, sau đó hung ác hôn một cái vào má cậu.
Vu Hướng Tây:”…”
Thôi Hiểu suýt nữa cười ngất:”Hồ Dương, con mẹ nó anh có bệnh đúng không!”
Hồ Dương trừng cô:” Em lại hôn người đàn ông khác thử xem!”
Phó Nhàn Linh im lặng, đưa tay lau mặt cho Vu Hướng Tây, Vu Hướng Tây tủi thân nhìn cô:
“Chị, mặt của tôi…bẩn rồi.”
Phó Nhàn Linh không nhịn nổi, cười phì một cái.
Thôi Hiểu cũng bị chọc cười, ha ha ha ha cười không ngừng, trên môi Hồ Dương cũng khẽ nhếch lên.
Trên cây chim chóc bị động, vỗ cánh vội vã bay đi, rất nhanh đã đến mùa thu, đón những cơn gió mát nhẹ nhàng quét qua.