Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1557
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1557 :Quỷ Bộ pha
"Hóa tinh thạch có thể bổ sung năng lượng nguyên thần, nhưng với nguyên thần du đãng thì chúng nó không cách nào trực tiếp sử dụng Hóa tinh thạch, cần giảm xóc mới có thể hấp thu, cho nên bình thường bọn nó sẽ trông coi Hóa tinh thạch, chờ đợi người tới."
"Cho nên lúc thấy Hóa tinh thạch đừng hành động vội vàng, biết đâu xung quanh có nguyên thần du đãng cường đại đang ẩn nấp!"
"Nếu nguyên thần du đãng có thực lực quá mạnh, ta cũng không thể phát hiện."
Giang Khải gật đầu, yên lặng ghi nhớ cảnh cáo của Hoa Thiên Thiên.
"Ngươi nói xem lúc trước vì lánh nạn, ba đạo chính ta mà phong ấn 9 triệu đồng nam đồng nữ trong Tam thiên thế giới, hiện tại xem ra những người này còn tính là nhân loại không?" Hoa Thiên Thiên đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan.
Giang Khải hơi ngạc nhiên, có lẽ ngày hôm đó chứng kiến tất cả khiến Hoa Thiên Thiên có cảm xúc này.
Suy nghĩ, Giang Khải nói,"Trước đó ta cũng từng có nghi ngờ như vậy, nhưng sau khi gặp được lão nhân kia, ta cảm thấy bọn họ vẫn được tính là nhân loại đi."
"Vì sao?" Hoa Thiên Thiên quay đầu, kỳ quái nhìn về phía Giang Khải.
Giang Khải nói,"Vì bọn họ có tình cảm giống chúng ta."
"Hơn nữa, nguyên thần cũng là linh hồn, linh hồn của bọn họ là nhân loại, vậy ở trong mắt ta, bọn họ cũng là nhân loại."
Hoa Thiên Thiên như có điều suy nghĩ, im lặng một lát khẽ gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ bi ai,"Bọn họ có linh hồn giống với nhân loại... Đúng vậy, cho nên, kế hoạch của những người kia cũng được coi là thành công, những hài tử kia... Không chết vô ích."
Đi cùng với Hoa Thiên Thiên, Giang Khải đột nhiên có một loại cảm giác như hắn cách trận hạo kiếp của nhân tộc càng ngày càng gần.
Ba đạo phong ấn 9 triệu hài tử có tiềm lực ở Tam thiên thế giới, chỉ vì sau khi bọn họ chết sẽ bị nguyên thần du đãng xâm chiếm thân thể, không thể tưởng tượng được lúc trước kế hoạch này liên lụy bao nhiêu bộ lạc, gia tộc!
Người đưa ra một quyết định tàn nhẫn như vậy, trong lòng sẽ đau đớn đến mức nào.
Nếu không phải thật sự không có sức chống cự, bọn họ cũng không lựa chọn cách này để giữ lại chút hy vọng cho nhân tộc.
"Sao người sống sót lại sống được? Sao nhân tộc lại sinh sôi tiếp? Chẳng lẽ cũng dùng cách như vậy?" Giang Khải đột nhiên hỏi, đây cũng là vấn đề mà hắn nghĩ mãi không hiểu.
Hoa Thiên Thiên nhìn Giang Khải, thở dài một hơi, chỉ nói mơ hồ,"Không phải, ta vẫn đang tìm kiếm nguyên nhân khiến các ngươi có thể sinh sôi. Còn người sống sót, ta từng hỏi Bạch Mi, Thải Y và Cuồng Sơn, bao gồm cả ta cũng thấy mơ hồ với đoạn trí nhớ này."
"Dường như có người phủ lên một lớp màng che cho tầng trí nhớ này, nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi!"
Giang Khải trợn to mắt,"Đây chính là thứ mà ngươi muốn tìm ở Tam thiên thế giới?"
Hoa Thiên Thiên gật đầu,"Coi như thế đi, ta không xác định có thể tìm được đáp án ở đây không nhưng vẫn phải thử một chút."
Giang Khải nhẹ gật đầu, lại hỏi,"Ngươi nói sau khi ngươi tìm được trí nhớ thì có thể tìm được bí mật Thú Thần, vậy bây giờ..."
Hoa Thiên Thiên thở dài một hơi,"Tam thế chi cảnh của Anubis đã giúp ta khôi phục phần lớn trí nhớ, nhưng phần mấu chốt cũng như ta vừa mới nói, dường như đã bị người ta động đến!"
Giang Khải hơi hiểu ra.
Trước đó Hoa Thiên Thiên là vì chuyển thế trùng sinh dẫn đến trí nhớ thiếu thốn, Tam thế chi cảnh có thể giúp nàng nhớ lại những ký ức kia.
Nhưng nhân tộc làm thế nào sinh sôi tiếp, lai lịch Thú Thần cùng đủ loại tin tức quan trọng lại quên lãng như bị người ta can thiệp vào, loại tình huống này dù là Tam thế chi cảnh cũng không thể giúp nàng nhớ lại.
Lúc hai người vừa đi vừa nói chuyện, Hoa Thiên Thiên đột nhiên quay đầu, đưa tay ra hiệu Giang Khải im lặng, sau đó khẽ nói,"Phía trước có người!"
Giang Khải vội vàng đi theo Hoa Thiên Thiên, khom lưng trốn ở sau lùm cỏ dại.
Xuyên qua bụi cỏ, bọn họ thấy phía trước lại tụ tập ba mươi, bốn mươi người!
Trong những người này có năm tên quan binh mặc khải giáp, cầm vũ khí trong tay, người còn lại mặc áo vải đang cầm cuốc đào xới thứ gì đó ở trên sườn núi.
"Chưa ăn cơm sao!" Đột nhiên, một tên quan binh giận quát một tiếng, nâng cốt tiên trên tay lên, đột nhiên vung lên, hung hăng quất vào sau lưng một nam nhân trung niên.
Quanh người nam nhân kia đột nhiên xuất hiện một tầng khí thuẫn ngăn lại cốt tiên.
Quan binh thấy nam tử chống cự, nổi giận,"Lưu Bắc Hà, ngươi lại dám phản kháng, thê tử và nhi tử của ngươi đều ở trong thành, ngươi không muốn bọn họ sống sót rời đi đúng không!"
Nam tử kia nghe xong, đôi mắt trợn trừng, nhưng nghĩ đến sự an toàn thê nhi chỉ có thể ngăn chặn lửa giận lan tràn, thu hồi phòng ngự.
Quan binh thấy thế, lúc này mới thở dài một hơi, cười lạnh một tiếng,"Coi như ngươi biết điều."
Nói xong, mấy chục lần roi da rơi vào sau lưng Lưu Bắc Hà, đánh đến da tróc thịt bong.
"Cho nên lúc thấy Hóa tinh thạch đừng hành động vội vàng, biết đâu xung quanh có nguyên thần du đãng cường đại đang ẩn nấp!"
"Nếu nguyên thần du đãng có thực lực quá mạnh, ta cũng không thể phát hiện."
Giang Khải gật đầu, yên lặng ghi nhớ cảnh cáo của Hoa Thiên Thiên.
"Ngươi nói xem lúc trước vì lánh nạn, ba đạo chính ta mà phong ấn 9 triệu đồng nam đồng nữ trong Tam thiên thế giới, hiện tại xem ra những người này còn tính là nhân loại không?" Hoa Thiên Thiên đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan.
Giang Khải hơi ngạc nhiên, có lẽ ngày hôm đó chứng kiến tất cả khiến Hoa Thiên Thiên có cảm xúc này.
Suy nghĩ, Giang Khải nói,"Trước đó ta cũng từng có nghi ngờ như vậy, nhưng sau khi gặp được lão nhân kia, ta cảm thấy bọn họ vẫn được tính là nhân loại đi."
"Vì sao?" Hoa Thiên Thiên quay đầu, kỳ quái nhìn về phía Giang Khải.
Giang Khải nói,"Vì bọn họ có tình cảm giống chúng ta."
"Hơn nữa, nguyên thần cũng là linh hồn, linh hồn của bọn họ là nhân loại, vậy ở trong mắt ta, bọn họ cũng là nhân loại."
Hoa Thiên Thiên như có điều suy nghĩ, im lặng một lát khẽ gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ bi ai,"Bọn họ có linh hồn giống với nhân loại... Đúng vậy, cho nên, kế hoạch của những người kia cũng được coi là thành công, những hài tử kia... Không chết vô ích."
Đi cùng với Hoa Thiên Thiên, Giang Khải đột nhiên có một loại cảm giác như hắn cách trận hạo kiếp của nhân tộc càng ngày càng gần.
Ba đạo phong ấn 9 triệu hài tử có tiềm lực ở Tam thiên thế giới, chỉ vì sau khi bọn họ chết sẽ bị nguyên thần du đãng xâm chiếm thân thể, không thể tưởng tượng được lúc trước kế hoạch này liên lụy bao nhiêu bộ lạc, gia tộc!
Người đưa ra một quyết định tàn nhẫn như vậy, trong lòng sẽ đau đớn đến mức nào.
Nếu không phải thật sự không có sức chống cự, bọn họ cũng không lựa chọn cách này để giữ lại chút hy vọng cho nhân tộc.
"Sao người sống sót lại sống được? Sao nhân tộc lại sinh sôi tiếp? Chẳng lẽ cũng dùng cách như vậy?" Giang Khải đột nhiên hỏi, đây cũng là vấn đề mà hắn nghĩ mãi không hiểu.
Hoa Thiên Thiên nhìn Giang Khải, thở dài một hơi, chỉ nói mơ hồ,"Không phải, ta vẫn đang tìm kiếm nguyên nhân khiến các ngươi có thể sinh sôi. Còn người sống sót, ta từng hỏi Bạch Mi, Thải Y và Cuồng Sơn, bao gồm cả ta cũng thấy mơ hồ với đoạn trí nhớ này."
"Dường như có người phủ lên một lớp màng che cho tầng trí nhớ này, nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi!"
Giang Khải trợn to mắt,"Đây chính là thứ mà ngươi muốn tìm ở Tam thiên thế giới?"
Hoa Thiên Thiên gật đầu,"Coi như thế đi, ta không xác định có thể tìm được đáp án ở đây không nhưng vẫn phải thử một chút."
Giang Khải nhẹ gật đầu, lại hỏi,"Ngươi nói sau khi ngươi tìm được trí nhớ thì có thể tìm được bí mật Thú Thần, vậy bây giờ..."
Hoa Thiên Thiên thở dài một hơi,"Tam thế chi cảnh của Anubis đã giúp ta khôi phục phần lớn trí nhớ, nhưng phần mấu chốt cũng như ta vừa mới nói, dường như đã bị người ta động đến!"
Giang Khải hơi hiểu ra.
Trước đó Hoa Thiên Thiên là vì chuyển thế trùng sinh dẫn đến trí nhớ thiếu thốn, Tam thế chi cảnh có thể giúp nàng nhớ lại những ký ức kia.
Nhưng nhân tộc làm thế nào sinh sôi tiếp, lai lịch Thú Thần cùng đủ loại tin tức quan trọng lại quên lãng như bị người ta can thiệp vào, loại tình huống này dù là Tam thế chi cảnh cũng không thể giúp nàng nhớ lại.
Lúc hai người vừa đi vừa nói chuyện, Hoa Thiên Thiên đột nhiên quay đầu, đưa tay ra hiệu Giang Khải im lặng, sau đó khẽ nói,"Phía trước có người!"
Giang Khải vội vàng đi theo Hoa Thiên Thiên, khom lưng trốn ở sau lùm cỏ dại.
Xuyên qua bụi cỏ, bọn họ thấy phía trước lại tụ tập ba mươi, bốn mươi người!
Trong những người này có năm tên quan binh mặc khải giáp, cầm vũ khí trong tay, người còn lại mặc áo vải đang cầm cuốc đào xới thứ gì đó ở trên sườn núi.
"Chưa ăn cơm sao!" Đột nhiên, một tên quan binh giận quát một tiếng, nâng cốt tiên trên tay lên, đột nhiên vung lên, hung hăng quất vào sau lưng một nam nhân trung niên.
Quanh người nam nhân kia đột nhiên xuất hiện một tầng khí thuẫn ngăn lại cốt tiên.
Quan binh thấy nam tử chống cự, nổi giận,"Lưu Bắc Hà, ngươi lại dám phản kháng, thê tử và nhi tử của ngươi đều ở trong thành, ngươi không muốn bọn họ sống sót rời đi đúng không!"
Nam tử kia nghe xong, đôi mắt trợn trừng, nhưng nghĩ đến sự an toàn thê nhi chỉ có thể ngăn chặn lửa giận lan tràn, thu hồi phòng ngự.
Quan binh thấy thế, lúc này mới thở dài một hơi, cười lạnh một tiếng,"Coi như ngươi biết điều."
Nói xong, mấy chục lần roi da rơi vào sau lưng Lưu Bắc Hà, đánh đến da tróc thịt bong.