Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 80
topicLầu Trên Lầu Dưới - Chương 80 :Đâm vào tận cổ họng
Mọi năm Phó Nhàn Linh đều đón sinh nhật cùng với Thôi Hiểu.
Ngược lại, vào sinh nhật của Thôi Hiểu cũng là Phó Nhàn Linh ở bên cạnh cô nàng.
Chân của Thôi Hiểu bị thương không nặng lắm, lúc Phó Nhàn Linh từ trường học quay về lái thẳng xe tới chỗ Thôi Hiểu, trong tay vẫn cầm theo chiếc bánh kem. Không ngờ lúc mở cửa ra Phó Nhàn Linh lại thấy Hồ Dương ở trong nhà.
Anh mặc một chiếc áo thun màu trắng, làm nổi bật lên làn da đen sạm.
Cô gật đầu với anh coi như chào hỏi: “Thôi Hiểu đâu rồi?”
Hồ Dương chỉ về phía phòng ngủ, thấy Phó Nhàn Linh định đi vào liền cau mày nói thêm một câu: “Cô ấy vừa ngủ được nửa tiếng.”
Phó Nhàn Linh: “…”
Cô kinh ngạc hỏi: “Cậu ấy từ tối qua đến giờ chưa ngủ tí nào sao?”
Hồ Dương đang định uống nước, nghe thấy cô hỏi vậy, biết cô đã nghĩ hơi xa, anh lạnh mặt nói: “Cô ấy bận làm việc.”
“….À.” Phó Nhàn Linh che mặt. Cô đúng là bị Thôi Hiểu đồng hóa rồi, đầu óc lúc nào cũng nghĩ toàn chuyện linh tinh.
Phó Nhàn Linh đặt bánh kem xuống định rời đi, lại thấy Hồ Dương mặc áo định ra ngoài, cô vội vàng gọi anh lại:
“Anh đợi chút, tôi chuẩn bị đi bây giờ, anh cứ ở đây với Thôi Hiểu đi.”
Phó Nhàn Linh không biết Thôi Hiểu đang nghĩ gì, nhưng cô đoán là bạn cô cũng rất thích Hồ Dương, nếu không sẽ không cho anh ở lại đây.
Thôi Hiểu ở trong phòng hình như đã nghe thấy tiếng động, cô hắng giọng gọi to: “Đại hắc điểu!”
(Chim to đen =)))
Phó Nhàn Linh: “…”
Sắc mặt Hồ Dương tối sầm đi đến mở cửa phòng, Thôi Hiểu đang mặc quần áo, cô cũng không mở mắt ra, hỏi Hồ Dương:
“Mấy giờ rồi, giúp tôi đặt một cái bánh kem, sinh nhật chị em tôi, tôi phải cùng cô ấy đón sinh nhật.”
Lúc Thôi Hiểu nói hai mắt vẫn nhắm tịt lại, sau đó ngủ thiếp đi.
Hồ Dương liếc nhìn Thôi Hiểu, lúc cô ngủ lông mày nhướn lên trông vô cùng kiêu ngạo, anh vươn tay ấn ấn lông mày của cô xuống.
Thôi Hiểu bị tỉnh giấc, há miệng muốn cắn vào tay anh, sau đó lại giơ tay vòng lấy cổ Hồ Dương bò lên người anh nói: “Tôi muốn đi vệ sinh, nhanh lên, nếu không tôi sẽ tiểu vào miệng anh.”
Hồ Dương bế cô đi vào phòng vệ sinh, giúp cô giải quyết xong còn rửa mặt cho cô.
Thôi Hiểu ngồi dựa trên bồn cầu ngửa đầu lên, hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Mấy ngày nay cô nàng đều ở trong tình trạng như vậy, mệt đến nỗi ngồi ở đâu cũng có thể ngủ được. Hơn mười ngày nay cô đều ngồi trên sofa gọi điện thoại, trên sofa và bàn trà, thậm chí cả trên mặt đất đâu đâu cũng thấy những bản thảo thiết kế tiệc cưới.
Thôi Hiểu xác nhận danh sách khách mời, đến khách sạn để kiểm tra xem bãi đậu xe có đủ hay không, đồng thời cũng kiểm tra lại kịch bản với người dẫn chương trình để chắc chắn rằng không có gì sai sót.
Thôi Hiểu còn phải dùng nạng để xem địa điểm vào ban ngày. Lúc cây quyền trượng được giao tới cô lại tìm người sơn lại thành màu vàng kim. Bản thiết kế cho đám cưới có đến gần mười kịch bản khác nhau, nhưng cô dâu kia lại rất khó tính, Thôi Hiểu chân đang bó bột đi đi lại lại thật sự rất bất tiện, khiến cô vô cùng chật vật.
Cũng may còn có Hồ Dương ở bên cạnh, lúc đói lúc khát lúc mệt anh đều xuất hiện ngay lập tức.
Thôi Hiểu đã tỉnh táo lại một chút, khẽ mở mắt liếc nhìn người đàn ông đang cau mày giúp cô lau mặt. Anh mặc chiếc áo thun trắng trông rất buồn cười, vì Thôi Hiểu giở trò cố tình bắt anh mặc.
Mặc dù cái màu này xấu muốn chết, nhưng do Thôi Hiểu đã cắt hỏng hết quần áo của anh. Hồ Dương bất đắc dĩ mặc vào, giờ mặc cả tuần cũng đã thấy quen rồi.
Thấy Thôi Hiểu đang yên lặng mở mắt nhìn mình, Hồ Dương dùng sức lau mạnh hơn, thấy cô cau mày khó chịu mới hừ một tiếng: “Như này mới đúng.”
Mặt Thôi Hiểu bị lau đến đau rát, cô nắm lấy vật mềm mại dưới háng anh, xoa nắn khiêu khích vài cái rồi nói: “Côn thịt thật là bự.”
Hồ Dương nhéo cằm cô, nhìn chằm chằm vào hàm răng đều tăm tắp của Thôi Hiểu, ánh mắt thâm trầm nói:
“Thôi Hiểu, cô nói lại lần nữa xem, tôi sẽ đâm cái côn thịt này vào tận cổ họng của cô.”