Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 81
topicLầu Trên Lầu Dưới - Chương 81 :Đụ chết tôi đi
Thôi Hiểu vừa mở miệng chuẩn bị trêu anh đã bị Hồ Dương chọc thẳng hai ngón tay vào trong cổ họng. Cô nàng lập tức nôn khan trợn trắng mắt, hốc mắt dần trở nên phiếm hồng vì khó chịu, nước mắt cũng trào ra.
Hồ Dương buông tay, anh đi rửa tay rồi lại đem khăn tới cho cô lau mặt.
Thôi Hiểu nôn khan một lát, cô nhìn anh chằm chằm: “Đồ chó, con mẹ nó anh giỏi thì tới đụ chết tôi đi!”
Hồ Dương liếc mắt nhìn cô, giọng nói thô cứng như tờ giấy nhám: “Cô cứ thử kích tôi nữa xem.”
Cái đó của anh đã cứng ngắc lên rồi, côn thịt bên trong quần phồng lên cao một bao.
Thôi Hiểu: “….”
Cả đời cô chưa từng bị ai bắt nạt như vậy!
Hồ Dương nắm lấy cằm cô, ánh mắt nặng nề ý như giọng nói của anh: “Nói tiếp đi.”
Thôi Hiểu bĩu môi, đáng thương nói: “Chân của tôi đau quá.”
Mỗi lần trêu chọc Hồ Dương, thấy anh có vẻ giận thật cô đều giở chiêu này ra.
Quan trọng là lần nào cũng có tác dụng.
Hồ Dương nhìn cái chân đang bó bột thạch cao của cô, không nói gì nữa, anh lau mặt cho Thôi Hiểu xong lại bế cô ra ngoài.
Ngay đêm đầu tiên cô trở về từ nhà máy rượu vang, Hồ Dương đã đến đây rồi.
Thôi Hiểu đi lại không tiện, trợ lý mua cho cô một cái nạng, vừa mới mang lên nhà đã thấy Hồ Dương ôm Thôi Hiểu đang từ phòng tắm đi ra.
Anh ta thấy vậy liền vội vàng đặt đồ đạc xuống rồi quay người đi ra ngoài, còn loáng thoáng nghe thấy giọng nói tức giận của người đàn ông vang lên:
“Con mẹ nó, ngoan ngoãn một chút đi!”
Tâm trạng của người trợ lý lúc đó là: Ngũ vị tạp trần.
Bởi vì từ trước đến nay anh ta mới chỉ thấy Thôi Hiểu chửi người khác, chứ chưa từng thấy người đàn ông nào dám làm như vậy với cô cả.
Thôi Hiểu rút tay ra khỏi núm vú của Hồ Dương rồi lại sờ tới đám lông ở bụng dưới của anh. Vừa chạm đã bị Hồ Dương ném lên ghế sofa, chân đang bó bột đập vào ghế khiến Thôi Hiểu đau đớn cắn chặt môi, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Nhưng cô không kêu một tiếng nào, lúc ngẩng đầu lên vẫn còn cố nở nụ cười: “Sờ cũng không cho sờ, vậy anh tới đây làm gì?”
Hồ Dương thấy khóe môi cô chảy máu, anh nhíu mày lấy khăn giấy lau cho cô. Thôi Hiểu cười cười lui người về sau, móc ngón tay lên gáy kéo anh lại.
Hồ Dương nhíu mày nói : “Nếu cô không muốn dùng cái chân này nữa, thì cứ tiếp tục kích thích tôi.”
Ngón tay Thôi Hiểu trượt qua cổ anh, dấu răng vẫn còn lưu lại trên đó, cô vui vẻ cười:
“Hồ Dương, anh sẽ thích tôi thôi.”
Hồ Dương nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó đứng dậy định bỏ đi.
Thôi Hiểu giả vờ lấy di động ra muốn gọi điện thoại: “Số của dì là gì ý nhỉ, để tôi hỏi lão Hà. Hừm, chắc bà cũng thấy có lỗi nên muốn đến chăm sóc tôi, thế tôi làm sao mà từ chối được đây. Dù sao con trai bà cũng đã đụ tôi thành thế này…”
Hồ Dương quay đầu lại nhìn Thôi Hiểu, nghiến răng nghiến lợi một hồi nói: “Thôi Hiểu, cô sẽ phải hối hận.”
“Hối hận hả?” Thôi Hiểu cười nhạo anh: “Trong từ điển của tôi không có từ này.”
Hồ Dương cởi quần áo đi đến, ôm cô đi vào trong phòng ngủ. Thôi Hiểu kêu lên một tiếng: “Con mẹ nó, chân tôi đang gãy đấy, anh còn muốn đụ thật sao?”
“Không thì sao, cô nghĩ tôi tới đây để làm gì?” Giọng anh lộ ra vẻ nhẫn tâm.
Thôi Hiểu: “….”
Thấy quần áo đã bị lột ra hết sạch, âm hộ sưng đỏ của cô hơi run lên đau đớn. Thôi Hiểu có tỏ ra bình tĩnh nói:
“Để ngày mai đi, tôi buồn ngủ rồi.”
Hồ Dương trầm mặc nhìn cô, sau đó bế thốc Thôi Hiểu lên đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Chân của cô không thể đụng vào nước, vì vậy anh lấy khăn lau cho cô, sau đó bế cô trở về phòng. Động tác tuy có chút thô lỗ nhưng vẫn rất cẩn thận, ít nhất còn lấy di động đưa vào tay cô.
“Anh định đi sao?” Thôi Hiểu nhìn chăm chăm vào bóng lưng của anh hỏi.
Hồ Dương quay đầu nhìn, nhàn nhạt nói: “Có việc gì cứ gọi tôi.”
Anh ngủ ở ngoài sofa, buổi tối Thôi Hiểu muốn đi vệ sinh, anh không nói gì cứ thế bế cô đi rồi lại bế cô trở lại giường.
“Ừm, một tháng tôi cho anh 36 triệu, phụ trách việc chăm sóc cho tôi, thấy thế nào?” Thôi Hiểu nhìn anh nói.
Tướng mạo của Hồ Dương rất cường tráng, gương mặt tuy không quá đẹp trai, chỉ có thể nói là vô cùng nam tính. Nhưng Thôi Hiểu nhìn nhiều lại cảm thấy vẻ ngoài của anh rất vừa mắt cô, cộng thêm thân thể cuồn cuộn cơ bắp khiến cô lại càng thích.
Không ngoài dự liệu, Hồ Dương vẫn từ chối, còn ném lại cho cô một câu: “Thôi Hiểu, tôi nghèo thì nghèo thật, nhưng tôi không kiếm tiền từ phụ nữ.”
“Có chí khí.” Thôi Hiểu nằm trên giường cười híp mắt: “Vậy anh cứ chăm sóc cho tôi thật tốt đi, tôi sẽ không cho anh tiền nữa.”
Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, phía trước còn không có dây buộc, bộ ngực xinh đẹp cùng vòng eo nhỏ nhắn cứ thế lộ ra. Trên đó có những vết bầm tím, Thôi Hiểu dùng lời nói trịch thượng với vẻ mặt vô cùng khiêu gợi: “Tôi để cho anh đụ.”
“Anh thấy vậy có được không?”