Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 551

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 551 :

 
Phó Cảnh Thần bước tới, cầm lấy ống nghe điện thoại, giọng điềm tĩnh: “Alo, ba.”

Bên kia đầu dây, Tần Đông Lăng hiển nhiên hiểu rõ ý nghĩa của việc huấn luyện phong bế, đó là huấn luyện chuẩn bị cho nhiệm vụ tuyệt mật và nguy hiểm. Ông trầm giọng nói: “Cảnh Thần, con đã quyết định dẫn quân qua bên đó rồi sao? Tháng này khu vực đó có khả năng xảy ra xung đột vũ trang, rất nguy hiểm.”

“Con biết,” Phó Cảnh Thần đáp, giọng chắc như đinh đóng cột. “Thần Phong doanh là đơn vị giành giải Nhất trong Hội thao quân sự toàn quân khu ba năm liền. Đã mang vinh dự thì phải gánh vác trách nhiệm.” Giành quân công là chuyện thứ yếu, quan trọng nhất là bảo vệ danh dự và Tổ quốc.

Tần Đông Lăng không nói gì thêm, chỉ có tiếng thở dài nặng nhọc vọng lại từ ống nghe.

“Có cần nói cho Tiểu Mạn biết không?” Một lát sau, ông hỏi.

Thiên ngôn vạn ngữ dâng lên trong lòng, Phó Cảnh Thần bỗng thấy nghẹn lại, không biết phải mở lời từ đâu.

“Cảnh Thần, chuyện này, với tư cách một người lính, con đã làm rất tốt. Nhưng Tiểu Mạn hôm nay còn nhờ ba gọi điện hỏi thăm tình hình của con, con nên gọi cho con bé để giải thích rõ ràng.” Lời cha vừa là lời khuyên, vừa là sự thúc giục.

“Con hiểu, ba.”

Tối hôm đó, Phó Cảnh Thần cuối cùng cũng liên lạc được với Khương Du Mạn. Anh kể rõ ngọn ngành mọi chuyện cho cô nghe.

Khương Du Mạn im lặng hồi lâu. Cuối cùng, cô hỏi, giọng khẽ khàng: “Vậy… anh sẽđi bao lâu?”

Tiếng nói của anh từ ống nghe truyền đến có chút nhiễu, nhưng vẫn rõ ràng: “Chờ xung đột kết thúc, nhưng chắc chắn sẽ không quá hai tháng.”

“Mạn Mạn, anh…”

“Em ủng hộ anh.” Lời Phó Cảnh Thần chưa kịp nói hết đã bị Khương Du Mạn cắt ngang. Giọng cô có chút hờn dỗi nhưng nhiều hơn cả là tự hào: “Anh vốn là người như vậy, nếu không nhận nhiệm vụ này em mới thấy lạ đấy.”

Nói đến đây, cô còn bật cười nhẹ, như muốn xua đi sự căng thẳng, “Nhưng vẫn câu nói cũ: ngàn vạn lần phải tự bảo trọng bản thân, dù sao thì… ứm, em còn trẻ lắm. Anh hiểu mà.”

Phó Cảnh Thần siết chặt ống nghe. Lòng anh vừa cảm động, vừa có chút bất đắc dĩ. Tất nhiên, anh nhớ rất rõ ở tận Kinh Thành còn có một Chính ủy Trác đang rình rập như hổ đói, lúc nào cũng chực chờ “nhòm ngó” cái suất tái hôn của vợ anh.

“Em yên tâm, anh bảo đảm, sẽ không để bất cứ ai có cơ hội xen vào đâu.” Anh khẽ nói.

Lại là một khoảng lặng. Trước khi cúp máy, Phó Cảnh Thần hỏi cô: “Tiểu Diệp ngủ chưa?”

“Ngủ rồi. Anh định gác máy hả?”

“Ừm.” Phó Cảnh Thần liếc nhìn đồng chí thông tin viên đang ngồi cạnh, người này đang cố hết sức cúi gằm mặt xuống, giả vờ bận rộn.

Khương Du Mạn bất mãn: “Không có gì muốn nói với em nữa sao?”

Cô chờ thật lâu, tưởng như sắp mất kiên nhẫn.

Mãi một lúc sau, từ đầu dây bên kia mới vọng đến một câu, trầm thấp và ấm áp, tựa như nỉ non: “Nhớ em.”

Tay đồng chí thông tin viên bỗng khựng lại, đôi mắt suýt nữa trợn trừng.

Hắn không nhịn được ngước mắt nhìn về phía Phó Cảnh Thần. Trải qua một thời gian huấn luyện tuyển chọn, khí thế của đối phương càng thêm mạnh mẽ, sắc bén, toát lên vẻ uy nghiêm khiến người ta không dám xem thường. Thật khó mà tưởng tượng được một vị Đoàn trưởng nghiêm nghị như vậy lại có thể thốt ra hai chữ “Nhớ em” đầy dịu dàng.

Người lính thông tin mải suy nghĩ đến ngẩn ngơ, không nhận ra ánh mắt mình lộ liễu đến mức nào.

Phó Cảnh Thần nhìn hắn một cái. Thông tin viên lập tức rụt rè, vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác. Tim anh ta vẫn còn đập thình thịch trong lồng n.g.ự.c cho đến khi vị Đoàn trưởng gác máy và bước ra khỏi phòng.

Sự ủng hộ vô điều kiện của Khương Du Mạn đã tiếp thêm động lực to lớn cho Phó Cảnh Thần. Thần Phong doanh, không phụ sự kỳ vọng, đã được chọn và sẵn sàng xuất phát sau hai ngày nữa.

Mã Lão Tam tò mò hỏi: “Lần này chúng ta đi, không biết có gặp được Doanh trưởng Hạng không nhỉ?” Lần trước Hạng Lập Phong hết phép, họ chỉ kịp nhìn thoáng qua Hạng Lập Phong một cái, hôm sau đã nghe tin hắn được điều động đến vùng biên xa xôi. Lúc đo, họ còn tiếc nuối một phen, vì Hạng Lập Phong đi rồi, họ mất đi một “tiết mục giải trí”.

Lưu Ngọc Thành trừng mắt: “Chúng ta đi làm nhiệm vụ lớn, chứ có phải đi thăm hỏi bạn bè đâu! Hơn nữa, Doanh trưởng Hạng chắc chắn đang cắm rễ trong căn cứ huấn luyện, làm sao gặp được chúng ta?”

Những người còn lại gật gù đồng tình.

Thấy đã đến giờ tập luyện, mặc dù Phó Cảnh Thần chưa đến, mọi người vẫn tự giác bắt đầu. Chỉ là trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Sao hôm nay Đoàn trưởng vẫn chưa tới nhỉ?”

Còn vị Đoàn trưởng mà họ đang mong ngóng lại đang ở nhà, đối diện với vợ chồng ông Phó Vọng Sơn.

Vợ chồng ông Phó là người hiểu lý lẽ, biết rõ Khương Du Mạn đã đồng ý nên không nói gì thêm, chỉ dặn dò con trai ngàn vạn lần phải chú ý an toàn. Mẹ Phó tuy lo lắng, nhưng đây là trách nhiệm trên vai người lính, bà không thể can thiệp, cũng không muốn làm vướng chân con.

Sau khi nói hết lời cần dặn, thấy con trai chuẩn bị ra khỏi cửa, Phó Vọng Sơn không nhịn được hỏi một câu ngoài lề: “Mạn Mạn có nói khi nào thì về không?”

“Cô ấy muốn ở lại Bắc Kinh chăm sóc cho ba vợ ạ.” Phó Cảnh Thần trả lời. Tối qua trong điện thoại, Khương Du Mạn đã nói.

Nhìn bóng lưng con trai khuất dần, Phó Vọng Sơn thở dài.

“Cảnh Thần nhà mình từ trước đến nay vẫn luôn có chủ kiến, ông đừng quá lo lắng.” Mẹ Phó trấn an chồng.